NGHIỆP DUYÊN 2 

Một tuần trôi qua kể từ hôm chú ba đến.

Trầm Ly vẫn giữ nhịp sống thường nhật: sáng thắp hương, trưa kiểm sổ tộc, chiều dạo vườn hoa phía tây, tối lại đọc kinh tổ và ngủ sớm. Nhưng chỉ có cô biết – cô không còn thật sự ngủ nữa.

Giấc mơ mỗi đêm vẫn kéo cô rơi vào một nơi ẩm nóng, đầy da thịt, đầy dục vọng và hơi thở của người đàn ông đó. Dù cô không còn chống cự, nhưng khi tỉnh lại, cô ghét chính bản thân mình, vì đã bắt đầu chờ mong.

Cô đã đọc lại tất cả sách vở về tín ngưỡng tổ tiên, lục cả sổ ký của ba đời tông nữ trước, hỏi luôn cả người giữ mộ. Không ai biết gì về “người phụng sự”, càng không có ghi chép gì về việc “đến đòi người”.

Cô bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Mãi cho đến hôm nay.

Giữa trưa, người gác cổng đi vội đến báo:

> — Cô Trầm, có người lạ muốn gặp cô. Anh ta… tên là Thịnh Vọng.

Cái tên ấy đâm thẳng vào tim cô như một nhát dao âm thầm.

> — Ở đâu?

> — Đang ngồi ở phòng khách bên trái sân trước. Bảo là được cô cứu, nhưng hình như… không chắc nữa.

Căn nhà tổ nằm trên đỉnh núi, không có địa chỉ, không có chỉ dẫn, thậm chí không có tên đường. Tất cả những ai từng đến đều là tộc nhân hoặc người nhà tộc nhân dẫn lên. Người ngoài, không ai tìm được đường.

Vậy mà anh lại đến.

---

Tài xế của anh – một trung niên ăn mặc chỉn chu – vừa bước xuống xe vừa nhìn quanh kinh ngạc:

> — Chỗ này mà có nhà dân sao? Tôi ở Bình Thành mười năm rồi chưa nghe ai nói có nhà gì trên núi Lẫm cả. Chú chỉ loạn loạn gì đó, rồi tự chỉ đường luôn…

Thịnh Vọng không trả lời. Anh đứng trước cánh cổng gỗ đen, cao đến ba mét, đầu trụ chạm rồng ngậm ngọc, nhìn lên tấm hoành phi khắc hai chữ:

> “Tổ Trầm”

Lòng bàn tay anh hơi siết lại. Không hiểu vì sao, anh biết – người mình đang tìm… ở phía sau cánh cổng này.

Khi được mời vào trong, Thịnh Vọng ngồi trên chiếc ghế gỗ cổ chạm trổ hoa điểu, trước mặt là bàn trà bằng lim đỏ nặng trịch. Anh không chạm vào ấm trà nóng, chỉ im lặng nhìn quanh.

Căn phòng này… không phải lạ.

Bậc đá ngoài cửa. Vách gỗ cổ đã sẫm màu theo năm tháng. Rèm thêu hoa lan buông nhẹ, gió đưa lất phất.

Nơi này, chính là nơi trong giấc mơ… cô ấy đã ngồi vào lòng anh, ngón tay chạm vào vết sẹo dưới ngực anh, ánh mắt vừa dịu dàng vừa quyến rũ.

Anh rùng mình.

Không, không thể là trùng hợp.

Tiếng bước chân rất khẽ vang lên ngoài hành lang. Rồi một người phụ nữ bước vào, áo dài xám tro, tóc búi gọn, khuôn mặt thanh nhã như tượng cổ, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm như gương mặt đã từng thuộc về nhiều thế hệ trước.

Trầm Ly.

Cô đứng trước ngưỡng cửa.

Thịnh Vọng quay đầu lại.

Cả hai cùng nhìn thấy nhau, lần đầu tiên ngoài giấc mơ.

Giây phút ánh mắt chạm nhau, tất cả những đêm dài trăn trở, tất cả những lần mộng mị, tất cả cảnh trần tục đã xảy ra trong giấc mơ… vỡ oà.

Không ai nói gì. Không ai gật đầu chào. Không cần xác nhận.

Chỉ có nhịp tim trong ngực cả hai cùng đập mạnh một nhịp – như vừa bị kéo lại với một bản thể nào đó mình từng đánh mất.

Cô là người anh mơ thấy.

Anh là người cô không dám nhắc tên.

Không ai dạy họ cách đối mặt với hiện thực sau mộng mị. Nhưng khoảnh khắc ấy, cả Trầm Ly và Thịnh Vọng đều hiểu một điều: họ không còn thoát ra khỏi nhau được nữa.

---

Không khí trong phòng khách tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá ngọc lan rơi ngoài hiên.

Một người làm tiến lên, nhẹ tay rót trà sen vào chén ngọc trắng. Thịnh Vọng nghiêng người, đưa tay đỡ lấy.

Đó là lúc Trầm Ly thấy rõ—cổ tay trái của anh, lộ ra bên dưới ống tay sơ mi, có một vòng đỏ nhạt, mờ mờ như vết chỉ quấn, giống hệt của cô.

Cô không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng, rất khẽ, đưa tay phải xuống dưới bàn trà, kéo lại cổ tay áo dài, che đi vết hằn của mình.

Cô không hề bất ngờ.

Tựa như trong lòng cô đã biết từ trước, từ cái khoảnh khắc anh đặt chân vào nhà tổ, rằng họ đã bị buộc cùng nhau trong một vòng luân hồi nào đó, từ lâu lắm rồi.

> — Cảm ơn cô, vì đã cứu tôi hôm đó.

Giọng Thịnh Vọng trầm, chắc, nhưng cũng có phần dè chừng – như người đứng giữa ranh giới mơ và tỉnh, không dám chạm vào quá khứ mơ hồ vừa mềm vừa sắc như dao găm.

Trầm Ly gật nhẹ đầu.

> — Không có gì. Khi ấy trời sắp tối, người gác cổng thấy anh ngã ngay bậc đá, nên gọi tôi quyết định. Chuyện nên làm.

Anh nhìn cô.

Cô ngồi thẳng, tay đặt trên đầu gối, dáng điềm đạm của một người phụ nữ đã quen sống giữa ánh mắt tổ tiên. Không có một lời khách sáo dư thừa, không có một nụ cười để mời gọi thân mật.

> — Nhưng… vì sao người của cô khi đưa tôi đến viện lại không để lại tên họ? Họ chỉ nói là “người đi ngang qua núi tổ Trầm gia”.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

> — Vì tôi bảo họ làm vậy.

> — Tại sao?

> — Vì anh… có lẽ không nên biết tôi là ai.

Không khí trong phòng khựng lại trong một thoáng.

Thịnh Vọng siết nhẹ ngón tay quanh chén trà, rồi buông ra.

> — Nhưng tôi đã biết rồi.

Lần đầu tiên, ánh mắt họ nhìn nhau trực diện, lâu hơn một nhịp thở.

Không ai nhắc đến những giấc mơ. Không ai hỏi “anh có nhớ?” hay “em có từng thấy?”. Nhưng trong ánh mắt, trong hơi thở, tất cả đều rõ ràng như vừa rơi xuống từ một thế giới khác.

Một lúc lâu sau, Trầm Ly mới cất giọng. Câu hỏi duy nhất cô dành cho anh.

> — Làm sao… anh biết đường lên núi?

Vì cô chắc chắn, anh không có bản đồ, không ai dẫn lối, không hề được tiết lộ bất cứ thông tin gì. Con đường dẫn lên nhà tổ không có biển hiệu, không tên, không có trên bản đồ địa lý, thậm chí dân quanh vùng cũng chỉ gọi mơ hồ là "núi tổ họ Trầm", không ai dám bén mảng.

Nhưng anh đã đến. Rất chính xác.

Thịnh Vọng thoáng lặng người.

Gương mặt anh không biểu cảm, nhưng cổ họng như nghẹn lại trong vài giây, trước khi buột miệng:

> — Tôi không biết.

Tôi chỉ… thấy quen thuộc.

Như thể đã đi con đường ấy… hàng trăm nghìn lần rồi.

Giọng anh không mang theo nghi hoặc. Không hề cường điệu.

Chỉ là sự thật. Một sự thật khiến cả hai cùng giật mình.

Trầm Ly cụp mắt xuống. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực, nhưng ngón tay vẫn giữ nguyên trên đầu gối, không run.

> — Vậy ra là vậy.

Cô thì thầm, nhẹ như gió cuối mùa.

Trong khoảnh khắc đó, cô biết—câu chuyện giữa cô và Thịnh Vọng chưa từng bắt đầu từ ngày anh ngã trước cổng nhà tổ.

Mà là từ rất lâu, rất rất lâu về trước… từ một đoạn nhân quả cũ, từ một lần hứa nguyện sâu đến mức cả linh hồn cũng chưa bao giờ quên.

---

Đêm đó, Trầm Ly ngủ rất sâu.

Không có giấc mơ. Không có hơi thở rối loạn. Không có ánh mắt giam hãm của người đàn ông trong từng khung cảnh.

Lần đầu tiên sau hơn mười đêm liên tục, cô không nhìn thấy anh trong mộng.

Cô tỉnh dậy khi ánh sáng đã đầy phòng. Rèm chưa kéo, gió sớm mang theo mùi trầm dịu nhẹ thổi vào gian phòng cổ. Trên bàn nhỏ cạnh giường, ấm trà đã được thay, khăn tay đã được gấp lại chỉnh tề.

Mọi thứ như cũ.

Chỉ có trái tim cô là lạ thường… yên.

Trên bàn khách vẫn còn hộp quà mà người hầu nói là do Thịnh Vọng để lại.

Hộp gỗ gụ đóng kín, không hoa văn cầu kỳ. Bên trong là một chiếc bút máy thân khắc tên cô, cùng một cuốn sổ tay bìa da, trống.

Không thiệp.

Không lời cảm ơn.

Chỉ là một khoảng trống như đợi chính cô viết điều gì đó vào.

Trầm Ly nhìn rất lâu.

Những món quà ấy—không giống những món quà thường tình. Nó không mang ý nghĩa “báo đáp”, mà giống như một cú nhấn nhá cuối cùng, kết thúc một giấc mơ không tên.

Cô không mở cuốn sổ.

Chỉ nhẹ nhàng gấp nắp hộp lại, đặt lên ngăn trên cùng của giá sách, giữa những tập tộc ký, kinh thờ, và ghi chép tổ tiên.

Gửi vào đó.

Một phần cô đã không còn thuộc về mình nữa.

---

Cùng thời khắc ấy, tại một biệt thự vùng rìa thành phố, Thịnh Vọng đang ngồi trong sân sau, lưng tựa ghế đá, tay cầm một cánh hoa ngọc lan trắng đã khô nhẹ.

Nó rơi vào tay anh đúng lúc rời khỏi sân nhà tổ họ Trầm, không ai chú ý. Chỉ có anh biết—cánh hoa ấy là thật, và anh cần giữ lại.

Anh đưa lên mũi, hít nhẹ. Mùi hương vẫn còn.

Không quá nồng, chỉ thoảng qua—như người con gái mà anh không rõ đã biết từ bao giờ.

Anh đã từng thấy cô ngồi dưới gốc cây này, đầu tựa lên vai mình, tay cầm cánh hoa tương tự, miệng nói những câu buồn cười không hợp với vẻ ngoài nghiêm trang. Nhưng đó là trong mơ.

Bây giờ, thực tại lại trống trải đến lạ thường.

Điện thoại trong túi rung lên.

Anh lấy ra, không có thông báo mới. Anh mở danh bạ, dừng lại ở một tên vừa thêm ngày hôm qua: Cô Trầm.

Anh đã do dự rất lâu mới lưu tên như vậy.

Không phải “Trầm Ly”, không phải “người đã cứu tôi”. Mà là một cái tên mang đủ cả kính trọng, khoảng cách, và sự không thể chạm gần.

Ngón tay anh lướt chậm. Cuối cùng, nhấn gọi.

---

Trong phòng sách, điện thoại Trầm Ly rung lên.

Dãy số chưa từng xuất hiện trước đây. Cô biết là ai.

Chuông đổ một lần, hai lần. Cô vẫn không động đậy. Ba lần, bốn lần…

Cuối cùng, chuông ngừng. Nhưng chưa đến mười giây sau, màn hình sáng lên. Là một tin nhắn.

> “Cô Trầm, có thể gặp mặt chứ?”

Trầm Ly ngồi lặng hồi lâu.

Cô không biết mình đang chờ điều gì. Không biết mình muốn từ chối hay đồng ý. Chỉ thấy… nơi cổ tay áo dài đã che lại, vết chỉ đỏ mờ mờ ấy lại âm ấm, như được gọi tên.

---

Cô đã không trả lời tin nhắn.

Không phải do lưỡng lự. Cũng không phải do kiêu ngạo.

Chỉ đơn giản là cô sợ.

Cả ngày hôm đó, Trầm Ly ở trong vườn hoa phía tây, không vào chính điện, không bước chân lên bậc đá, cũng không động đến hộp quà của Thịnh Vọng. Mọi thứ đều bình thường, chỉ trừ nhịp tim—không một phút giây nào yên.

Cô nghĩ… nếu không trả lời, nếu không gặp lại, thì mọi thứ sẽ chấm dứt ở đó. Sợi chỉ đỏ rồi sẽ phai, mộng rồi sẽ tàn, cô vẫn có thể làm một tông nữ thuần khiết, không tỳ vết, sống trong nhà tổ cho đến lúc bạc đầu.

Cô đã nhầm.

Đêm ấy, gió thổi mạnh.

Lồng đèn trong hành lang chính vang lên những tiếng cót két, tường đá rít lên như có tiếng người cào.

Cô mơ.

Lại là điện thờ chính.

Mùi trầm rất nồng. Mùi nhang chưa cháy hết, quện cùng hương máu rất nhạt.

Cô mặc áo dài trắng, ngồi quỳ giữa gian chính, bốn phía vắng không, không có tộc nhân, không có người làm.

Chỉ có anh.

Người đàn ông đó—cao lớn, bóng tối như bám vào sống lưng anh, đôi mắt đen hằn tơ máu, như chưa từng ngủ, chưa từng tha thứ.

> — Em trốn đi đâu?

Giọng anh vang lên, trầm và sắc như tiếng gõ lên đỉnh chuông đồng.

Trầm Ly giật lùi, từng bước bò ngược ra sau, áo dài quệt lên nền đá lạnh.

> — Không… tôi không gọi anh đến nữa… tôi không muốn tiếp tục mộng này…

Anh bước từng bước đến gần, bóng anh cao lên như che cả ánh trăng ngoài song cửa.

Cô chạy.

Chạy khỏi gian thờ, chân trần đạp lên bậc đá sắc lạnh, lao qua hành lang, vượt qua sân sau.

Chạy đến tận vườn hoa ngọc lan.

Nhưng khi cúi người định trèo qua rào đá cổ… một bàn tay thô ráp siết chặt cổ chân cô, kéo mạnh.

> — Em nghĩ em đi đâu?

Tiếng gầm vang lên sát bên tai, khản đặc vì giận dữ.

Cô bị kéo ngược lại, áo dài rách từng đoạn, hoa ngọc lan rơi lả tả lên vai cô.

Anh đè cô xuống nền đá, hai tay giam chặt cổ tay cô trên đỉnh đầu, cơ thể nóng rực, tim đập dồn như sấm.

> — Sao em dám từ chối tôi?!

Sao em dám bỏ đi hả, Trầm Ly?!

Lần đầu tiên trong mộng, anh gọi đúng tên cô.

Không nhầm. Không lạc.

Giọng nói đó… là của Thịnh Vọng.

Mà không phải là anh.

Mà vẫn là anh.

Cô vừa vùng vẫy vừa khóc, tiếng khóc nghẹn như đứt từng khúc xương trong ngực:

> — Tôi xin lỗi… Tôi không biết phải làm sao…

Anh gầm lên, cúi xuống hôn cô—không phải kiểu hôn trong mộng trước đây. Không nhẹ, không dịu dàng. Mà là một kiểu khảm sâu, chiếm giữ, như đóng lời nguyền bằng môi lưỡi.

Cô r*n rỉ. Anh ép chặt. Vòng tay siết lại như dây trói, mùi máu lan ra từ môi dưới bị cắn.

Không còn lối thoát.

---

Cùng lúc đó, ở nhà họ Thịnh.

Thịnh Vọng choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt cả lưng áo. Ngực anh phập phồng, tay siết chặt ga trải giường đến mức trắng bệch.

Anh nhớ tất cả. Rõ ràng.

Lần đầu tiên, giấc mơ không tan sau khi mở mắt.

Anh ngồi dậy, nhìn cổ tay trái—vết chỉ đỏ nhạt giờ rực lên như tơ máu, quấn quanh cổ tay như muốn siết lại.

Anh chưa từng thấy mình giận dữ như vậy trong mộng. Chưa từng cưỡng ép ai như vậy. Nhưng cảm xúc đó… là thật.

Giọng anh trong mơ, lời anh gầm lên, hình ảnh cô chạy trốn rồi bị kéo lại, những tiếng thở đứt quãng, nước mắt lấm lem—tất cả rõ hơn cả ký ức thật.

> — Trầm Ly…

Anh lẩm bẩm tên cô.

Và trong một khoảnh khắc, giữa căn phòng tối, anh nghe thấy tiếng thở của cô. Rất mảnh, rất gần. Như từ lòng ngực mình vọng ra.

Anh nhìn quanh.

Không ai.

Chỉ có chiếc điện thoại đặt ngửa trên bàn… màn hình chờ hiện đúng dòng chữ:

> “Cô Trầm – chưa trả lời tin nhắn.”

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play