“Giải thưởng điện ảnh Cao Hùng* lần thứ 91 đã khép lại vào rạng sáng hôm qua. Nữ diễn viên Khương Như Ngưng với bộ phim điện ảnh ‘Lửa Khói Cuối Đông’ đã bất ngờ đoạt giải Nữ chính xuất sắc nhất. Cô cũng trở thành người Hoa đầu tiên giành được giải Nữ chính xuất sắc nhất trong lịch sử Liên hoan phim Cao Hùng, đồng thời là người đầu tiên đoạt giải mà không tham dự lễ trao giải. Theo như….”
Tiếng phát lại tin tức giải trí từ chiếc xe quảng bá truyền thanh vang lên. Người đàn ông già ngồi ghế sau nghe được đoạn này thì ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía tài xế:
“Tiểu Vương, tôi nhớ là, cậu có quen cô Khương Như Ngưng này đúng không? Tôi còn nhớ cháu gái tôi từng nhờ cậu xin chữ ký của cô ấy.”
Tài xế Tiểu Vương gật đầu, mỉm cười nhàn nhạt, nói:
“Cô ấy là bạn học hồi nhỏ của tôi, lúc trước chúng tôi đều là người của nhà máy cơ khí Lão Trọng Bắc.”
Lão già bừng tỉnh đại ngộ, nói:
“Lão Trọng Bắc à, hồi đó nó chính là một xí nghiệp nhà nước lớn.”
Giọng ông ta mang theo chút hoài niệm:
“Năm đó mấy đứa ở Lão Trọng Bắc đúng là có mấy người nổi danh thật… Ai, tôi nhớ ngoài cô Khương Như Ngưng này ra, còn có Trưởng phòng Kiều của Sở Công an tỉnh, rồi cả Bí thư Bạch ở văn phòng Tỉnh ủy nữa, còn có…”
“Đúng vậy, năm đó tụi cháu đều từng cùng học với nhau.” Tiểu Vương đáp lời.#buingoclinhTYT
Lão già gật gù:
“Đúng đúng, năm đó đám các cậu, đứa nào cũng không phải dạng vừa, chỉ là sau này đi làm cảnh sát thì…”
Ông cụ đang nói dở thì bỗng như sực nhớ điều gì, lập tức ngậm miệng lại, im lặng một hồi lâu rồi thở dài:
“Sắp đến mùng 1 tháng 6 rồi nhỉ. Ngày mai cậu cứ nghỉ như mọi năm đi.”
Tài xế Tiểu Vương:
“Cảm ơn lãnh đạo.”
…..
“Chuyến bay KX2333 từ Thượng Hải đến Thẩm Thành đã hạ cánh, xin quý khách vui lòng chú ý…”
Giọng phát thanh trong trẻo vang lên khắp đại sảnh sân bay. Một người đàn ông trung niên rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn đang đi qua đi lại chờ đợi, khiến ai đi ngang cũng phải ngoái đầu nhìn lại một cái.
Kiểu đàn ông trung niên lái xe Smart như thế này, đúng là rất hiếm gặp.
Người đàn ông đó tóc nhuộm đủ màu, hai cánh tay xăm hình Thanh Long và Bạch Hổ, khuôn mặt hiện rõ vẻ nôn nóng.
Đúng lúc này, một người đàn ông kéo vali hành lý đi ra. Người đó mặc bộ vest thủ công được cắt may chỉn chu, mái tóc chải gọn không chút luộm thuộm, từ sợi tóc đến mắt kính gọng vàng đều toát lên vẻ tinh anh, phong thái trí thức, thể hiện rõ thân phận và nội hàm của anh.
Chỉ là, người đó lại dừng ngay trước mặt người đàn ông tóc nhuộm.
“Cái đầu tóc này của cậu là sao?” Anh ta nhướn mày.
“Tiểu Tuyết Bảo thích mấy màu này nhất.” Chủ xe Smart nhăn nhở nói.
“Đại luật sư Tưởng à, máy bay delay tận một tiếng, tôi đợi mà như ngồi trên đống lửa.”
Đại luật sư Tưởng đẩy gọng kính, nói:
“Nếu không vì xử lý đống phiền phức cậu để lại, tôi đã đến sớm từ hôm qua rồi.”
Chủ xe Smart: “Được được, là tôi sai, ai bảo thằng khốn kia đụng trúng con bé rồi bỏ chạy? Ai cũng không được phép ức hiếp trẻ con! Mẹ nó, tôi ghét nhất loại người bắt nạt kẻ yếu. Tưởng rằng trốn lên Thượng Hải là tôi không tìm ra chắc?”
Lúc này, cả hai đã lên chiếc xe Smart nhỏ vừa lọt gió vừa ọp ẹp. Nhưng vị luật sư tinh anh kia chẳng hề bận tâm, trái lại còn nghiêm túc cài dây an toàn. Khi xe lăn bánh, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
“Đáng chết thật.”
Chủ xe Smart xì một tiếng, cười…
…..
“Chị Manh, phía trung tâm trình diễn đã liên hệ xong, trang phục bên chúng ta cũng chuẩn bị đầy đủ, tiếp theo chị chỉ cần tham gia trình diễn…”
Thư ký đứng trước bàn báo cáo. Trước mặt cô, nữ lãnh đạo vẫn đang bận rộn nhét đồ vào túi xách. Đúng lúc đó, người phụ nữ ngắt lời:
“Máy bay còn bao lâu nữa?”
Thư ký lập tức đáp:
“Còn hai tiếng nữa ạ.”
“Những việc này cứ ghi lại rõ ràng, đợi tôi quay về rồi tính tiếp. Ngoài ra, năm nay cô mới vào nên chưa rõ, mỗi năm vào đầu tháng Sáu, tôi sẽ không làm việc. Cô sắp xếp người phối hợp ngày khác đi.”
Cô cầm túi xách lên, móc ra thỏi son đỏ rực tô lại môi, hỏi:
“Tôi như vậy có đẹp không?”
Thư ký hơi ngẩn người, rồi vội vàng đáp:
“Đẹp ạ, trông khí sắc của ngài rất tốt.”
Tô Manh mỉm cười, nói:
“Khí sắc tốt là được rồi, Tiểu Tuyết Bảo thích những chị gái xinh đẹp.”
Thư ký còn chưa kịp phản ứng, Tô Manh đã xách túi Dior in đầy hoa ra cửa:
“Giúp tôi khóa cửa.”
Thư ký nhìn theo bóng người đi khuất, tò mò hỏi người đồng nghiệp lâu năm:
“Chị Manh đi dự đám cưới sao?”
Nữ đồng nghiệp liếc nhìn cô, lắc đầu:
“Không, cô ấy đi tảo mộ.”
Thư ký:
“!”
…….
Cuối tháng 5 ở Thẩm Thành, chạng vạng, quảng trường trong khu dân cư sôi trào tiếng nhạc khiêu vũ, ngày mai chính là ngày Quốc tế Thiếu Nhi, rất nhiều đứa trẻ được phụ huynh dẫn đi xuống siêu thị mua đồ ăn vặt, tiếng nói ngoài cửa sổ cứ ríu rít không ngừng.#buingoclinhTYT
Khu chung cư cũ này tuy nói là cũ kỹ, nhưng từng nhà tựa hồ đều mang theo vài phần quen thuộc, tiếng người tới người đi vang lên không dứt. Trước cửa sổ tầng hai của một tòa nhà, một người phụ nữ trung niên tóc xoăn đang nấu cơm, mặc dù khói dầu xộc lên sặc người, nhưng cô lại làm rất cẩn thận.
Phía sau cô, là giọng nói oán giận của một đứa trẻ:
“Mẹ, sao mẹ lại như vậy chứ. Mẹ thấy người ta ai cũng đi đón ngày Quốc tế thiếu nhi không? Tại sao các bạn khác được đi chơi mà con thì không ? Dù có bận công việc, thì cũng là ba con bận, mẹ chỉ việc ở nhà nội trợ, liên quan gì đến việc con không được đi chơi? Mẹ nói xem mẹ còn có ích lợi gì nữa! Bà nội con nói đúng, mẹ chính là luôn muốn ra vẻ. Mỗi năm cũng không biết là làm gì vào đầu tháng sáu, thật không biết có phải ở bên ngoài mẹ còn có một đứa con hoang nữa không……”
Choang!
Muôi gõ vào nồi, người phụ nữ tóc xoăn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đứa con trai đang nói chuyện.
Thằng bé vô lễ nhìn cô, nói:
“Sao? Con chỉ nhắc lại lời của bà nội thôi, mẹ chính là có bệnh!”
Người phụ nữ tóc xoăn thuận tay túm lấy cái muôi, nói:
“Mẹ đánh chết con cái đồ con trai mất dạy! Có bệnh, mẹ gả cho ba con mới là thật sự có bệnh! Con lớn như vậy rồi, còn suốt ngày nghe bà nội con châm ngòi!”
Người đàn ông trung niên đang ngồi chơi điện thoại trên ghế sofa không hề ngẩng đầu, giọng không chút lưu tình:
“Khổng Điềm Điềm, cô nói thì cứ nói, kéo mẹ tôi vào làm gì. Mẹ tôi cũng là hồ đồ mới gả cô vào cái nhà này, cô nhìn bạn bè cô đi, ai mà không có tiền đồ? Chỉ có cô là suốt ngày vây quanh cái bếp, không kiếm nổi đồng nào lại còn mắng con, sao không đi tìm người ta giúp đỡ……”
“Đúng vậy.” Đứa bé trai kia ưỡn lưng lên lập tức nói: “Mẹ cút đi, con sẽ không bao giờ nhận người mẹ như mẹ nữa!”
Người phụ nữ trung niên Khổng Điềm Điềm tức run người, cô dùng sức úp ngược cái nồi lại, xoay người làm mặt lạnh:
“Tôi không hầu hạ các người nữa!”
Ầm! Cô đập cửa đi ra ngoài.
“Ba……”
“Không cần để ý đến bà ta, bà ta còn có thể đi đâu, tự nhiên rồi cũng sẽ quay về thôi.”
“Con thấy cũng vậy.”
Khổng Điềm Điềm như thể vừa đi đánh trận, khí thế nhanh chóng bốc lên, cô lao xuống lầu, vừa mới xuống, cô liền nhìn thấy một chiếc siêu xe màu đỏ lửa chạy đến dừng ngay bên người mình. Khổng Điềm Điềm sửng sốt, nhìn vào trong xe:
“Thôi Vũ?”
Một người phụ nữ trang điểm tinh xảo nhìn cô, trong mắt không ánh lên vẻ chán ghét nào như hai cha con kia, ngược lại còn mang theo vài phần ôn nhu:
“Lên xe đi.”
*“Liên hoan phim Cao Hùng” thường chỉ đến Liên hoan phim quốc tế Cao Hùng (Kaohsiung Film Festival – KFF), là một sự kiện điện ảnh quan trọng được tổ chức hằng năm tại thành phố Cao Hùng (Kaohsiung), Đài Loan.