Ăn gần no, Thích Hủ buông đũa, cầm chai rượu trước mặt Thẩm Phong Khải tự rót cho mình một ly.

Thẩm Trác Hải và Tằng Vân liếc nhìn nhau, thoáng bất ngờ.

Tằng Vân ngập ngừng gọi:
“Tiểu Hủ…”

Thích Hủ rót rượu xong, lại rót thêm cho vợ chồng nhà họ Thẩm:
“Ba mẹ uống cùng con một ly nhé?”

Lúc rót, tay áo cậu trượt lên để lộ cánh tay — làn da trắng, loang lổ vài vết sẹo bỏng mờ mờ. Không rõ trong lớp áo còn che giấu bao nhiêu vết sẹo nữa.
Sống trong ngôi làng nghèo như thôn họ Thích , với một người cha như Thích Quốc Huy, cậu đã trải qua những gì suốt 18 năm?

Thẩm Trạch Dư nghe vậy liền lên tiếng:
“Ba mẹ sức khỏe không tốt, đừng uống rượu.”

Tằng Vân cười xua tay:
“Không sao đâu con.”

Thẩm Trạch Dư kiên quyết:
“Bác sĩ dặn rồi, không được uống.”

Thích Hủ thoáng nhớ đến lần trước khi Thẩm Trạch Dư không cho Tạ Hoài mời rượu mình — ánh mắt tự tin, giọng điệu đầy bảo vệ.
Tựa như cả thế giới đều sẵn sàng che chở cho cậu ta.

Cậu bật cười, uống cạn hai ly mình vừa rót:
“Nghe lời bác sĩ vẫn hơn. Dù sao cũng còn nhỏ, cần người chăm.”

Câu đó khiến Trạch Dư nghẹn ở ngực, như thể bị chặn bởi một cục đá.
Cùng sinh một ngày, ra vẻ anh trai cái gì?

Thẩm Phong Khải vẫn không nói gì, chỉ nhìn Thích Hủ với ánh mắt khó đoán.
Cậu em này không nóng nảy, không bốc đồng — giấu dã tâm kỹ hơn bất kỳ ai.

Tằng Vân đưa cho cả hai hộp quà nhỏ:
“Mẹ có chuẩn bị chút quà cho hai đứa.”

Thẩm Trạch Dư cười toe:
“Mẹ giấu lúc nào vậy, con không biết luôn!”

Thích Hủ nhìn hộp quà, đoán được bên trong là gì — thứ cậu từng từ chối vì tự ti.
Lần này, cậu nhẹ nhàng nhận lấy:
“Cảm ơn mẹ.”

Tằng Vân bảo:
“Mở ra xem có thích không nhé. Là hai viên ngọc bích, mẹ mong các con sẽ mãi sát cánh bên nhau.”

Thẩm Trạch Dư nghe thế liền ngập ngừng:
“Mẹ ơi, con có nhiều đá quý lắm rồi... Hay con đem quyên góp cho vùng cao được không? Ở đó còn nhiều bạn nhỏ không được đến trường...”

Thẩm Phong Khải bật cười:
“Em thích đá quý nhất mà, giữ lại đi. Công ty có quỹ từ thiện đang hỗ trợ vùng núi rồi.”

Trạch Dư nắm tay mẹ, ánh mắt sáng rực:
“Nhưng con muốn góp một phần công sức của mình nữa.”

Tằng Vân dịu dàng xoa đầu cậu:
“Được, nghe con hết.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Thích Hủ được tặng quà.

Cậu nhìn viên ngọc trong tay — trong suốt, lấp lánh như pha lê.
Hồi nhỏ, cậu từng mê sưu tập viên bi thủy tinh. Không có tiền, tiền lì xì cũng bị lấy sạch, cậu chỉ còn cách quét sân cho tiệm tạp hóa để đổi từng viên một.
Một tuần một viên.

Hồi đó, mỗi viên bi thủy tinh là một giấc mơ nhỏ.

Nghe Trạch Dư nói muốn quyên tặng, cậu chỉ cười lạnh, tiện tay ném viên ngọc lên bàn:
“Không cần. Đem quyên hết đi cho rồi.”

“Mẹ.” – Cậu ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt như viên ngọc trong tay.

Tằng Vân nhìn cậu:
“Sao vậy, con?”

Cậu bật cười, hỏi rất thật lòng:
“Mẹ cho con mua một cái két sắt đựng đá quý được không?”

Cả bàn ăn lặng đi một nhịp.

Thẩm Trác Hải cười cười:
“Có gì đâu mà quý, tự cất là được rồi.”

Thích Hủ đáp ngắn gọn:
“Con chưa từng có. Sợ làm mất.”

Cuối cùng, két sắt vẫn không được mua — vì nhà họ Thẩm không thấy cần thiết. Một viên ngọc thì giá trị là bao.

Bữa tối xong, ba mẹ lên lầu nghỉ. Trạch Dư cũng liếc Thích Hủ một cái rồi đi theo.

Chỉ còn lại Thích Hủ và Thẩm Phong Khải.

Cậu lặng lẽ uống rượu, từng ngụm nhỏ. Động tác thuần thục, tư thế gọn gàng, không hề giống người mới uống lần đầu.

Cũng đúng, mới về nhà, tò mò, có khi đã lén uống thử vài lần rồi.

Thấy anh cả nhìn mình, Thích Hủ cũng chẳng buồn tránh. Uống xong, hắn đứng dậy rời đi.

Mới đi một bước, Phong Khải gọi với theo:
“Anh là anh cả. Có chuyện gì cứ tìm anh. Ba mẹ già rồi, đừng để họ bận lòng.”

Thích Hủ không thích ở gần người này.
Anh ta lúc nào cũng ra vẻ hiểu chuyện, nghĩ mình có trách nhiệm chỉ dạy người khác.

Trước đây, sau khi nhận ngọc, Phong Khải còn nói:
“Không cần bắt chước Trạch Dư. Hai đứa khác nhau. Em thích thì giữ, trong nhà chẳng thiếu.”

Mỗi lần gặp, hai người đều cãi nhau.

Sau đó, Phong Khải luôn mang danh “anh cả”, tỏ vẻ bao dung.

Lúc này, Thích Hủ chỉ nhấp một ngụm rượu, giọng điềm tĩnh:

“Em không có gì cần anh giúp, cũng không cần làm phiền ba mẹ. Còn mấy người, cũng đừng có chuyện gì lại tìm đến em. Ai làm việc nấy, thế là tốt rồi.”

Nói xong, cậu quay lưng lên phòng.

Ra ban công, cậu đặt hai cái ly — một cho mình, một cho trời cao.
Ánh trăng lờ mờ. Rượu đỏ sóng sánh.

Trở lại ngày đầu tiên sau khi trọng sinh, cậu vẫn thấy cần cảm ơn trời đất.
Không có hương đèn, không có lễ vật, chỉ có ba ly rượu.

Tựa lan can, ngẩng đầu nhìn vầng trăng nửa sáng nửa tối:
“Sau này sống tốt rồi, nhất định sẽ dâng rượu ngon, thức ăn đầy đủ cho ngài.”

Gió đêm lay tóc mái, ánh sáng nhạt rơi trên vai áo.
Bên ngoài yên bình, trong lòng lại trống rỗng đến lạnh lẽo.

Mây dần tan, sao bắt đầu lấp lánh, ánh trăng trong vắt chiếu xuống, phủ lên hắn một lớp sáng dịu.

Cậu nâng ly, uống cạn:
“Uống thay ngài, không để lãng phí.”

Thích Hủ ngủ một mạch đến tận mười giờ sáng. Giấc ngủ say đến lạ — như thể đang cố ngủ bù cho cả kiếp trước.

Quần áo trong tủ đã được quản gia sắp sẵn, cậu tùy tiện lấy một chiếc hoodie đen mặc vào rồi xuống lầu.
Hôm nay cậu định ra ngân hàng làm thẻ mới, tiện đường mua thêm vài món đồ cần thiết.

Ở sân trước, Thẩm Trạch Dư đang giúp Tằng Vân chăm vườn. Cậu ta đứng cạnh, thỉnh thoảng đưa dụng cụ, rót nước — đúng kiểu "áo bông nhỏ tri kỷ" trong truyền thuyết.

Tằng Vân lau mồ hôi cho con trai, miệng thì nhắc:
“Không cần bám mẹ mãi thế. Con chẳng bảo là có hẹn với bạn sao? Sao không rủ tụi nó tới chơi luôn?”

Trạch Dư không phản đối cũng không né tránh, chỉ cười:
“Bạn bè lúc nào cũng gặp được. Con muốn ở nhà với mẹ.”

Một câu nói trúng tim, làm Tằng Vân xúc động không thôi. Chồng và con trai lớn đều bận rộn với công việc, chỉ có đứa con út này lúc nào cũng ở bên cạnh bà.
Dù đôi khi hơi trẻ con, nhưng luôn biết nghĩ cho mẹ. Sinh nhật nào cũng bí mật bàn bạc với anh trai để chuẩn bị bất ngờ.

Tằng Vân không nỡ giao đứa nhỏ mình nuôi lớn bằng cả trái tim cho bất cứ ai — nhất là với kiểu người như Thích Hủ.

Mỗi lần Thích Hủ xuống lầu đều thấy cảnh yên ấm thế này. Cậu đã quá quen.

Vừa thấy cậu, Tằng Vân vội buông tay, gọi với theo:
“Tiểu Hủ, dậy rồi à?”

Thích Hủ gật đầu, giọng bình thản:
“Chào mẹ, buổi sáng tốt lành.”

Nói xong cậu đi thẳng ra cửa.

Tằng Vân hơi luống cuống, vội bước theo:
“Con đi đâu đấy? Không ăn sáng à?”

Thích Hủ dừng lại:
“Con có chút việc, trưa sẽ ăn bên ngoài.”

Tằng Vân dúi vào tay cậu một chiếc thẻ ngân hàng:
“Đây là tiền tiêu vặt ba mẹ cho con, mật khẩu là ngày sinh nhật con.”

Cậu lật nhẹ mặt thẻ bằng đầu ngón tay, ngước lên bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Trạch Dư, rồi khẽ gật đầu:
“Cảm ơn mẹ. Con đi trước.”

Tằng Vân nhìn theo bóng cậu khuất dần, lòng nặng trĩu.
Có lẽ vì là ruột thịt nên bà luôn muốn đối xử tốt với Thích Hủ. Nhưng giữa họ luôn có khoảng cách.
Cậu lạnh lùng, ít nói, chẳng bao giờ làm nũng hay than thở. Sự độc lập và kín đáo của Thích Hủ khiến bà không biết phải đến gần kiểu gì cho đúng.

Nhưng Thích Hủ không biết, cũng không có thời gian để quan tâm.

Xong việc ở ngân hàng, cậu ghé đại một quán cơm bình dân ven đường ăn trưa.
Từ sau khi đi làm, cậu gần như không đặt chân vào những chỗ như thế này nữa.

Vì thân phận không cho phép. Thiếu gia nhà giàu sẽ không bao giờ xuất hiện ở mấy quán xá vỉa hè.

Ngày nào cũng sơ mi, giày tây, bàn bạc đàm phán từ sáng tới khuya. Có lần tan họp muộn, vừa đói vừa mệt, cậu bảo tài xế lái tới tiệm cơm cũ gần đại học — nơi ngày xưa từng ăn rất nhiều.

Còn chưa kịp xuống xe, điện thoại đã reo — Thẩm Trác Hải gọi đến.

“Con còn ra cái thể thống gì nữa? Trong nhà có đầu bếp riêng nấu không đủ à? Rốt cuộc con muốn cái gì, Thích Hủ?”

Cuộc đời cậu bị cái mác "con nhà giàu" bóp nghẹt đến nghẹt thở.
Bất cứ hành động nào cũng bị soi xét, sợ mất mặt, sợ gây chuyện xấu hổ cho gia tộc.

Cái gì là của cậu, có giành cũng không tới tay. Cái gì không thuộc về cậu, dù cố mấy cũng vô vọng.

Thẩm Phong Khải từng nói đúng một câu:
Cậu sinh ra đã thế — tâm tư sâu nặng, ba tuổi đã nhìn thấu đời người.

Họ Thích không bao giờ hòa vào nổi vòng tròn nhà họ Thẩm.
Máu mủ, tình thân — chỉ là trò lừa tự ru ngủ.

Ăn xong, Thích Hủ mang thẻ Tằng Vân đưa đến khu phố đồ cổ ở trung tâm thành phố.

Trong thẻ có gần 8 triệu. Đời trước cậu chưa từng động đến — mãi đến khi tình cờ nghe Thẩm Trạch Dư gọi điện mới biết chuyện.

“Mẹ tôi cho nó một cái thẻ 8 triệu, nó chỉ liếc tôi một cái rồi từ chối. Bộ tưởng làm vậy sẽ khiến tôi áy náy chắc?”

Không rõ người bên kia nói gì, Trạch Dư chỉ cười:
“Nó muốn cái gì của tôi, tôi đều có thể cho.”

Đời trước Thích Hủ không nhận tấm thẻ đó. Nhưng tiền sinh hoạt sau này Tằng Vân vẫn đều đặn chuyển vào tài khoản cậu — tổng cộng cũng gần bằng số ấy.

Cậu không có nhu cầu mua sắm, không thích giao du, sống kín đáo trong trường học, tiền tiêu vặt gần như không đụng tới.

Tiệm đồ cổ này là nơi cậu từng ghé mua quà sinh nhật cho Thẩm Trác Hải.

Chủ tiệm là một trong số rất ít người cậu có thể gọi là "bạn".

Vì Thích Hủ không bao giờ mặc cả, nên lần nào ông chủ cũng kiếm được kha khá, rồi áy náy giảm giá 15% — mà vẫn lời hơn 20 triệu.

Có hàng mới là ông gọi cho cậu. Hai người thành mối thân tình kỳ lạ, đơn giản mà lâu dài.

Đây cũng là nơi duy nhất nhà họ Thẩm không cấm cậu lui tới. Rảnh là cậu lại qua ngồi chơi, uống trà, có khi mang về vài món lặt vặt.

Không biết bộ râu mười năm trước của lão Tần còn không.

Cửa kêu leng keng một tiếng, người trẻ tuổi ngủ gật sau quầy ngẩng dậy, dụi mắt, vươn vai lười nhác:
“Chào mừng quý khách. Tiệm chúng tôi không báo giá láo đâu, thấy hợp thì mang đi. Lỡ mất lần này, không có lần sau đâu nha.”

Giọng nói quen thuộc khiến Thích Hủ sững lại.

Người thanh niên ngẩng lên, thấy khách vẫn đứng yên trước cửa thì chống tay lên bàn nhìn kỹ.

Chớp mắt hai giây rồi nhướng mày cười:
“Đàn em? Hôm nay không đi net, lại trốn học đi sưu tầm đồ cổ à?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play