NGHIỆP DUYÊN 6
Trời vẫn mưa, không to,
Chỉ từng hạt rơi đều như tiếng khảy tay ai đó giữa tầng không.
Thịnh Vọng ngồi cạnh Trầm Ly dưới mái hiên cổ, ánh đèn lồng sau lưng họ hắt xuống hai bóng người dài in trên nền gạch đá ướt mưa.
Gốc ngọc lan phía sau khẽ lay, hoa rụng xuống một cánh, rơi đúng giữa hai người.
**
Không báo trước,
Thịnh Vọng nghiêng đầu, hôn cô.
Nụ hôn nhẹ đến mức như sợ chạm phải một làn sương mỏng.
Không tham lam, không vội vàng.
Chỉ là một cái hôn khẽ – đủ để nghe được hơi thở của nhau.
Và một nhịp tim vừa lỡ mất.
Anh rời khỏi môi cô.
Không nói lời xin lỗi, không tìm cách giải thích.
**
Trầm Ly không tránh đi, cũng không cúi đầu trốn ánh mắt anh.
Cô chỉ ngẩng lên, trong mắt không ánh nước, nhưng lại khiến người khác cảm thấy như mình đang soi vào đáy hồ sâu hun hút.
Giọng cô như mọi khi — bình thản, lễ độ, trầm ổn như đã được mài giữa hàng trăm năm hương khói:
> — “Là cảm xúc của anh…”
> “…hay là sự chi phối của mối nhân duyên kiếp trước?”
**
Gió đêm kéo qua mái ngói, tiếng chuông gió leng keng.
Thịnh Vọng không trả lời ngay.
Anh quay mặt nhìn ra màn mưa, rồi nói, từng chữ nặng tựa vết khắc:
> — “Anh không biết.”
> “Anh không phân biệt được đâu là nhớ thương thật sự,
và đâu là thứ tình cảm đã được định sẵn, buộc phải tiếp tục.”
Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt sâu không đáy:
> — “Anh chỉ biết…
Dù là ai – Trầm Vọng hay Thịnh Vọng –
Khi đứng trước em… đều muốn hôn em.”
**
Trầm Ly im lặng.
Rồi đứng dậy, áo dài trắng theo gió lướt qua vai anh.
Cô không nói thêm gì.
Chỉ để lại một câu, thả như cánh hoa ngọc lan rơi trong lòng:
> — “Đêm nay, đừng mơ.”
Rồi bước vào trong, nhẹ như chưa từng ở lại.
Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng,
Thịnh Vọng không mơ.
Nhưng chính sự tĩnh lặng đó mới là điều khiến anh sợ hãi nhất.
**
---
Trời hôm đó âm u, như thể tầng mây cũng hiểu rằng có điều gì đó sắp bị chia cắt.
Thịnh Vọng đứng dưới bậc thềm đá của nhà tổ, trước cổng lớn khắc hoa văn ngọc lan, chậm rãi chỉnh lại ve áo quân phục. Cánh tay phải vẫn còn vết đỏ nhạt mờ, nhưng anh đã quen với việc giấu nó dưới ống tay.
Trầm Ly đứng cách anh ba bậc đá, không tiến tới, cũng không tiễn ra.
Gió từ đồi sau thổi tới, mang theo hương hoa trắng ngà lặng lẽ rơi xuống sân.
> “Lần này tôi đi,” – anh nói, mắt vẫn nhìn cô –
“Có thể sẽ không liên lạc lại trong một thời gian.”
> Trầm Ly khẽ gật đầu, ánh mắt như gương nước:
“Tôi biết.”
Một khoảng lặng kéo dài.
Anh xoay người, nhưng bước chân vừa chạm xuống bậc đá đầu tiên, cô lại lên tiếng:
> “Nếu anh không về kịp lễ tế tổ năm sau…”
> “Thì sao?” – Anh quay lại.
> “Tôi sẽ... thay anh thắp hương cho tổ tiên Trầm gia.”
Thịnh Vọng nhìn cô rất lâu. Rồi chỉ khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Anh rời đi – như một quân nhân.
Còn cô đứng lại – như một phu nhân đang tiễn người rời chiến tuyến.
---
Vừa trở về đơn vị, Thịnh Vọng đã nhận một nhiệm vụ tuyệt mật:
Một chiến dịch giải cứu kéo dài hơn một tháng, không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài, không mang theo thiết bị cá nhân, không được để lại bất kỳ dấu vết gì.
Không ai biết anh đi đâu. Không ai có thể biết.
Và như một sợi chỉ bị cắt, Thịnh Vọng biến mất khỏi cuộc đời Trầm Ly.
Những đêm đầu, Trầm Ly vẫn ngủ dưới mái hiên nhìn ra vườn ngọc lan.
Vẫn pha một bình trà ấm đặt bên bàn đá, như thể người ấy sẽ về bất cứ lúc nào.
Cô vẫn làm tròn trách nhiệm tông nữ: chọn ngày cưới cho các nhánh trong tộc, phê duyệt tài sản, dâng hương mỗi đầu tuần trăng mới.
Chỉ là… trong giấc mơ, cô không còn thấy những lần hoan ái trói buộc như kiếp trước.
Mà là…
một giấc mộng trĩu nặng máu.
Đêm đó, cô mơ thấy điện thờ đổ nát, hoa ngọc lan rơi dày như tuyết trắng, phủ kín lối lên núi.
A Ly – chính là cô – mặc áo tang, đứng dưới cổng điện thờ bị thiêu rụi.
Tay ôm một chiếc lược ngọc gãy đôi.
Trên đất là một bộ quân phục rách nát, loang đầy máu,
mà bên ngực trái, thêu tên:
> “Trầm Vọng.”
Một người đàn ông từ xa chạy về, áo giáp rách bươm, mặt mũi nhuốm bùn đất và máu, nhưng đôi mắt vẫn không thay đổi — đó là ánh mắt Thịnh Vọng, nhưng là kiếp trước, là Trầm Vọng.
Anh ngã gục ngay trước bậc thềm, đôi tay vẫn cố vươn ra.
> “A Ly…”
“Xin lỗi em, ta về trễ.”
A Ly quỳ xuống, vừa đỡ anh dậy, vừa khóc không thành tiếng.
Máu thấm ướt tay áo cô.
> “Em đã chờ…”
“Chờ đến mức… chết đi rồi sống lại,
Cũng không biết đang sống vì điều gì nữa.”
Ánh mắt Trầm Vọng nhòe đi.
Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo mùi khét của lửa, của xác thịt cháy,
và trong giấc mơ đó — Trầm Ly thấy rõ: chính mình là người quỳ ôm xác anh mà gào thét.
Cô tỉnh dậy giữa đêm, tim đập loạn.
Cả người ướt đẫm, nhưng không phải vì hoan mộng như những lần trước.
Mà là… một nỗi đau không tên lan từ tận sâu trong linh hồn.
---
Ba ngày sau, bưu kiện từ quân bộ gửi đến.
Không phải thông báo, không phải tài liệu.
Chỉ là một phong thư bọc giấy niêm phong, với một dòng chữ duy nhất ngoài bìa:
> “Gửi Trầm Ly – người canh giữ điện thờ.”
Bên trong là một mảnh giấy mỏng, và một đóa hoa ngọc lan khô.
Chữ của Thịnh Vọng, viết rất ngắn:
> “Nếu anh không thể trở về…
Lần này, xin em đừng chờ.”
Đêm đó, khi mọi ánh đèn trong nhà tổ đã tắt,
Trầm Ly mơ.
Không phải A Ly. Không phải Trầm Vọng.
Mà là Thịnh Vọng — mặc quân phục, ướt máu, đứng dưới một vách đá,
ánh mắt không còn hồn, nhưng vẫn cố gọi tên cô.
> “Trầm Ly…”
Cô giật mình tỉnh dậy.
Không ai bên cạnh. Không ai an ủi. Không có cuộc gọi. Không có xác nhận.
Nhưng cô biết.
> Đó không phải giấc mơ. Đó là lời cầu cứu.
Là lời sống.
---
Phòng ký túc xá cuối dãy phía Tây vẫn vậy, ngăn nắp, sạch sẽ, gần như không có dấu vết riêng tư.
Thịnh Vọng ngồi bên bàn gỗ, nhìn vào tờ giấy trắng đặt ngay ngắn trước mặt.
Ngòi bút đặt trong tay, mực vẫn chưa rơi một giọt.
> “Viết đi,” – đoàn trưởng vỗ vai anh trước khi rời khỏi phòng –
“Chúng ta đều đã quá quen với việc không trở về.”
Thịnh Vọng không trả lời.
Anh đã quá quen với việc chẳng có ai để viết di thư cho.
Ba anh mất đã nhiều năm, mẹ kế và em gái… vẫn là người nhà, nhưng chẳng gần gũi.
Anh sống trong quân đội từ khi còn rất trẻ, ra vào chiến tuyến, điều chuyển đơn vị như người ta đổi mùa.
Bạn bè thì có, đồng đội thì nhiều, nhưng chưa từng có một người khiến anh nghĩ đến…
khi nói đến chuyện sống và chết.
Những nhiệm vụ trước đây, anh đều bỏ trống phần "người nhận".
Không phải vì cao ngạo. Không phải vì không nghĩ đến cái chết.
Chỉ là, không có ai khiến anh phải viết.
**
Lần này… thì khác.
Thịnh Vọng lặng lẽ mở ngăn kéo nhỏ dưới bàn.
Một chiếc túi vải mỏng được gói lại cẩn thận, bên trong là đoá hoa ngọc lan đã khô.
Cánh hoa mỏng như giấy, hơi nghiêng một bên như khi vừa rơi khỏi cành.
Là đoá hoa anh nhặt ở sân nhà tổ họ Trầm, lần đầu tiên đến.
Hôm đó trời nắng nhẹ, Trầm Ly bước ra từ trong viện, áo dài trắng như sương sớm, đi qua hoa rơi mà không ngoái đầu.
Còn anh… thì cúi xuống nhặt lấy một cánh.
Từ khi nào mà một quân nhân như anh lại giữ lấy một cánh hoa rơi như giữ lại điều gì đó yếu mềm nhất của đời mình?
**
Ngòi bút cuối cùng cũng đặt xuống trang giấy.
Mực thấm rất chậm.
> “Gửi Trầm Ly,”
Anh dừng lại rất lâu sau dòng đó.
Cả căn phòng im như tờ.
Trên đầu là tiếng trực thăng lướt qua sân huấn luyện, ầm ào, thúc giục.
Và rồi, anh viết tiếp:
> "Nếu anh không thể trở về.
Lần này, xin em đừng chờ."
Chỉ có vậy.
Không có lời xin lỗi.
Không có lời hứa.
Không có đoạn kết.
Nhưng tim anh, lúc đặt bút xuống, đã gào thét đến đứt từng sợi cơ.
> “Nếu anh không thể ở cạnh em,
Thì… xin đừng để em phải đau thêm lần nào nữa.”
Anh gấp bức thư, lồng đoá hoa khô vào giữa, đặt trong phong bì.
Tờ giấy chỉ hơi run nhẹ một chút vì gió từ cửa sổ lùa vào — nhưng chẳng có gì bên ngoài lạ thường.
Chỉ là… trong lòng anh, lần đầu tiên thấy sợ.
Không phải sợ chết.
Mà là sợ em sẽ đọc bức thư này.
---
Thịnh Vọng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Ký ức của anh bị ngắt quãng, như một đoạn phim đứt giữa.
Tiếng súng cuối cùng còn văng vẳng bên tai,
mùi khét của thuốc nổ,
hơi nóng xé rách cả màng phổi.
Anh nhớ rõ, khi cứu được con tin cuối cùng,
căn nhà hoang ấy đã không còn thời gian —
người liên lạc phía sau lưng hét lớn gì đó,
rồi một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Sức ép khiến cả người anh bật ra khỏi khung cửa sổ,
văng vào màn đêm đặc quánh.
Rồi… tất cả tối sầm.
Không có trực thăng. Không có lính cứu viện.
Không có cứu thương. Không có bệnh viện.
Khi anh mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt —
là ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua khe cửa điện thờ,
cùng hương hoa ngọc lan thoảng trong gió.
Trần nhà bằng gỗ lim đen. Tường đá phủ địa y.
Không gian yên lặng như chưa từng tồn tại tiếng súng.
Và rồi… một bóng dáng lao đến.
> “Thịnh Vọng!” – tiếng kêu nghẹn lại,
nhưng ánh mắt thì tràn đầy sự sống.
Là Trầm Ly.
Chiếc áo dài trắng, mái tóc rối vì gió sáng sớm,
khuôn mặt tái xanh vì sợ hãi —
vẫn là cô, vẫn là người anh thấy trong giấc mộng máu và hối hận.
Anh muốn cất tiếng. Nhưng cổ họng khô rát.
Chỉ có cánh tay đầy máu từ từ nâng lên,
nắm lấy vạt áo cô như người sắp chết giữa sa mạc tìm thấy nước.
Trầm Ly ngồi xuống bên anh, run tay sờ lên mặt anh:
> “Là anh thật…”
> “Tôi tìm anh rất lâu…”
---
Sáng hôm đó, trời có mây.
Gió mang theo lạnh đầu mùa.
Trầm Ly đã thức dậy từ khi trời chưa sáng.
Trên trán cô còn lấm tấm mồ hôi vì cơn đau đầu sau giấc mơ dữ đêm qua.
Trong mơ, cô thấy Thịnh Vọng bị vây hãm, thấy quân phục rách nát,
thấy máu loang trên nền đất và tiếng gọi cuối cùng của anh —
không phải "Trầm Ly", mà là "A Ly".
Nhưng trong giấc mơ ấy… anh vẫn sống.
Và đó là tia hi vọng cuối cùng cô còn bấu víu.
Cô khoác áo bước đến điện thờ tổ, chân trần dẫm lên nền đá lạnh.
Người làm can ngăn, cô vẫn đi, không cho ai theo.
Trầm Ly đứng giữa gian thờ chính, quỳ xuống dưới hàng trăm bài vị,
tay run run chắp lại, thành kính cúi đầu.
> “Nếu anh ấy đã chết…
Xin tổ tiên chỉ cho con biết thi thể anh ở đâu.”
> “Còn nếu anh ấy còn sống…”
> “Xin hãy để con gặp lại anh.
Dù chỉ một lần, cũng được.”
Cô cúi đầu sát xuống nền đá.
Một cơn gió lùa qua hành lang.
Cánh cửa gỗ trầm già của điện thờ kẽo kẹt mở ra, như có ai đó từ trong đẩy ra.
Trầm Ly đứng dậy, bước về phía cánh cửa vừa mở.
Tim cô đập dồn.
Và khi cánh cửa hé đủ để nhìn rõ bên trong…
Cô thấy anh nằm đó.
Thịnh Vọng – bộ quân phục rách nát, bê bết máu,
vết thương vẫn còn rỉ máu trên vai và ngực.
Nhưng anh đang thở.
Anh đã trở về,
bằng cách nào — cô không cần biết.
Chỉ biết là…
anh nằm giữa điện thờ tổ tiên nhà họ Trầm.
Cũng như kiếp trước, lần cuối cùng cô thấy anh… cũng là ở đây.