“Thi đại học xong rồi sao chuyện làm ăn của tiệm chúng ta còn kém hơn trước vậy, mấy thằng nhóc bình thường ồn ào đòi sau khi thi đại học xong phải đi chơi ba ngày ba đêm đâu hết rồi?”
Chủ tiệm net quanh tiệm chỉ có vài người, hỏi ra một câu.
Một lập trình viên giữa chừng bị công ty sa thải, mỗi ngày giả vờ ra cửa đi làm nhưng thật ra là đến tiệm net ngây người.
Một đại ca vô địch của trường cấp hai bên cạnh, hứa đem theo đàn em ủng hộ tiệm, thật ra là chỉ mở một máy, một đứa chơi một đấm vây quanh nhìn.
Một idol livestream mỹ thực, trên bàn bày la liệt đồ ăn, trừ một phần mỳ gói tự bỏ tiền ra, còn lại đều là của chủ tiệm tặng.
Thêm một học sinh cấp ba giống như coi tiệm net như nhà mình, chui vào một góc ngủ cả đêm, nằm trên bàn không nhúc nhích, giống như chết rồi.
Từ từ, bên nhóm trùm trường lúc nãy chơi bắn bi la hét ồn ào vậy mà vẫn không thấy cậu học sinh đó bị đánh thức.
Mặt chủ tiệm net đột nhiên trắng bệnh, nhớ tới gần đây có tin tức học sinh nào đó chơi xuyên đêm đột quỵ chết.
Ông ta vừa mới mua lại cái tiệm net này mấy ngày, không lẽ sắp biến thành hiện trường vụ án thật sao, lẵng hoa khai trương ở cửa còn chưa có dẹp đâu.
Ông chủ che lại ngực đang không ngừng kinh hoàng, run run rẩy rẩy kêu một nhân viên gần đó: “Tiểu Sinh, đi xem thằng nhóc ở góc kia đi, coi…”
Nhân viên trực đêm còn một giờ nữa là hết ca làm, còn buồn ngủ đi tới góc tiệm: “Biết rồi ông chủ, để em kêu nó dậy trả tiền.”
Chủ tiệm trơ mắt nhìn nhân viên đang đi tới chỗ nhóc học sinh sống chết chưa rõ kia, lời chưa nói hết trong miệng nhảy ra: “Coi thử nó còn sống không.”
“Nè nhóc, tỉnh tỉnh, còn chơi nữa không, chơi nữa thì trả thêm tiền, làm ăn nhỏ không cho thiếu đâu…”
Thích Hủ bị lay tỉnh, đầu đau như búa bổ.
Trán cậu phủ một tầng mồ hôi mỏng, mu bàn tay gầy trơ xương có mấy vết sẹo bỏng, bàn tay siết chặt, đầu ngón tay chuyển sang màu trắng.
28 năm trước khi chết lần lượt hiện ra, ở thôn họ Thích bị Thích Quốc Huy tay đấm chân đá, cánh tay bị coi như gạt tàn thuốc, đói bụng chỉ có thể tranh ăn với heo, mỗi buổi tối lén lút cầm sách giáo khoa và đề cương thầy Từ mang về từ thành phố trốn trong chuồng heo học lén.
Thi đại học xong, Thích Quốc Huy nhìn ra cậu muốn rời khỏi nhà, kêu chú bác trong thôn trói cậu lại, nhốt trong phòng chứa củi.
Lúc cậu cho rằng giấc mơ học đại học của bản thân đến đây là kết thúc, thì bất ngờ được nhận về nhà họ Thẩm.
Hóa ra cậu là con trai của nhà họ Thẩm, năm đó bà Thẩm trên đường xuống nông thôn thì sinh non, mẹ nuôi của cậu biết mình không thể sống lâu được liền đem hai đứa bé xuất thân khác nhau một trời một vực đổi đi.
Thích Quốc Huy đối với chuyện đổi con này nhất quyết không nhận tội, đổ hết tội lỗi lên đầu người vợ đã mất, nhưng khi nhà họ Thẩm tới đón Thích Hủ, Thích Quốc Huy ánh mắt mong chờ nhìn về chiếc Porsche, cao hứng hỏi: “Con trai tôi đâu”
Sau khi được nhận về nhà họ Thẩm, Thích Hủ liền một bước lên trời, trong thẻ có tiền tiêu không hết, một tủ quần áo hàng hiệu lần đầu thấy, sơn hào hải vị lần đầu ăn.
Nhưng sau những ánh mắt soi mói, lời đồn bao vây, cậu dần không còn là Thích Hủ tràn ngập hy vọng về tương lai ở thôn họ Thích nữa,
Bởi vì sự chênh lệch giáo dục từ nhỏ, mọi người luôn lấy cậu so sánh với Thẩm Trạch Dư, từ hành vi cử xử, thành tích, xã giao, thậm chí là ăn mặc.
— “Vẫn là đứa nhỏ nuôi dưỡng từ nhỏ tốt hơn, cậu ta vậy mà không biết dùng dao nĩa, nhìn thật mất mặt.”
— “Rõ ràng cậu ta mới là con ruột của ông bà chủ, tại sao một chút đều không giống bọn họ, tiểu thiếu gia đàn dương cần rất giỏi.”
— “Về sau đừng cho Thích Hủ tham gia tiệc tùng nữa, nó không thích ứng được trường hợp này.”
Thích Hủ trước mặt ba mẹ càng tỏ ra bất mãn thì bọn họ càng thích Thẩm Trạch Dư, cậu cảm nhận được tình cảnh của mình ở nhà họ Thẩm, chỉ có thể liều mạng mà bò lên, mong một ngày nào đó bọn họ sẽ nhìn đến mình.
Khó chịu cùng ghen ghét giống như một mầm cây lặng lẽ mọc lên trong tim, dày vò cậu đến máu thịt lẫn lộn.
Cậu nỗ lực chứng minh chính mình, chứng minh chính mình không kém Thẩm Trạch Dư, chứng minh cậu mới là con trai nhà họ Thẩm, nhưng mọi việc cậu làm đặt trước tình cảm thiên vị thì không đáng một xu, tôn nghiêm của cậu bị họ hung hăng dẫm đạp.
Trầy trật một tuần, Thích Hủ cuối cùng đem một hạng mục hoàn thành trước sinh nhật 55 tuổi của ba, quần áo chưa kịp thay đã vội chạy về nhà họ Thẩm.
Tiệc sinh nhật còn chưa bắt đầu, được báo rằng ba đang ở trên lầu, cậu vui vẻ cầm hợp đồng bước lên.
“Ba, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này con không thể ký, đây là đồ của Thích Hủ , con không thể lấy.”
“Trạch Dư, cổ phần là ba tình nguyện cho con, không liên quan tới nó, ba mới là tổng giám đốc của tập đoàn họ Thẩm, nó chỉ là một phó giám đốc trên danh nghĩa.”
“Trạch Dư, đây là do ba và anh cả con bàn bạc, Tiểu Hủ dã tâm quá lớn, mà con lại quá thiện lương hiểu chuyện, nếu ba và mẹ con qua đời, ba sợ nó không bỏ qua cho con, chúng ta trải cho con một con đường, cho con một đời không lo nghĩ, như vậy ba mẹ mới yên tâm nhắm mắt.”
“Ba, ba đừng nói những lời này, con ký là được, ba và mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Thích Hủ ở ngoài thư phòng nghe được người một nhà nói chuyện bên trong vậy mà lại không tức giận, thậm chí còn bật cười.
28 năm cuộc đời này của cậu quá buồn cười, so với thằng hề còn buồn cười hơn.
Thích Hủ quyết tuyệt xoay người rời đi, cậu gửi đơn từ chức, rời khỏi nhà họ Thẩm, sống một cuộc đời thuộc về mình.
Ngay lúc đi xuống cầu thang, bởi vì thức đêm khiến tim đập nhanh một chân dẫm hụt lăn xuống cầu thang, đầu đụng mạnh vào vách tường, lăn đến chân cầu thang, hai mắt bị máu nhuốm đỏ mới nhắm lại.
Cậu nhìn đèn thủy tinh lộng lẫy trên đỉnh đầu, mỗi một viên thủy tinh lấp lánh được mài giữa cẩn thận giống như người của nhà họ Thẩm, mà cậu chỉ là hạt bụi nhỏ bé trên đó, không có trọng lượng, nhẹ nhàng thổi đã bị thổi rớt.
Thích Hủ mệt mỏi nhắm mắt lại, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Bả vai liên tục bị lay mạnh, âm thanh bên tai càng lúc càng không kiên nhẫn.
“Nè nhóc học sinh, ăn vạ không đứng dậy đúng không, đừng có diễn nữa, tôi nhìn coi tên cậu là gì, sau này dán cái bảng cấm cậu vào tiệm luôn.”
“Tiểu Sinh đừng lay nữa…” Ông chủ ngăn cậu bất kính với người đã khuất, “Cậu kiểm tra hơi thở cậu ta đi.”
Tiểu Sinh không rõ nguyên do: “Thăm hơi thở làm gì, người lại không chết.”
Ông chủ: “Cậu lay mạnh vậy còn không tỉnh, không chết thì là gì.”
Tiểu Sinh bị dọa tỉnh luôn cơn buồn ngủ, tay run còn nhanh hơn bấm phím WAD, ngón tay còn chưa duỗi đến trên mặt, chỉ thấy cậu học sinh nghiêng đầu lấy một tư thế cực kỳ quái dị đứng bật dậy, miệng lẩm bẩm.
Xác chết vùng dậy.
“A ——”
Hai tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ tiệm net, dọa cho cậu lập trình viên đang chơi Liên Minh Huyền Thoại giật mình bấm F, trực tiếp tặng mạng cho đối thủ, bị đồng đội chửi rủa.
Trùm trương đang chơi bắn bi cũng quên ấn phím, viên đạn thẳng tắp bắn xuống, bị đàn em giễu cợt một phen, sau đó tiểu đệ ăn một cái bạt tai.
Idol livestream cũng sợ tới mưc la lên, đem đồ ăn hất lên màn hình máy tính.
Thích Hủ cho rằng chính mình lăn xuống cầu thang gãy xương cổ rồi, vậy mà còn chưa chết, thật đúng là mạng lớn.
Hắn hơi chút hướng tả động một chút cổ, trừu trừu mà đau, không nhịn xuống mắng hai câu.
"Bạn học?”
“Đồng chí?”
“Vong hồn?”
Lấy đầu làm trung tâm, thân thể xoay về phía phát ra âm thanh, Thích Hủ thấy hai người một béo một gầy, trên người không có mặc áo blouse trắng, không phải bác sĩ.
Tiểu Sinh đem ngón tay duỗi đến dưới mũi Thích Hủ, cảm nhận được một luồng khí nóng, la lớn: “Sống.”
Hắn cùng ông chủ ôm nhau khóc rống, vừa cười vừa khóc.
Thích Hủ không thể tin tưởng mà nhìn mọi chuyện trước mắt, gạch men đen trắng lòe loẹt trên tường, dưới đất là miếng dán giả xi-măng cũ nát, hoàn toàn là phong cách trang trí của những tiệm net mười năm trước.
Cậu cử động lại cái cổ đau nhức, đau đớn chứng minh tất cả không phải cảnh trong mơ, mà là chân thật tồn tại.
Tiệm net Thanh Điểu, đây là tiệm net đầu tiên Thích Hủ chơi sau khi từ thôn họ Thích đến thủ đô, ký ức khá rõ, bởi vì tiệm net này ở cạnh trường cấp ba của Thẩm Trạch Dư.
Khi đó cậu bị thủ đô phồn hoa làm choáng ngợp, hơn nữa là bị trường cấp ba tráng lệ kia làm cho kinh ngạc, bị ma quỷ ám ảnh mua một bộ đồng phục second-hand, giả vờ làm học sinh trường Trung Hải, thỏa mãn và lấp đầy khoảng trống thời hõ sinh của bản thân , sau đó đến tiệm net đăng nhập Tieba trường học, ở bên trong sưu tầm tin tức của Thẩm Trạch Dư.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu từ Tieba biết Thẩm Trạch Dư được hoan nghênh thế nào, gần một ngàn bài viết đều là đối với cậu ta tỏ tình, khí chất cao quý, thành tích ưu tú, cùng Tạ Hoài- con trai độc nhất nhà họ Tạ được gọi là Trung Hải song bích, một người hạng nhì một người hạng nhất, còn có tình nghĩa thanh mai trúc mã.
“Bạn học, bạn không sao chứ.” Tiểu Sinh quan tâm hỏi.
Thích Hủ đầu choáng mắt hoa thở ra một hơi, ngả người nằm liệt ở trên ghế: “Cảm ơn, tôi không có việc gì, tôi thiếu bao nhiêu tiền.”
Tiểu Sinh nói: “Trước đó bạn trả 5 đồng dùng hết rồi, từ tối hôm qua đến bây giờ tính là bao đêm, tổng cộng 15 đồng.”
Thích Hủ từ trong túi tìm ra một xấp tiền nhăn bèo nhèo, đây là Thích Hủ ở thôn họ Thích ra ngoài thôn lén đi làm tích cóp được, một tháng 20 đồng, đi net một đêm đã dùng hết 20 đồng.
Thích Hủ 28 tuổi đã quên Thích Hủ 18 tuổi nghĩ gì.
Thích Hủ trả tiền xong, Tiểu Sinh nói: “Còn 15 phút là đến một giờ, cậu có thể chơi thêm 15 phút.”
Sau khi hai người rời đi, Thích Hủ ở trên chỗ ngồi yên lặng mà tiêu hóa tất cả thông tin.
Cậu vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng, từ cầu thang lăn xuống liền trở lại 18 tuổi, trời cao cho cậu cơ hội một lần một lần nữa lựa chọn, mới vừa bị nhà họ Thẩm nhận trở về, hết thảy bắt đầu từ đầu.
Thích Hủ vẫn còn suy nghĩ hỗn loạn, lâm vào trầm tư liền ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng nói: “Các đàn em trường Trung Hải, Địa Trung Hải tới, chạy mau!”
Địa Trung Hải là chủ nhiệm giáo dục vang danh của trường Trung Hải, thường xuyên lui tới rừng cây nhỏ, tường vây, ao nhỏ của trường học, còn có tiệm net.
Trùm trường nghe vậy đem một đám tiểu đệ hoảng loạn từ cửa sau rời đi, cũng la lớn: “Cảm ơn đàn anh nhắc nhở, đại ân hôm nay, ngày sau báo đáp.”
Từ cửa đi vào một nam sinh tóc trắng, xỏ khuyên tai, hắn cà lơ phất phơ đảo mắt: “A Hoài, cậu trở nên thích giúp đỡ người khác từ khi nào vậy?”
Người chưa đến đã nghe tiếng trước, một giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo vẻ lười biếng nhàn nhã truyền đến.
“Chính mình mắc mưa không cần phải xé dù của người khác.”
Tóc trắng nói: “Nhưng cậu không nói cho bọn họ Địa Trung Hải chờ ở cửa sau, này không phải đem nhóm đàn em đẩy vào hố lửa sao.”
“Thi đại học xong đầu óc liền kém đi, nhất thời không nhớ tới.”
Một đôi tay xương khớp cân xứng đẹp đẽ vén màn lên, người tới vóc dáng rất cao, ít nhất 1m85, đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón áp xuống nhìn không tới mặt mày, một tay đút túi khóe miệng nhếch lên một nụ cười thờ ơ.
Tóc trắng thuần thục khởi động máy, quay đầu hỏi: “Phòng riêng đi, đại sảnh nhiều người miệng tạp…à hình như cũng không nhiều người lắm.”
Tạ Hoài ngước mắt nhìn lướt qua đại sảnh, phát hiện góc còn có một đàn em chưa được bung dù.
Cửa sau truyền đến thanh âm quỷ khóc sói gào, xem ra chủ nhiệm giáo dục hôm nay thu hoạch khá tốt, dựa theo thói quen cẩn thận của ông, khẳng định sẽ tiến vào kiểm tra có cá lọt lưới không.
Thật khéo, hôm nay đúng là có một con cá lọt lưới.
Tạ Hoài không trả lời tóc trắng, ngược lại đi đến góc tiệm.
“Nè, làm gì?”
Tạ Hoài cũng không quay đầu lại: “Cậu khởi động máy trước đi, tôi đi bung dù cho thiếu niên mắc mưa.”
Tóc trắng lẩm nhẩm lầm nhầm: “Ngày thường cũng không thấy cậu thích giúp đỡ mọi người như vậy.”
Bàn máy tính bị nặng nề gõ hai cái, Thích Hủ theo bản năng mà ngẩng đầu.
Hai đôi mắt chạm vào nhau,rõ ràng cả hai đều sững sờ trong chốc lát.
Thích Hủ kỳ thật lớn lên rất giống vợ chồng nhà họ Thẩm, những lời như con cái di truyền hết ưu điểm của ba mẹ đều phát huy hết trên người cậu.
Thiếu niên diện mạo tuấn mỹ làn da trắng nõn, đôi mắt thâm thúy giống như hồ nước thanh triệt, đây là một đôi mắt đa tình, bộ đồng phục trên người làm cậu toát lên vẻ hiền lành, một bộ dạng học sinh ngoan.
Tầm mắt Tạ Hoài từ khuôn mắt đối phương chuyển đến huy hiệu trên áo, xác thật là đồng phục Trung Hải, nhưng sao hắn lại không có ấn tượng về cậu.
Thích Hủ nhận ra người trước mặt là Tạ Hoài thời kỳ thiếu niên, trúc mã cùng Thẩm Trạch Dư lớn lên.
Sau lần xấu mặt trong tiệc xã giao đầu tiên cậu tham gia, cậu liền không tham gia bất cứ tiệc xã giao nhà giàu nào nữa, duyên phận với Tạ Hoài cũng chỉ là vài lần vội vàng lướt qua ở trường học.
Sau khi tốt nghiệp Tạ Hoài xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, Thẩm Trạch Dư cũng đi theo, chỉ là 2 năm sau Thẩm Trạch Dư học xong thạc sĩ trở về, Tạ Hoài tiếp tục học lên tiến sĩ.
Năm Thích Hủ lên làm phó giám đốc Thẩm thị, lấy thân phận hợp tác mới chân chính cùng Tạ Hoài gặp mặt ở tiệc khởi công.
Đêm đó Thẩm Trạch Dư một tấc cũng không rời luôn đi theo bên người Tạ Hoài.
Thích Hủ cầm ly đi mời rượu Tạ Hoài, bị Thẩm Trạch Dư chặn lại, cậu ta cau mày oán trách mà nói với Tạ Hoài: “Cậu đã hứa với tớ không uống rượu, sao lại nói chuyện không giữ lời.”
Cuối cùng Thẩm Trạch Dư đoạt lấy chén rượu trên tay Tạ Hoài để trên bàn, lôi kéo người rời đi, Tạ Hoài bất đắc dĩ mà tùy theo Thẩm Trạch Dư, nhìn cậu bằng ánh mắt xin lỗi.
Thích Hủ ngửa đầu đem chén rượu rượu uống một hơi cạn sạch, dạ dày chưa ăn cơm nóng rát nhói đau .
Cậu nhớ rõ đời trước không ở tiệm net gặp qua Tạ Hoài.
Tạ Hoài thấy đôi mắt cậu càng thêm mê mang, nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “ Đàn em, chủ nhiệm giáo dục tới, cậu sao còn không chạy?”
Hắn nhìn về phía màn hình máy tính, lời nói thấm thía: “Đừng tưởng rằng đang xem Tieba trường học thì không bị bắt, cho dù xem video học tập cũng bị bắt tội như nhau.”
Cửa sau tiếng ồn ào càng ngày càng gần, Địa Trung Hải sắp lóe sáng lên sân khấu.
Thích Hủ vẫn như cũ thờ ơ, như là bị hút hồn giống nhau.
Tạ Hoài nhìn cặp mắt tròn xoe giống như mèo kia, đầu óc vừa động, lôi kéo tay Thích Hủ bất chấp tất cả hướng phía cửa trước chạy tới.
Chủ nhiệm giáo dục một bên thuyết giáo học sinh một bên đẩy ra cửa sau, bóng dáng chạy vội trước mắt đặc biệt gây chú ý.
Ông nhận ra một người trong đó, phẫn nộ hô to: “Tạ Hoài em đứng lại đó cho tôi, thi đại học xong còn không an phận, tiểu tử thúi còn dụ dỗ đàn em đúng không.”