Đầu hạ, thời tiết sáng sớm mới bốn giờ, trời đã hửng sáng.

Sáng sớm như vậy, từng nhà còn chưa có ai thức, mọi người đều đang ngủ rất ngon thì trong khu nhà bỗng vang lên một tiếng thét chói tai:

“A!!!”

Dung Gia Đống bật dậy lạch cạch:

“Má ơi, nhà ai xảy ra chuyện vậy?”

Cùng bị đánh thức còn có vợ anh, Đào Lệ Hoa. Cô kéo chiếc áo sợi tổng hợp bên cạnh lên, nói:

“Sao em nghe như là con bé Điềm Điềm nhà lão Khổng hét thế ?”

Cô vội cài khuy áo, lẩm bẩm:

“Chắc vợ chồng nhà đó lại cãi nhau nữa rồi.”

Áo còn chưa cài xong thì lại nghe thêm một tiếng gào nữa. Lần này không phải giọng bé gái, mà giống giọng bé trai.

Dung Gia Đống nghi hoặc:

“Này không giống giọng của con bé Điềm Điềm… chẳng lẽ là…”

“A…”

Lúc này, ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng “a” nữa, làm vợ chồng nhà họ Dung vội chạy ra cửa sổ nhìn, hình như là bên nhà họ Hùng đối diện.

Tiếng hét không chỉ đánh thức cả nhà họ, mà còn làm nhiều nhà khác bật dậy, có thể thấy rõ ràng mấy nhà đã sáng đèn.#buingoclinhTYT

“A a!!!”

Không hiểu sáng sớm nay có gì ma quái, chốc chốc lại có thêm một tiếng thét kinh hoàng nữa vang lên.

Lúc này, không biết là nhà nào la lên, sắc mặt Đào Lệ Hoa thay đổi, vội xỏ giày:

“Con gái!”

Hai vợ chồng chạy ào ra khỏi phòng, họ thấy bà nội Dung cũng khoác áo đi ra.

Bà nội nheo mắt, giận dữ mắng:

“Sáng tinh mơ đã làm ầm ĩ, để bà biết là nhà nào sáng sớm quấy phá, xem bà đây có đến tận cửa mắng cho một trận không.”

Mắng xong, sắc mặt bà lại đổi, đẩy Đào Lệ Hoa sang một bên rồi đẩy cửa phòng:

“Ôi trời ơi !”

Vừa mở cửa, bà thấy trên chiếc giường nhỏ trong phòng là một bé gái tầm ba bốn tuổi đang ngồi.

Bé gái hơi mũm mĩm, đầu tóc xoăn rối bù, cả người trắng trẻo như cục tuyết nhỏ, cô bé mặc chiếc áo ba lỗ hồng nhạt, đôi tay mũm mĩm dụi mắt, như còn ngái ngủ.

Bà nội vội nhào tới, vỗ nhẹ bé gái, dịu dàng dỗ dành:

“Sao Tuyết Bảo lại tỉnh rồi? Có phải con bị dọa không? Đừng sợ, có bà ở đây. Con ngủ thêm chút nữa nha.”

Tuyết Bảo khẽ “dạ” một tiếng, ngẩng mặt lên, mềm mại nói:

“Bà ơi, con nóng quá.”

“Bà quạt cho Tuyết Bảo nhé, con ngủ thêm chút nữa nha.”

Tuyết Bảo uể oải lăn mình, gót chân nhấc lên, duỗi thẳng chân, mơ màng ngủ tiếp.

Bà nội liền cầm chiếc quạt hương bồ ở mép giường, nhẹ nhàng phe phẩy, miệng khe khẽ hát ru:

“Bé ngoan ngủ ngoan…”

Đào Lệ Hoa thấy con mình ổn rồi, cô lặng lẽ rút ra khỏi phòng, hai vợ chồng chuẩn bị quay về ngủ tiếp thì thấy bố chồng cũng đã ra.

Ông nhỏ giọng hỏi:

“Không bị dọa chứ?”

Dung Gia Đống vội nói:

“Ba, không sao đâu, con bé ngủ tiếp rồi.”

Ông Dung cau mày:

“Sáng sớm thế này, thật là…”

Còn chưa nói dứt câu, lại một tiếng hét vang lên.

Rồi đấy.

Hết nhà này đến nhà khác, không ngớt được đây mà.

Ông Dung quyết đoán:

“Ba phải ra ngoài xem sao! Đúng là muốn lật trời mà.”

Trước đây ông Dung từng làm việc ở bộ phận hậu cần của xưởng, nên khá rành rẽ các hộ trong khu. Vừa dứt lời, ông đã lập tức đi ra ngoài.

Dung Gia Đống nhướng mày:

“Ồ, lão gia xuất trận rồi kìa.”

Đào Lệ Hoa liếc chồng một cái.

Dung Gia Đống cười hề hề:

“Này, vợ yêu, véo anh làm gì? Còn sớm mà, đi ngủ thêm lát nữa đi.”

Anh chồm vai vợ, Đào Lệ Hoa liếc anh một cái, hất tay ra:

“Anh đứng đắn chút, để bố mẹ nhìn thấy lại không ra gì.”

Dung Gia Đống chẳng để tâm:

“Vợ chồng tình cảm tốt, có gì mà ngại?”

Thấy vợ bắt đầu đun nước, anh nhướng mày cười đầy ẩn ý:

“Em xem em kìa, miệng thì mắng người ta, tay thì vẫn làm việc… Xong việc lại lăn… Ái da, em làm gì vậy!”

Đào Lệ Hoa nghe mấy lời đó liền oán giận đánh anh hai cái, mặt đỏ bừng:

“Lại nói vớ vẩn nữa! Mau rửa mặt đi, đừng có nghĩ lung tung.”

Dung Gia Đống nhìn vợ, kéo dài giọng:

“Anh thật sự đi rửa mặt đó nha~”

Đào Lệ Hoa lườm anh:

“Không rửa mặt thì rửa chỗ nào?”

Cô đẩy chồng một cái:

“Đừng lề mề nữa, dậy rồi thì đừng lười, anh quét sân đi, em làm bánh.”

Dung Gia Đống buông tay tỏ vẻ thê thảm:

“Được rồi được rồi, nghe lời vợ ắt phát tài.”

Đào Lệ Hoa bật cười, có phần dịu dàng lại lườm anh một cái:

“Chỉ giỏi mồm mép! Dậy rồi thì lát nữa nhớ quét cầu thang, tháng này nhà khác đều làm rồi, chỉ còn nhà mình chưa quét đâu.”

Dung Gia Đống thảnh thơi đáp:

“Vợ ơi, em càng lúc càng sắp xếp cho anh nhiều việc nhỉ? Cầu thang để ba quét đi. Dù gì ông cũng về hưu rồi, ở nhà chẳng có gì làm, cho ông hoạt động tí có khi lại tốt. Chứ không thì dễ cáu gắt lắm.”

Đào Lệ Hoa:

“Anh nói nghe hay thật.”

Dung Gia Đống cười hề hề, anh quay lại phòng mặc áo sơmi, gấp chăn, rồi vào nhà quét dọn.

Nhà họ Dung không rộng lắm, diện tích khoảng chừng 60m², là nhà được phân cho Dung lão gia ngày xưa, gồm có hai phòng ngủ một phòng khách.#buingoclinhTYT

Nhà anh có ba đứa con, trên Dung Gia Đống còn có hai chị gái. Bố mẹ anh ở phòng nhỏ, phòng lớn chia đôi làm hai gian: một cho anh, một cho hai chị gái.

Sau này hai chị đi lấy chồng, Dung Gia Đống cưới vợ sinh con, gian phòng ấy lại để cho con gái anh, Tuyết Bảo.

Nghe thì có vẻ chật, nhưng thật ra nhà họ vẫn là nhà thoải mái nhất trong khu, vì Dung lão gia chỉ có mình Dung Gia Đống là con trai. Mà Dung Gia Đống cũng chỉ có một đứa con gái.

Vậy nên, phòng khách nhà họ Dung còn để được cả một bộ sofa.

Dung Gia Đống vừa quét nhà vừa bật tivi. Sáng sớm chẳng có chương trình gì, toàn là kênh tin tức.

Anh gác chân, ngả người lên sofa, lười biếng như người không xương.

Y hệt như bé Tuyết Bảo, con gái anh.

“Về triển khai một vòng mới……”

Trong tivi, giọng nữ phát thanh viên trong trẻo vang lên rành rọt. Dung Gia Đống vừa ngoáy đầu ngón tay vừa xem tin tức, liền thấy mẹ mình từ trong phòng đi ra, lông mày dựng thẳng, mắng anh:

“Muốn chết hả mày, sáng sớm không chịu yên, không thể để cho Tuyết Bảo ngủ ngon một giấc à? Mày mau vặn nhỏ tiếng lại, xem như người câm đi.”

“Ai ya mẹ, mẹ đúng là có cháu gái rồi là quên luôn con trai đấy…”

Bà lão:

“Thôi cái kiểu mè nheo đó ngay cho tao, đi ra đầu ngõ mua một cân tàu hũ đi, tối qua Tuyết Bảo còn nói muốn ăn tàu hũ đấy.”

Nói xong, bà còn liếc con trai một cái rồi xoay người vào trong phòng.

Dung Gia Đống than một tiếng ai oán, lồm cồm bò dậy, thấy vợ đang đứng trong bếp cười trộm, nói:

“Em chỉ chờ cười anh thôi chứ gì.”

Đào Lệ Hoa nhếch môi trêu anh:

“Bây giờ anh không còn là đứa được bố mẹ cưng nhất đâu, mau đi mua tàu hũ đi.”

Dung Gia Đống nhún vai, rồi lập tức ghé sát lại bên vợ, hạ giọng nói:

“Anh là người em yêu nhất mà.”

Một câu khiến mặt Đào Lệ Hoa đỏ bừng, cô đẩy anh một cái, làm bộ giận dỗi:

“Còn không mau đi!”

Nhà Dung Gia Đống ở tầng hai, anh nhanh chóng xuống lầu, lê dép ra cổng lớn. Khu tập thể nhà họ là khu dành cho gia đình công nhân của Xưởng Cơ khí Trọng Bắc.

Xưởng Cơ khí Trọng Bắc cũng xem như là xưởng nhà nước lâu đời, hiệu quả sản xuất và phúc lợi đều không tệ, nên khu họ ở thường có người bày sạp bán đồ ăn vặt.

Sáng sớm thì có sữa đậu nành, quẩy, bánh bao, màn thầu, mùa hè có kem, mùa đông có bánh nướng, cái gì cũng có.

Không khí náo nhiệt như vậy chỉ có ở các khu tập thể lớn của xưởng quốc doanh hay khu dành cho các cán bộ, mấy khu dân cư thường không thể bằng được.

Anh ra cửa, rẽ trái, liền thấy một sạp nhỏ, tuy nhỏ nhưng buôn bán khá tốt, đã có mấy người đang xếp hàng chờ mua trước anh rồi.

Dung Gia Đống thấy người đứng trước mình chính là cô giáo Lâm ở nhà trẻ, nghĩ đến chuyện mấy đứa trẻ hét ầm sáng nay, anh đưa tay vỗ vai cô:

“Cô Lâm.”

Lâm Tú Uyển đang đờ người, như có điều suy nghĩ, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi, cô hét toáng lên:

“A!!!”

Dung Gia Đống:

“Ôi vãi !”

Anh lập tức bịt tai, vội lùi lại một bước:

“Ấy chết, cô sao vậy? Tôi đâu có làm gì cô đâu.”

Anh đâu có chọc cô, sao cô hét như thấy ma thế chứ.

Lâm Tú Uyển nhìn thấy gương mặt trẻ trung của Dung Gia Đống, sắc mặt thay đổi thất thường, khiến mấy người xung quanh đều tò mò nhìn sang.

Cô cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, nói:

“Ba ba Tuyết… Tuyết Bảo à, tôi vừa rồi đang nghĩ linh tinh một chút, không dọa anh đấy chứ?”

Dung Gia Đống:

“Không…không có.”

Anh nhìn kỹ mới phát hiện ra cô Lâm thật sự có chút hoảng hốt. Cô ra ngoài mua đồ, lại khoác áo khoác của đàn ông, khuy áo còn cài lệch, tóc thì rối như tổ chim, buồn cười nhất là, một chân cô thì mang dép lê, một chân còn lại thì đi sandal, đúng là lạ đời!

Dung Gia Đống nhịn không được hỏi:

“Cô Lâm, cô không sao chứ? Cô… này…”

Anh chỉ vào chân cô, nói:

“Cô đi giày lệch rồi kìa.”

Lâm Tú Uyển cúi đầu nhìn, lập tức xấu hổ tới mức muốn lấy ngón chân cào đất. Nhưng rồi cô ngẩng đầu lên, hỏi:

“Ba của Tuyết Bảo, con bé đang ở nhà à?”

Dung Gia Đống:

“……?”

“Ở nhà ngủ ngon lắm. Con bé tối qua còn đòi ăn tàu hũ nên tôi ra mua một ít về.”

Lâm Tú Uyển nghe đến tên Tuyết Bảo, mắt liền sáng lên. Đúng lúc đến lượt cô mua, cô liền gọi:

“Cho tôi hai cân tàu hũ, năm quả trứng luộc nước trà, thêm hai cân quẩy.”

Sau khi trả tiền xong, cô trực tiếp dúi hết đồ vào tay Dung Gia Đống, nói:

“Tôi mua cho Tuyết Bảo đấy, anh mang về nhà đi.”

Dung Gia Đống:

“……??”

Anh vội xua tay:

“Không cần đâu, cô Lâm, cái này…”

Lâm Tú Uyển dứt khoát không cho từ chối:

“Cầm đi! Ông chủ, làm thêm một phần nữa hộ tôi.”

Thấy Dung Gia Đống còn muốn trả tiền, Lâm Tú Uyển đẩy anh một cái. Một người đàn ông như anh, lại bị cô đẩy nghiêng cả người.

Sau khi đẩy anh ra, cô nhanh chóng trả tiền, rồi ôm phần bữa sáng của mình, vội vã rời đi.

Dung Gia Đống im lặng nhìn quanh, mọi người cũng đang im lặng nhìn anh.

Chuyện gì đây… Ai cũng không hiểu nổi.

Cô Lâm này làm sao vậy?

Sáng sớm… trúng tà à?

Dung Gia Đống gãi đầu, lẩm bẩm:

“Tôi mà cầm đồ của cô ấy về, không biết bình giấm chua trong nhà có nổi cơn không đây…”

Người xung quanh cười rộ lên:

“Cái đó thì chưa biết chừng.”

Dung Gia Đống mặt méo xệch:

“……Biết làm sao giờ?”

Lâm Tú Uyển hấp tấp chạy về nhà, đặt đống bữa sáng lên bàn, rồi lập tức chạy tới đầu bàn thờ, mở quyển hoàng lịch ra.

Năm 1991, ngày 9 tháng 6.

Ầm một tiếng, cô ngã lăn ra đất, ngất xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play