“Đội trưởng Vương, lần này cuối cùng chúng ta cũng bắt được mấy tên tiểu tử đó, lần này đúng là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, chắc chắn có thể điều tra ra nguồn gốc, bắt được cái bọn giết heo này trong thành phố chúng ta. Chúng dám chạy đến tận mí mắt chúng ta, đúng là coi chúng ta chẳng cần lo cơm ăn áo mặc nữa rồi.”

Người đàn ông được gọi là Đội trưởng Vương, vẻ mặt nghiêm túc, toàn bộ khuôn mặt mang theo nét tang thương, nhưng vẫn lộ ra chút nhẹ nhõm vì đã bắt được người.

“Người đã bắt được rồi, các cậu đi thẩm vấn đi, tôi sẽ nghỉ phép mấy ngày.”

“A? Đội trưởng? Anh nghỉ phép thật à? Anh chẳng phải là Tam Lang* liều mạng sao……”

Đang nói thì phó đội bên cạnh chạm vào anh một cái, nói:

“Đội trưởng, anh cứ việc đi thôi, chỗ này đã có em lo.”Đội trưởng Vương gật đầu, hít sâu một hơi, nhanh chóng rời đi.

“Này……” một cảnh sát trẻ lí nhí hỏi.

Phó đội nói:

“Cậu quên rồi à, mai là mùng 1 tháng 6, đội trưởng đi viếng mộ……”

“A, em quên mất, em còn bảo sao Tôn đội bên kia cũng xin nghỉ.”

Phó đội thở dài một tiếng.

“Năm đó rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Em chỉ nghe nói năm đó rối lắm, anh có biết không không……”

Mấy người khác trong đội cũng nhìn lại, phó đội nhìn mọi người, lại thở dài, nói:

“Năm đó nhà trẻ xưởng cơ khí Trọng Bắc tổ chức dã ngoại dịp Tết thiếu nhi, giữa đường xe nhà trẻ dừng lại để cô giáo dẫn mấy bé đi vệ sinh, thì gặp phải kẻ bắt cóc. Tài xế bị đâm chết tại chỗ, cô giáo dẫn đầu bị đâm ba nhát trọng thương. Các bạn nhỏ đều bị trói lại, người bị đổ đầy xăng. Nghe nói tên bắt cóc tuyên bố sẽ thiêu chết bọn trẻ. Đúng lúc đó, hắn nhận được BB call nên phải đi nghe điện thoại, ngay lúc mọi người còn đang nghĩ cách, có một bé gái đã tháo được dây thừng, nhưng cô bé không chạy, mà giúp các bạn nhỏ khác gỡ dây. Mười mấy đứa cùng nhau đỡ cô giáo chạy trốn. Kết quả… tên bắt cóc quay lại, một đao đâm chết cô bé. Ngay lúc đó, cô giáo liều mạng vật lộn với hắn, hắn đập vào xe, không cẩn thận làm bén lửa, rồi bị cháy chết…… Đến nay vẫn chưa điều tra ra động cơ gây án của hắn.”

“Trời……”

“Lúc đó có tổng cộng mười tám bạn nhỏ, trừ cô bé đã mất, mười bảy bạn nhỏ còn lại thì có bảy người sau này vào làm trong hệ thống tư pháp. Tất cả đều muốn tìm ra chân tướng năm đó.”
…..
“Giáo sư Nguyên, tôi đã đặt xong vé máy bay cho ngài. Ngài thật sự không cần tôi đi cùng sao?”

Nam nhân mặc áo sơ mi trắng lịch sự lắc đầu nói:

“Không cần, cậu đưa tôi đến sân bay là được.”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:

“Sắp ba mươi năm rồi……”

Anh cụp mắt xuống, lại ngẩng đầu nói:

“Đây là chuyện cả đời, cậu không cần đi theo đâu.”

Anh xách cặp da, là người đầu tiên bước ra cửa.
……
Khu biệt thự Thúy Hương Viên, người sống ở đây, đều được có thể được xem như là nhóm người có tiền nhất Thẩm Thành.#buingoclinhTYT

Lúc này một bà lão tóc hoa râm đang nghiêm túc lục tìm trong tủ quần áo, quần áo bị bà ném hết xuống đất, vô cùng hỗn loạn.

“Sao lại tìm không thấy chứ?”

Bà nhẹ giọng lẩm bẩm. Đúng lúc này, một nam nhân có vẻ ngoài văn nhã đi lên lầu, lập tức tiến đến bên bà, nửa ngồi xuống:

“Mẹ, không tìm thấy cái gì sao? Con giúp mẹ tìm.”

Bà lão ngẩng đầu, nói:

“Sợi tổng hợp, cái áo hoa nhí bằng sợi tổng hợp kia, cái áo màu nghệ đó, Tuyết Bảo nói đó là cái áo đẹp nhất, mẹ tìm không thấy…”

Nam nhân lập tức vỗ vỗ lưng bà, nói:

“Mẹ, mẹ ngồi xuống, con tìm giúp mẹ. Con biết mẹ nói cái nào mà, con tìm giúp mẹ. Con nhớ là lần nào mẹ mặc xong cũng đặt vào trong cùng… Con tìm thử, mẹ xem, ở đây nè.”

“Đúng rồi, đúng đúng đúng, chính là cái này! Đây là cái Tuyết Bảo thích nhất, ngày mai mẹ mặc đi gặp con bé.”

Nam nhân gật đầu, ôn hòa nói:

“Được, mặc cái này.”

Anh cũng không đứng dậy, mà nghiêm túc giúp bà sửa sang lại đống quần áo:

“Mẹ, ngày mai con đi với mẹ nhé?”

Bà lão lập tức ngẩng đầu, dứt khoát lắc đầu, kiên định từ chối:

“Không cần, con làm việc của con đi, mẹ không cần con lo. Mẹ sẽ dẫn bọn nhỏ đi xem Tuyết Bảo. Chỉ có chúng ta thôi.”

“Mẹ…”

“Tiểu Hoài, con ra ngoài đi.”

Nam nhân nhìn mẹ, ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ thở dài một tiếng.
……
“Ánh nắng vàng rực rỡ, gà gáy ba hồi, bé hoa đã thức, chim chóc vội trang điểm, chim hỉ thước làm phòng cưới, ong mật rót mật đường, cuộc sống hạnh phúc từ đâu mà đến, từ lao động mà ra…”

Sáng sớm ngày Quốc tế Thiếu nhi, một chiếc xe buýt dừng lại trên con đường gần khu xưởng cơ khí Trọng Bắc cũ, xe buýt được vẽ hình hoa cỏ cùng ong bướm đáng yêu đầy sắc màu, trong xe đang phát nhạc thiếu nhi 《Lao động là vinh quang nhất》, trong ngày như vậy, rất nhiều người đi ngang đều bất giác mỉm cười.

Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, lại không khỏi dừng chân.

Những người lên xe… lại không có lấy một đứa trẻ, toàn là người trung niên, ai cũng mặc quần áo kiểu cũ, nhìn vô cùng quê mùa, lạ lẫm, đó là loại quần áo của mấy chục năm về trước.

Thế mà giờ đây, họ lại mặc đồng phục nhà trẻ kiểu cũ, lần lượt lên xe theo đúng thứ tự. Ở cửa xe là một bà lão mặc áo hoa nhí làm bằng sợi tổng hợp, kết hợp với quần đen, mái tóc hoa râm còn buộc hai bím tóc.

Chờ tất cả đã lên xe, bà mới bắt đầu điểm danh:

“Kiều Nhất Minh.”

“Có.”

“Khương Như Ngưng.”

“Có.”

“Hùng Xán.”

“Có.”

“Khổng Điềm Điềm.”

“Có.”

“Nguyên Trạch.”

“Có.”
…..
Điểm danh xong.

Bà lão nghiêm túc nói:

“Năm nay vẫn là mười tám người, những người thực sự đến được là mười bảy người.”

Bà mỉm cười:

“Vậy thì, chúng ta xuất phát.”

“Cô giáo Lâm, năm nay để em lái đi.” Hùng Xán giơ tay, đó chính là người lái chiếc Smart có màu sắc sặc sỡ ngoài sân bay lần trước.#buingoclinhTYT

Cô giáo Lâm gật đầu:

“Được, năm nay để cho em lái.”

Mọi người ngồi yên, xe chậm rãi lăn bánh. Đồ trang trí treo trong xe khẽ đung đưa, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía đó, đó là một bức ảnh của một bé gái nhỏ.

Đây là tấm ảnh rất có nét xưa cũ. Bé gái trong ảnh mặc váy trẻ con, tóc xoăn buộc hai bên thành hai chùm nhỏ như tai thỏ, đôi mắt ngấn lệ, khuôn mặt tròn trịa, miệng nhỏ xinh, giữa trán chấm một nốt đỏ rất đặc trưng của thời đó. Đáng yêu vô cùng.

“Khương Như Ngưng, cô tưởng năm nay em sẽ đi nước ngoài nhận giải…” Cô giáo Lâm nhẹ giọng nói.

Nữ diễn viên xinh đẹp lúc này cũng mặc bộ đồng phục trẻ con kiểu cũ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bộ quần áo ấy giống hệt quần áo của bé gái trong bức ảnh, chỉ là phiên bản lớn hơn.

Cô nghiêm túc nói:

“Em thà rằng mình không được nhận giải.”

Cô nhìn ảnh chụp, nói:

“Nếu không có Tuyết Bảo cứu chúng ta, tất cả đã bị thiêu chết. Cuối cùng chỉ có con bé là phải chết… Em sẽ mãi mãi ghi nhớ ước hẹn cả đời của chúng ta.”

Mọi người đều trầm mặc.

Một lúc lâu sau, người đàn ông đeo kính vàng,  luật sư Tưởng, khẽ nói:

“Hôm qua tôi đến thắp hương cho ông bà Dung, chú Dung, dì Dung… nhà họ Dung… không còn ai nữa. Một người cũng không còn…”

“Dì Dung nhảy lầu…”

“Chú Dung bị ung thư…”

Trong xe lại rơi vào tĩnh lặng.

Nếu Tuyết Bảo không chết, nhà họ Dung đã không tan cửa nát nhà.

Hồi lâu sau, không biết ai khẽ than:

“Nếu có thể quay lại…”

“Nếu được một lần nữa…”

Chiếc xe leo lên đường núi, đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên.

“Không ổn rồi, lở núi!”

“Có đá rơi xuống!”

Ngay khoảnh khắc đó, chiếc xe lập tức lật nghiêng, gần như trong chớp mắt rơi xuống vực sâu bên ngoài đường núi…

Một luồng ánh sáng bỗng lóe lên, rồi biến mất.
….
*“Tam Lang liều mạng” ở đây thường để chỉ người luôn dấn thân, làm việc không ngơi nghỉ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play