NGHIỆP DUYÊN 3
Ánh sáng buổi sáng lọt qua song cửa, nhẹ như lụa, nhưng đối với Trầm Ly lại chói đến nhức mắt.
Cô tỉnh dậy trong tư thế không quen thuộc: chăn xô lệch, áo ngủ nhàu nát, cả cơ thể là những dấu vết rõ ràng của hoan ái—đậm màu, nóng rát, có vết cắn, vết siết, có dấu tay.
Giữa hai chân cô ẩm ướt, khó chịu, nhức nhối.
Khi đứng dậy bước vào phòng tắm, cô suýt ngã.
Mỗi bước đi đều khiến cô nhớ lại những cú thúc sâu như muốn khoét rỗng linh hồn, từng tiếng thở, từng tiếng gằn… không còn là mơ hồ nữa. Chúng thật.
Từng câu anh nói vẫn quanh quẩn trong đầu cô, như một lời nguyền không dứt.
> — “Em chạy trốn gì chứ?”
— “Em chạy đi nữa xem… em chạy một lần, tôi chiếm lấy em một lần.”
Trầm Ly đặt tay lên cổ mình. Da vẫn còn ấm. Cảm giác như hơi thở của anh vẫn đang vờn quanh đó, chưa rời đi.
Cô đứng dưới vòi nước rất lâu. Rất rất lâu.
Nhưng không rửa trôi được cảm giác đó.
Cả ngày hôm đó, nhà tổ lặng như tờ.
Người làm đi đứng khe khẽ, không ai dám mở lời. Họ thấy rõ tông nữ hôm nay sắc mặt tái nhợt, mắt trũng sâu, động tác như người vừa bước ra khỏi một tang lễ không lời.
Không ai dám hỏi.
Chỉ có mùi trầm trong chính điện là đậm hơn bình thường, như được đốt liên tục, như để xua đi thứ gì đó đã bám vào.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, xé toạc bầu không khí.
Tên người gọi hiện trên màn hình: Thịnh Vọng.
Trầm Ly ngồi thẫn thờ rất lâu. Không muốn nghe. Không dám nghe.
Nhưng tay cô vẫn nhấc máy.
> — ...Alo?
Giọng cô khàn, như ai vừa bóp cổ cả đêm, như tiếng của một người đã khóc đến tắt tiếng, như vừa cạn sức sau một đêm bị chiếm giữ bởi thứ không phải người.
Đầu dây bên kia im lặng một khắc, rồi vang lên tiếng nói đầy lo lắng:
> — Cô Trầm… cô có sao không?
Trầm Ly siết chặt điện thoại, cắn môi dưới.
Cô không biết trả lời thế nào. Không thể nói "tôi ổn". Càng không thể nói “đêm qua, anh đã…”
> — Tôi… không sao. Chỉ là… hơi mệt.
Giọng cô vỡ vụn ở âm cuối.
> — Tôi đến cổng rồi. Cô… có thể ra gặp tôi không?
> — Anh… gì cơ?
> — Tôi đến từ trưa. Nhưng tôi không dám gõ cửa. Chỉ… ngồi ngoài cổng. Không hiểu vì sao. Lòng cứ loạn cả lên.
Tôi không biết mình đang lo cái gì, chỉ… không yên được.
Không hiểu sao lại gọi cho cô nữa.
---
Mười phút sau, cổng lớn của nhà tổ được mở ra.
Thịnh Vọng đứng đó, áo sơ mi trắng đã nhàu, mắt có quầng thâm, ánh nhìn thẳng nhưng cũng bất an.
Trầm Ly bước ra, bước chân còn hơi chệch. Ánh mắt cô dừng lại trên người anh… và lần đầu tiên cô sợ.
Sợ mình sẽ không bao giờ thoát khỏi người đàn ông này.
Anh nhìn thấy sự thay đổi trong mắt cô. Định bước lên, nhưng lại dừng lại.
> — Cô Trầm… chuyện gì đã xảy ra?
Đêm qua… tôi mơ. Nhưng không giống những lần trước. Tôi… đã… làm cô tổn thương.
Cô siết tay vào tà áo, giữ cho bản thân không run.
Câu nói của anh xác nhận điều mà cô không dám nghĩ thành lời.
Không chỉ cô mơ. Không chỉ cô mang dấu vết.
Cả hai đều… đã ở đó. Cùng nhau.
Trong mộng. Hoặc trong một tầng hiện thực sâu hơn cả mộng.
Một lúc rất lâu, cô mới cất giọng. Rất nhẹ.
> — Anh đã ở đây… từ trưa?
> — Ừ. Ngồi trong xe, nhưng lòng cứ muốn bước vào.
> — Vì anh nghe tôi gọi.
Anh sững người.
> — Gì?
> — Không phải gọi bằng điện thoại. Mà… trong mộng?
Anh nghe thấy tôi. Và anh đến.
Thịnh Vọng nhìn cô, ngực phập phồng nhẹ. Một cảm giác vừa kinh hoàng vừa đau đớn trào lên trong lòng.
> — Tôi không biết mình là ai…
Nhưng tôi biết… tôi không thể rời khỏi cô được nữa.
---
Bầu trời lúc Thịnh Vọng rời khỏi nhà tổ họ Trầm vẫn chưa có nắng.
Mây xám phủ lưng núi, hương ngọc lan phảng phất khắp con đường lát đá quanh co. Anh quay đầu nhìn lại tứ hợp viện trầm mặc, từng bước cổng khép lại phía sau lưng như một khối ký ức chưa kịp thở dài đã hóa thành bức tường.
Câu trả lời anh mong—không đến.
Cô gái anh đã thấy trong mộng, người mà anh cứ tưởng là một ảo ảnh của chấn thương tâm lý sau khi bị thương, giờ đang đứng trước mặt, nhìn anh bằng ánh mắt lặng như đá núi, nhưng không thừa nhận điều gì.
Lúc còn ở trong khách sảnh, anh đã nói hết.
Không giữ lại gì cả.
> — Tôi không biết tại sao tôi biết đường lên núi. Nhưng tôi biết từng gốc cây, từng bậc đá.
Tôi mơ thấy cô, từng nét mặt, từng giọng nói, từ trước khi gặp.
Tôi không phải người cuồng si. Tôi càng không phải kẻ biến thái.
Nhưng đêm qua… tôi đã mơ một giấc mơ điên rồ đến mức tôi sợ chính mình.
Anh ngừng lại, như nuốt xuống một khối nặng trong cổ họng, rồi đưa cổ tay trái ra, tay áo kéo cao, vết hằn màu đỏ như chỉ thêu tơ máu hiện rõ.
> — Mỗi lần tỉnh dậy… nó đều đậm hơn.
Trầm Ly nhìn anh rất lâu.
Ánh mắt cô là một màn che tuyệt vời. Không xúc động. Không chối bỏ. Không xác nhận.
Cô chỉ nói:
> — Có thể… chỉ là giấc mộng trùng hợp.
Anh biết cô đang nói dối.
Nhưng anh không ép.
---
Tối đó, Trầm Ly không ăn tối. Cô bảo người làm dọn sạch chính điện, đốt trầm đặc biệt—loại chỉ dùng vào những dịp thay hương tộc trưởng.
Cô ngồi dưới ánh nến, đọc lại các bản tộc ký cũ.
Không có giấc mộng nào được ghi chép. Không có lời giải thích cho vết chỉ đỏ. Không ai từng nói đến “người phụng sự” là gì, và vì sao người đó lại xuất hiện trước mặt cô như một phần của nghiệp chướng.
Cô biết rõ một điều duy nhất: đêm nay, anh sẽ lại xuất hiện.
Và quả thật, giấc mơ lại đến.
Nhưng không giống những lần trước—không còn giam giữ, không còn cưỡng đoạt.
Trong giấc mơ ấy, cô nằm trên giường mình, giữa ánh nến mờ vàng. Anh ngồi bên, dịu dàng bôi thuốc vào từng vết bầm trên cổ tay, hông, và phía trong đùi cô. Động tác anh nhẹ như sợ cô đau. Mắt anh ửng đỏ, nhưng giọng nói lại mềm đến không tưởng:
> — Trầm Ly… anh xin lỗi.
— Ngoan nào, Trầm Ly… không đau nữa đâu.
Tay anh vừa run, vừa kiên nhẫn lau đi nước mắt chưa khô trên má cô.
Cô không đáp, chỉ cắn môi, quay mặt đi. Cảm giác lửa cháy từ trong tim lan ra ngón tay—giữa nỗi đau và sự dịu dàng ấy, cô không biết thứ nào đang khiến mình nghẹt thở hơn.
Cùng lúc đó, Thịnh Vọng mơ một giấc mơ khác hẳn.
Anh đứng dưới gốc ngọc lan trong sân nhà tổ. Lá rơi đầy vai áo, gió lạnh.
Cánh cửa điện thờ trước mặt anh—đóng chặt.
Anh gõ cửa. Không ai trả lời.
Anh gọi tên cô. Không có âm vang.
Anh ngồi xuống, tựa lưng vào thân cây, đếm từng lần lá rụng. Lòng ngực nặng như đá. Chờ. Chờ một lời giải thích, một lần được chạm vào thực tại giữa giấc mơ.
Cho đến gần sáng, khi trời trong mơ bắt đầu chuyển sáng bạc, cánh cửa vẫn không mở.
Và anh nghe—từ sau cánh cửa dày, giọng Trầm Ly vang lên lần đầu tiên trong mơ, rõ như lời thề:
> — Đồ khốn kiếp.
Một câu nói tưởng như không thể thốt ra từ miệng người như cô.
Đau. Nhưng quen.
Xa cách. Nhưng gần gũi như một lát dao từng khứa ngang trái tim.
---
Sáng hôm sau, Thịnh Vọng đứng lặng rất lâu trước chiếc ba lô quân dụng đã gói ghém sẵn.
Đơn vị đã gọi. Anh phải rời đi.
Nhưng hương ngọc lan cứ quấn lấy anh, lẩn quẩn quanh sống mũi, như bàn tay cô gái trong mộng vẫn đang níu lấy vai anh từ một nơi mà anh không thể quay lại.
---
Từ hôm ấy, những giấc mơ dừng lại.
Không còn cảnh trong điện thờ. Không còn mùi trầm quẩn quanh. Không còn giọng nói thì thầm bên tai.
Trầm Ly yên tĩnh trở lại như nước giếng cổ.
Cô một lần nữa trở về vai trò tông nữ của Trầm gia—chọn ngày cưới cho tộc nhân, kiểm kho tiền tế, so lại số lượng bài vị cần thay trong mùa đông sắp tới.
Không ai hay biết—cô không mơ, nhưng lại nhớ từng giấc mơ rõ hơn bao giờ hết.
---
Bên kia thành phố, Thịnh Vọng lại khác.
Tối nào anh cũng mơ cùng một giấc mơ:
Anh đứng dưới gốc ngọc lan trong sân sau nhà tổ. Cửa điện thờ vẫn đóng. Anh gọi tên cô. Không ai trả lời. Anh gõ cửa. Gió chỉ thổi qua, mang theo hương nhang lạnh.
Anh đứng đó, cô đơn như một linh hồn không thể siêu thoát.
---
Đêm chuyển gió, mưa rơi không lớn nhưng dai dẳng. Trầm Ly vẫn giữ nề nếp, đội ô cùng người làm sang chính điện kiểm kê, rồi về uống một chén trà gừng ấm giữ nhiệt.
Nhưng đến gần sáng, người hầu phát hiện tông nữ sốt cao.
Cô nằm trong chăn dày, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, môi tái, mắt không mở nổi. Trên trán cô có một bàn tay—ấm, run run, và đầy lo lắng.
Trong mơ hồ, Trầm Ly nghe tiếng gọi rất gần:
> — Gọi bác sĩ. Mau lên. Cô ấy sốt cao quá rồi.
> — Trầm Ly… đừng dọa tôi.
Một cơn đau quặn nhẹ lướt qua sống lưng cô. Trái tim như bị bóp lại.
Giọng anh. Thịnh Vọng.
Cô không mở mắt, cũng không thể cử động. Nhưng nước mắt đã chảy ngược vào tóc.
Ở doanh trại.
3 giờ sáng.
Thịnh Vọng giật mình tỉnh dậy.
Vòng chỉ đỏ ở cổ tay nóng rực, phát sáng trong bóng tối, như một vết thương lộ thiên cháy bừng.
Không suy nghĩ, anh bật dậy, lấy chìa khóa xe. Ánh mắt đỏ lên vì thiếu ngủ, vì đau tim.
Không ai cản được anh. Không sĩ quan, không cấp trên, không cả lý trí.
Anh chỉ biết: Cô ấy đang gặp chuyện.
Và anh phải đến bên cô.
Trời vừa sáng thì xe của Thịnh Vọng dừng lại trước cổng nhà tổ Trầm gia.
Người làm không dám ngăn, vì ánh mắt của anh lúc này giống như mang theo cả một lời thề máu.
Anh bước vào, không hỏi ai, không nhìn quanh. Chân tự tìm đường.
Lên bậc đá, rẽ qua hành lang, đi thẳng đến dãy phía đông, nơi tông nữ nghỉ ngơi.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng mở ra. Bác sĩ gia đình chỉnh lại ống nghe, nghiêng đầu nhìn anh đầy cảnh giác.
> — Anh là ai?
> — Tôi là người cô ấy gọi trong mơ.
Câu nói khiến mọi người sững lại.
Người làm chưa từng thấy vị thiếu tá này, nhưng không ai dám cản.
Chỉ có Trầm Ly, trong cơn mê, như nghe thấy tiếng anh bước vào.
Mí mắt khẽ run. Tay cô từ dưới chăn lặng lẽ nhúc nhích.
Và trên cổ tay trắng, vòng đỏ mờ mờ… rực lên cùng lúc như của anh.
---
Cửa phòng bật mở.
Không một tiếng gõ. Không xin phép. Không kiêng dè.
Thịnh Vọng xông vào, mang theo cả hơi lạnh của sớm tinh mơ và sự xộc xệch của một người vừa vượt trăm cây số không dừng lại lần nào.
Trầm Ly nằm trên giường, mái tóc dài rối nhẹ, chăn đắp đến ngực, mặt tái xanh như sứ non. Mí mắt mỏng run rẩy, hơi thở mỏng như sương, gần như không nghe thấy nếu không ghé sát vào.
Một bên tay cô buông lỏng ngoài mép chăn, vệt đỏ trên cổ tay bỗng dưng phát sáng, ánh đỏ mờ rực như sợi tơ máu lập lòe, rồi... vụt tắt.
Cùng lúc đó, vết chỉ đỏ ở tay anh cũng tắt.
Thịnh Vọng đứng lặng một giây.
Rồi bước thẳng vào, không quan tâm đến sự ngăn cản của vài người làm trung niên.
> — Cậu không thể tùy tiện như thế!
— Đây là khu nghỉ của tông nữ!
— Mau ra ngoài!
Giọng người làm vang lên, không ai dám bước vào hẳn nhưng ánh mắt đều nghiêm khắc.
Trầm Ly lúc ấy hé mắt nhìn ra, giọng mệt nhọc như lá khô trong gió:
> — Để anh ấy vào.
Lời cô nhẹ. Nhưng không ai dám trái.
Những người lớn tuổi lặng lẽ lui xuống, đóng cửa phòng lại.
Căn phòng lặng đi trong một nhịp tim.
Thịnh Vọng bước đến gần giường, mắt anh rực lên màu hoang hoải—là nỗi đau bị chối bỏ, là phẫn nộ vì bị giấu giếm, là cảm giác mình như một con rối bị trói vào giấc mộng người khác bày ra.
Anh dừng lại bên giường, đứng thẳng, mắt nhìn cô như muốn đục thẳng vào sự im lặng cô đang dùng để phòng thân.
> — Trầm Ly. Em lừa tôi.
Không phải câu hỏi. Không phải trách móc.
Là một lời kết tội.
> — Em biết tất cả, đúng không?
---
> — Em biết tất cả, đúng không?
Những giấc mơ đó, vết đỏ đó... tất cả, em đều biết.
Giọng Thịnh Vọng không lớn, nhưng như tiếng búa nện vào lòng người.
Trầm Ly nhìn anh.
Lặng vài giây.
Rồi cô cười.
Một tiếng cười rất khẽ, rất mệt mỏi—giống như người đứng trong biển mưa bị người ta trách vì không chịu che ô.
> — Tôi biết?
Giọng cô run, không phải vì sốt, mà vì phẫn uất đang dâng lên từ lồng ngực vốn luôn trầm tĩnh.
> — Tôi biết sao?
Cô gằn từng chữ, rồi chống tay muốn ngồi dậy, dây truyền dịch bị kéo giật khiến máu trong ống trào ngược, nhuộm đỏ cả một đoạn dây nhựa.
Thịnh Vọng giật mình:
> — Đừng! Em đừng cử động!
Nhưng Trầm Ly không dừng lại. Cô vẫn ngồi dậy, môi cắn chặt, tay run nhưng ánh mắt sáng rực trong phẫn nộ.
> — Anh nói tôi lừa anh…
Vậy cái anh gọi là “tôi biết”, là cái này sao?
Cô giơ tay, đặt lên từng chiếc cúc áo trước ngực mình.
Tách. Tách. Tách.
Một. Hai. Ba.
Chiếc áo ngủ trắng được mở ra, trên nền da trắng đến trong suốt ấy, là những vệt bầm xanh tím trải dài từ xương quai xanh đến sát tim.
Không phải của bệnh. Không phải do té ngã.
Là dấu vết của hoan ái. Rõ ràng. Cố ý. Còn chưa tan hết.
Ánh mắt Thịnh Vọng chấn động. Anh như bị ai đó đẩy lùi bằng lực của nghìn câu hỏi chưa từng được thốt.
> — Trầm Ly…
> — Từ đêm tôi cứu anh, đêm nào tôi cũng mơ.
Mơ thấy anh—ở khắp nơi trong nhà tổ của tôi.
Trên bậc đá điện thờ. Trong rừng ngọc lan. Trên bàn tế.
Lần nào cũng…
Cô không nói tiếp được. Giọng nghẹn lại.
> — Tôi đâu có muốn?
Tôi đâu có biết?
Anh nghĩ tôi là gì mà có thể điều khiển những giấc mơ như vậy?
Thịnh Vọng sững sờ, không biết nên chạm vào đâu, cũng không biết nên xin lỗi bằng cách nào.
Anh chỉ lúng túng bước lên, kéo áo cô lại, run tay cài từng cúc như người chuộc lỗi.
Cô để mặc anh làm.
Không nhìn anh.
Không né tránh.
Chỉ thì thầm:
> — Tôi còn không dám kể với ai…
Vì nếu nói ra, tôi sợ chính bản thân mình sẽ nghĩ… tôi điên.
> — Trầm Ly…
Giọng anh nghẹn, người anh từng nghĩ là người trói buộc mình, hóa ra… cũng bị trói như anh, còn không biết tay ai cầm đầu sợi dây.
Anh quỳ xuống, ôm trọn cả đôi tay run rẩy của cô vào lòng, đặt trán lên đó như để chuộc lỗi.
> — Là tôi sai…
Là tôi nghĩ sai về em.
Trầm Ly im lặng.
Nước mắt cô đã chảy, nhưng không thành tiếng.
Chỉ có căn phòng là đầy mùi trầm dịu nhẹ và tiếng truyền dịch tí tách đều đặn.
Vệt đỏ ở tay cả hai—lúc này lại mờ mờ hiện lên, không nóng, không sáng, như đang thở cùng nhịp.
---
Trưa hôm ấy, Thịnh Vọng gọi về đơn vị xin nghỉ phép.
Anh không nói rõ lý do, chỉ nói sức khỏe chưa hồi phục, muốn ở lại tĩnh dưỡng vài ngày.
Đầu dây bên kia không hỏi thêm gì. Anh vẫn luôn là người không dễ bị thay thế, nhưng cũng là người không bao giờ nói dối.
Khi quay về phòng Trầm Ly, cửa đã khép hờ.
Anh bước vào, đôi giày quân dụng khẽ chạm sàn gỗ cũ, phát ra tiếng nhẹ như thở.
Trầm Ly đang ngủ.
Nằm nghiêng về phía cửa sổ.
Cánh tay đặt nhẹ lên chăn, ống truyền dịch đã được rút, chỉ còn một băng trắng quấn ở khuỷu tay, sạch sẽ như thể chưa từng có cơn sốt nào.
Gương mặt cô nhợt nhạt dưới ánh nắng xiên vào phòng qua cửa gỗ hoa văn, mi dài phủ bóng trên gò má, bờ môi nhợt nhạt mím hờ—mọi thứ y hệt cô gái trong giấc mơ cũ của anh.
Không phải những giấc mơ điên loạn, giằng xé, chiếm giữ.
Mà là giấc mơ đầu tiên.
Khi cô bước ra từ cánh cửa điện thờ, chầm chậm tiến về phía anh.
Lúc ấy cô cũng mặc áo trắng, cầm một chiếc khăn tay thêu chữ “Trầm”.
Cũng thế này—trầm tĩnh, yên lặng, như một tấm lụa phủ sương.
Anh bước đến mép giường, ngồi xuống ghế.
Không chạm vào cô.
Chỉ lặng lẽ nhìn, nhìn rất lâu.
Vệt đỏ ở cổ tay trái mờ mờ xuất hiện lại, không đau, không sáng rực—như thể đang thở cùng nhịp với người nằm trước mặt.
Thịnh Vọng thở nhẹ, bàn tay đặt lên thành ghế, siết lại vô thức.
> — Giá như lần đầu gặp em là lúc này…
Anh thì thầm, rất khẽ, như nói với chính mình.
> — Giá như tôi biết… em cũng chẳng biết gì.
Tôi đã không làm tổn thương em.
Cô không đáp.
Vẫn ngủ say.
Nét mặt khi ngủ vẫn giống như lần đầu anh nhìn thấy cô trong giấc mơ—
Vẫn là ánh nắng ấy.
Vẫn là mùi trầm nhẹ quanh người.
Vẫn là cảm giác… quen thuộc đến mức đau lòng.
Thịnh Vọng không rời khỏi phòng cho đến tận khi người làm mang cháo vào buổi chiều.
Anh đứng dậy, căn dặn hâm lại một lần nữa cho đủ nóng.
Rồi quay đầu, liếc nhìn người con gái ấy một lần cuối trước khi ra ngoài:
> — Em ngủ đi.
Lần này, tôi không đi nữa.
---