Hôm nay trong khu nhà người thân cán bộ rất náo nhiệt.
Sáng sớm tinh mơ, nhân vật chính của sự việc là nhà phía tây. Một ngày Chủ nhật đẹp trời như thế mà lại bị phá hỏng, việc ngủ nướng cũng bị ngâm nước nóng mất rồi.
Ông Dung ra ngoài hỏi han một vòng, vừa thăm dò vừa “giáo dục” đám người, sau đó hai tay chắp sau lưng trở về nhà truyền đạt lại tin tức.
“Con gái Điềm Bảo nhà lão Khổng nằm mơ thấy ác mộng, nên mới la to. Chắc nó hét to quá, dọa luôn cả Hùng Bảo nhà lão Hùng đối diện, khiến thằng nhóc đó cũng ré lên một tiếng. Mấy đứa con nít mà, cái này lây nhau đấy, thế là mấy đứa khác cũng hùa theo gào lên. Vẫn là con bé Tuyết Bảo nhà mình ngoan nhất, ngủ ngon lành.”
Ông Dung vừa nói vừa nhìn cháu gái mình đầy tự hào.
Tuyết Bảo đang uống tào phớ, ưỡn ngực kiêu hãnh, giọng nũng nịu:
“Con ngoan nhất, bé ngoan ngủ ngon thì lớn sẽ cao cao.”
Cái dáng nhỏ xíu kiêu ngạo ấy khiến cả nhà cười ồ lên. Bà Triệu Quế Hương cũng cười rạng rỡ:
“Nhìn xem Tuyết Bảo nhà mình lanh lợi chưa kìa, nhỏ vậy đã biết muốn lớn nhanh phải ngủ đủ rồi. Ngủ ngon thì mới lớn nhanh, cao lớn lên.”
Tuyết Bảo được khen thì đôi mắt tròn xoe ánh lên niềm đắc ý, đôi môi chúm chím, mặt mày rạng rỡ, hai chân lắc lư đầy vui vẻ.
“Con bé Tuyết Bảo nhà ta đúng là ai gặp cũng thích, ông à, ngay cả bữa sáng này ông đang ăn cũng là do cô giáo Lâm mua cho con bé đấy.” Bà cụ đắc ý nói, cháu gái mình đúng là người gặp người thương khắp nơi.#buingoclinhTYT
Ông Dung sững người:
“Ủa, chẳng phải sáng nay thằng Gia Đống đi mua sao?”
“Đi thì đi, nhưng có phải nó mua đâu.”
Ông Dung nhướng mày, nói:
“Lúc nãy tôi nghe nói cô giáo Lâm ngất xỉu, không phải có liên quan tới nhà mình đấy chứ?”
Ông nhìn chằm chằm vào con trai mình. Dung Gia Đống giơ tay:
“Trời đất… liên quan gì tới con chứ, cô ấy sáng sớm đã lơ ngơ rồi, tóc tai như ổ gà, còn mang hai chiếc giày không giống nhau, ai biết là làm sao đâu.”
Tuyết Bảo trừng mắt nhìn ba, phồng má, giọng mềm mềm:
“Không được nói xấu cô giáo.”
Dung Gia Đống vỗ vào búi tóc nhỏ của con gái, cười dỗ:
“Không nói, không nói.”
Cô bé gật đầu cái rụp, đầy chắc chắn:
“Ổ gà.”
Câu này không phải lời hay ho gì cả.
Dung Gia Đống bật cười:
“Ôi trời ơi con gái ba, ba chỉ đang miêu tả thôi mà, con nhìn con đi, cái đầu bù xù như cái bánh ngô ấy, ba cũng nói vậy còn gì? Có phải nói xấu ai đâu, con ngoan nào.”
Cô bé “ngô” một tiếng, há miệng cắn một miếng bánh.
Đào Lệ Hoa dịu dàng nói:
“Tuyết Bảo ăn từ từ thôi, lát nữa mẹ sẽ dắt con ra…”
“Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch thịch thịch!”
Tiếng đập cửa gấp gáp vang lên, Đào Lệ Hoa vội đứng dậy ra mở:
“Ai đấy? Ơ? Không có ai cả…”
Dưới cửa không có ai, nhưng cúi xuống nhìn, là một thằng bé lùn tịt!
Thằng bé đầu tóc bù xù như đầu tàu, lạch bạch chạy vào nhà, lập tức nhào đến trước mặt Tuyết Bảo, ôm chầm lấy cô bé:
“Tuyết Bảo!!!”
Tuyết Bảo đang ngồi ăn trên ghế thì bị bất ngờ nhào vào suýt ngã ngửa, may mà Dung Gia Đống kịp đỡ lấy ghế. Thằng bé ôm chặt Tuyết Bảo, khóc òa:
“Tuyết Bảo, Tuyết Bảo ô ô! Cậu không sao, cậu không sao là tốt rồi!”
Dung Gia Đống nheo mắt lại, mặc dù thằng nhóc này lùn như bí đao, nhưng anh nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt.
Mới sáng sớm đã ôm chặt con gái ông đây làm gì?
Ba Dung ở bên này thấy khó chịu, trong khi Tuyết Bảo cũng ngơ ngác, không hiểu Hùng Bảo bị làm sao, thấy cậu bé khóc ròng như nước chảy, cô bé học theo người lớn, vỗ nhẹ lưng an ủi:
“Hùng Bảo đừng khóc nha, khóc nhiều bị diều hâu tha đi đó.”
Hùng Bảo khóc càng dữ, chính cậu cũng không ngờ, vừa rồi họ gặp sạt lở đất, gặp tai nạn xe cộ, vậy mà khi tỉnh dậy lại khiến cậu trở về ba mươi năm trước. Bảo cậu không khóc sao được?
Khóc! Khóc to là đằng khác!
Đây là tiếng khóc vì mừng rỡ tột độ!
“Tuyết Bảo ơi, Tiểu Tuyết Bảo của tớ…”
Ba của Tuyết Bảo cuối cùng không nhịn nổi nữa, anh gỡ tay thằng bé ra, nhấc bổng lên:
“Này nhóc con, sáng sớm chạy sang nhà chú khóc lóc cái gì? Sao hả? Lại bị ba nhóc đánh à?”
Hùng Bảo lau mặt một phen, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, chú ấy đã không còn là dáng vẻ già nua khô quắt như kiếp trước, cũng không còn cái vẻ mất hết niềm vui sống mà bọn họ từng thấy về sau nữa. Vẫn là chú Dung từng mua đồ ngọt cho bọn họ ngày xưa, chú ấy tốt bụng nhất. Hùng Bảo không nhịn được nữa, ôm cổ Dung Gia Đống, “oa” một tiếng, chôn mặt vào cổ anh mà òa khóc lớn.
Dung Gia Đống: “Quãi đạn!”
Hùng Bảo: “Chú Dung ơi, con thích nhất là chú……”
Dung Gia Đống: “……”
Con thích thì thích, nhưng nước mắt nước mũi đừng có cọ lên người chú chứ.
Cả nhà họ Dung chết trân trước cảnh tượng bất ngờ trước mắt.
Tiểu Tuyết Bảo nhìn Hùng Bảo, không hiểu sao cậu ta lại ôm ba ba mình. Tiểu cô nương mím môi, kéo kéo ống quần Hùng Bảo, giọng mềm nhũn nói: “Đây là ba ba của tớ mà.”
Cô bé kéo thêm cái nữa, muốn giành lại ba ba về.
Mới sáng sớm Hùng Bảo đã tới nhà cô bé giành ba ba, cô bé mếu máo, có hơi hơi không vui.
“Hùng Bảo……”
Hùng Bảo quay đầu lại ôm lấy Tuyết Bảo: “Cậu không sao, thật sự là quá tốt rồi!”
Đôi mắt nho đen tròn xoe của Tiểu Tuyết Bảo đầy vẻ ngây thơ. Hôm nay Hùng Bảo kỳ quặc thật đó.
Cô bé chu miệng nhỏ, vỗ vỗ cậu bé, giọng sữa nũng nịu vang lên: “Nam tử hán thì đừng có khóc.”
“Tuyết Bảo.” Không biết từ khi nào, cửa lại có thêm mấy đứa bé nữa, từng củ cải lùn lùn ngoan ngoãn xếp hàng đứng trước cửa nhà họ Dung. Một đám tiểu gia hỏa, giống như đám động vật nhỏ vậy. Mắt đứa nào cũng đỏ, líu ríu gọi: “Tuyết Bảo.”
Tuyết Bảo gãi gãi đầu, mớ tóc nhỏ trên đầu chưa chải càng rối hơn, cô bé trượt khỏi ghế, mềm giọng hỏi: “Các cậu tới tìm tớ đi chơi sao?”
Cô bé có hơi ngượng ngùng nói: “Hôm nay tớ không chơi với các cậu được.”
Cô bé nhìn về phía Đào Lệ Hoa, hai tay chắp lại trước ngực, nói: “Hôm nay tớ phải đi với mẹ mua giày xăng đan, giày xăng đan của tớ hỏng rồi, tớ không có giày để đi.”
Người lên tiếng đầu tiên là Khổng Điềm Điềm, tóc cô bé uốn xù, mắt hồng hồng gật đầu nói: “Cậu đi đi, bọn tớ chơi dưới lầu, cậu về rồi thì xuống tìm bọn tớ nha.”
Tiểu Tuyết Bảo vội vàng gật đầu: “Được!”
Cô bé sốt ruột nói: “Mẹ ơi, chải tóc cho con, đi mua giày thôi.”
Mua sớm thì về sớm, về sớm mới được chơi sớm.
Đào Lệ Hoa nhìn con gái, lại nhìn đám nhóc củ cải trước cửa, gật đầu: “Được, mình đi sớm về sớm.”
Đám củ cải nhỏ này đều là bạn học mẫu giáo của Tuyết Bảo, đại khái cô đều nhớ tên hết: “Tiểu Bạch, con ở phía sau tòa nhà mà? Sao chạy sang đây rồi?”
Cô ngạc nhiên, mấy đứa nhóc này vì chơi mà cũng chịu khó thật.
Bị điểm danh, lúc này nhóc tên Tiểu Bạch mới chợt nhớ ra, vò đầu: “Con chưa nói với mẹ, con chạy ra khỏi nhà luôn……”
Cả nhà họ Dung: “……”
Một bé trai khác vội hét lên: “Con cũng chưa nói với mẹ!”
Thằng bé cũng chợt nhớ ra là mình trọng sinh, vội vàng chạy đến đây, chỉ là muốn xác nhận Tuyết Bảo còn sống hay không. Hoàn toàn quên mất ra khỏi nhà thì phải nói với người lớn.
Dù sao thì, giờ bọn họ cũng mới có…… 4 tuổi thôi mà!
“A, con cũng chưa nói!”
“Xong rồi, mẹ con sẽ đánh người đó.”
“Thôi tiêu!”
Bọn nhỏ vừa nãy còn chen chúc như đàn kiến ngoài cửa, giờ phút này vèo một cái tan tác chạy về nhà, mỗi đứa chạy về một hướng.
Lão thái thái Triệu Quế Hương nghiêm mặt lại, mím môi: “Hôm qua tụi nó đi đâu chơi xuân hả? Có phải đụng trúng cái gì không? Sao từng đứa đều kỳ quặc vậy?”
Tiểu Tuyết Bảo bắt chước bà nghiêm mặt, cũng gật đầu, chỉ là giọng không học được cứng, mềm nhũn nói: “Sáng sớm, lạ lạ thật.”
Triệu Quế Hương ôm cháu gái lên, xoa đầu liên tục: “Cục vàng cục bạc của bà nội ơi.”
Đào Lệ Hoa bắt đầu thu dọn bát đũa, nói: “Mẹ, lát nữa con dẫn Tuyết Bảo ra ngoài mua đồ, bên này mẹ có thiếu gì không?”
Triệu Quế Hương: “Bát đũa để đó cho mẹ thu, con chải tóc cho Tuyết Bảo đi, con nít ham chơi, sốt ruột lắm.”
Tuyết Bảo bị vạch trần tâm tư nhỏ, dúi đầu vào lòng bà nội, Triệu Quế Hương cười ha hả: “Ai u còn biết ngượng nữa.”
Bà lại nói với con dâu: “Mẹ không cần mua gì đâu, chị hai con hôm nay lại tới, con mua thêm ít thịt, trưa nay chúng ta làm sủi cảo.”
Đào Lệ Hoa đáp vâng.
Nhà chồng của chị hai Dung đông người mà chưa chia hộ, cuộc sống cũng chật vật, hai vợ chồng mỗi tuần lại sang đây một lần, mẹ chồng đều sẽ cải thiện bữa ăn một chút, chuyện này Đào Lệ Hoa đã quen rồi, cũng không nói gì thêm.
Làm mẹ thì xót con gái cháu ngoại là chuyện đương nhiên, làm con dâu thì không nên ý kiến. Hơn nữa, thật ra Đào Lệ Hoa cũng rất thích chị hai chồng đến nhà.
Tại sao à, hắc hắc.
Ai bảo chị ấy siêng nhất nhà chứ.#buingoclinhTYT
Từ nhỏ tới lớn, Đào Lệ Hoa chưa từng thấy ai cần mẫn như chị hai chồng. Mỗi lần tới nhà là y như con quay, làm việc không ngừng nghỉ. Đào Lệ Hoa cực kỳ thích chị ấy đến chơi. Tóm lại, nhà này điều kiện còn ổn, cũng không sợ thiếu một bữa ăn.
“Mẹ, bây giờ chân Tiểu Vũ đi cỡ bao nhiêu ạ?”
Triệu Quế Hương liếc con dâu một cái. Bà biết con dâu đang định mua thêm một đôi giày xăng đan cho cháu ngoại, nói: “Con khỏi mua, đôi năm ngoái còn đi được. Nhà mình nên tiết kiệm chút.”
Đào Lệ Hoa gật đầu, lanh lẹ chải cho con gái hai bím tóc rết lỏng lẻo. Tiểu Tuyết Bảo không để mái, nhưng phần trán lại có vài sợi tóc tơ nhỏ xíu. Cô tìm hai cái kẹp tóc dâu tây đáng yêu, mỗi bên cài một cái.
Tiểu Tuyết Bảo thích mê, nói: “Mẹ ơi, kẹp dâu tây phải mặc với váy dâu tây nha.”
Đào Lệ Hoa: “Được.”
Cô lấy ra chiếc váy dâu tây liền áo nền trắng, mặc cho con. Cô bé “thịch thịch thịch” chạy đến trước gương, ngó trái ngó phải, thỏa mãn: “Con đẹp quá.”
Đào Lệ Hoa: “Đúng đúng đúng, con đẹp.” Rồi lấy thêm lọ kem nấm nhỏ bôi thơm thơm cho con.
Cô vào phòng cầm túi xách, cho ví tiền vào rồi nói: “Ba mẹ, bọn con ra ngoài đây ạ.”
Dung Gia Đống: “Anh đi cùng hai mẹ con, anh phải ghé xưởng tranh.”
Anh cởi sơ mi trắng, oán trách: “Cái thằng nhóc Hùng kia chùi nguyên nước mắt nước mũi người lên người anh, giờ anh ăn mặc vậy sao ra cửa?” Anh thay đồ gọn gàng lại, nói: “Hôm trước thằng nhỏ trong xưởng gọi anh, kêu hôm nay qua phụ một chuyến xe cưới.”
Anh xịt gel lên tóc, chỉnh chỉnh lại rồi hỏi: “Giờ thế nào?”
Hai vợ chồng già nhìn bộ dạng con trai mà ngứa mắt. Dung lão đầu không quen nổi: “Thế nào là thế nào, chẳng ra thể thống gì cả.”
Lão thái thái: “Đi nhanh lên.”
Dung Gia Đống: “Ai chứ chẳng phải tại hai người……”
Anh hí hửng nói: “Tuyết Bảo, ba ba có phải rất là đẹp trai không?”
Tuyết Bảo lớn tiếng: “Ba ba là đẹp trai nhất!”