Dù đã qua tuổi trung niên nhưng chân của chủ nhiệm giáo dục vẫn nhanh nhẹn như cũ, mười năm như một mỗi ngày rèn luyện chân trong khu rừng nhỏ sau trường, cầm theo đèn pin bắt đâu chuẩn đó.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Địa Trung Hải từ tiệm net đuổi tới, phía sau còn có tóc trắng đang đi theo.
“A Hoài, đêm nay có về ăn cơm không?”
Tạ Hoài nghe vậy liền thành thạo ra hiệu OK.
Chủ nhiệm giáo dục một bên đuổi một bên kêu gọi: “Em học sinh, quay đầu là bờ, đừng để Tạ Hoài dạy hư, thầy thấy em lạ mắt vậy là lần đầu tiên phạm lỗi, xử phạt sẽ không quá nghiêm trọng, viết kiểm điểm cảnh cáo mà thôi, nếu như bị thầy bắt được, vậy lại là lỗi khác rồi.”
Tạ Hoài cảm giác được người sau lưng bước chậm lại, tựa hồ tin Địa Trung Hải nói thật, quay đầu nói với cậu : “Đừng tin ông ấy, một khi bị bắt không tránh khỏi xử phạt, chúng ta chạy đến khu phố bên cạnh thì liền an toàn, không đến 1000 mét, kiên trì.”
“Tôi nói này…” Âm thanh xe cộ bên đường đánh gãy lời nói của Thích Hủ.
Bàn tay kia như xiềng sắt gắt gao siết lấy tay cậu, không thể tránh thoát, cậu chỉ có thể tiếp tục theo Tạ Hoài bỏ trốn.
Chạy qua con phố bên cạnh, rốt cuộc bỏ xa Địa Trung Hải, thể lực của người trung niên cuối cùng không thắng được sức sống thiếu niên.
Hai người thở hồng hộc mà dựa trên tường, trên người Thích Hủ bốc lên mồ hôi nóng, kéo áo khoác, thở nhỏ từng tiếng phì phò.
Thích Hủ đã lâu không chạy hết sức tùy ý như vậy, mỗi ngày nhốt mình trong văn phòng, trước mắt là giấy tờ xem mãi không hết, chức năng vận động của thân thể dần thoái hóa, lâu dần làm sức chống chịu giảm xuống, bắt đầu thường xuyên sinh ra bệnh vặt.
Chạy một hồi, cậu tìm lại cảm giác năm niên thiếu tuổi 18, Thích Hủ lúc thiếu niên tuy rằng gầy, nhưng thường xuyên làm thêm, cho dù là thể lực hay sức lực đều hơn hẳn Thích Hủ 28 tuổi, nghỉ một chút là có thể khôi phục.
Tạ Hoài nhìn người đối diện nhếch đôi môi hồng hào, mệt tới mức thè lưỡi như chó con, không nhịn cười ra tiếng: “Đàn em, em như vậy là không được, đừng cứ cắm đầu học, phải rèn luyện thân thể một chút.”
Thích Hủ nhìn Tạ Hoài bằng ánh mắt một lời khó nói hết: “Anh…”
Tạ Hoài đứng dậy đi về phía Thích Hủ, tháo mũ lưỡi trai của mình đội lên đầu cậu: “Không cần phải nói cảm ơn, cứ gọi tôi là Lôi Phong.”
Thích Hủ: “……”
Cậu hoàn toàn không thể tin cái tên Tạ Hoài trẻ trâu trước mắt này và người 10 năm sau mưu mô đầy bụng là cùng một người.
Tạ Hoài cách mũ lưỡi trai đè lại đầu Thích Hủ, dùng giọng điệu nghiêm túc khuyên bảo vị đàn em trốn học đi chơi net này: “Học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, nhớ rõ đem hành động anh hùng của tôi viết vào trong bài thi ngữ văn đại học.”
Thích Hủ: “……”
Cậu bị ấn đến nổi không thể ngẩng đầu, một tay hất cái tay trên đầu mình ra.
Khi Thích Hủ ngẩng đầu lên, Tạ Hoài đã nâng đôi chân dài tiêu soái rời đi.
Một bộ dạng làm việc tốt không cần lưu danh.
Nhưng để lại mũ.
Thích Hủ bắt lấy mũ lưỡi trai, là hàng cao cấp, giá trị bốn chữ số.
Nếu là Thích Hủ 18 tuổi chắc sẽ nghĩ đây là cái mũ giá bình dân, cũng không thể hiểu tại sao mua một cái mũ phải tốn bốn chữ số.
Chờ Thích Hủ hoàn toàn phục hồi tinh thần lại mới cảm giác được bụng đói kêu vang, cậu tìm một quán đồ ăn sáng gần đó, gọi một tô mì bò.
Mì vừa lên cậu liền vùi đầu ăn, nhanh chóng giải quyết một chén mì, sau đó còn kêu thêm một phần bánh chiên kẹp thịt bò.
Thiếu niên lượng cơm nhiều, một chén mì xuống bụng chỉ có sáu phần no.
Đang đợi bánh kẹp thịt, Thích Hủ từ trong túi lấy ra cậu cái điện thoại trái cây mới tinh, trợ lý của Thẩm Trác Hải vừa đến thôn họ Thích đã đưa cho cậu cái điện thoại này.
Trên đường về thủ đô , Thích Hủ dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Trác Hải, Thẩm Phong Khải cùng Tằng Vân đang ở Đức.
Thi đại học kết thúc, nhà họ Thẩm đưa Thẩm Trạch Dư ra nước ngoài du lịch, đem đứa con mới tìm về toàn quyền giao cho một trợ lý lo liệu.
Thời gian trò chuyện cuối là một tuần trước, tính thời gian cũng nên trở lại rồi.
Thích Hủ dùng di động download WX và đăng ký tài khoản, cậu theo bản năng mở vòng bạn bè, trống rỗng một mảnh, không có bạn bè nào.
Trước kia cũng không có mấy cái, tính cách cậu tối tăm, lên đại học chỉ một lòng học tập, cùng bạn cùng phòng không có quá nhiều giao lưu, một người độc lai độc vãng bốn năm.
Sau khi tốt nghiệp, lại một lòng nhào vào công tác , WX đều là khách hàng, đối tác, mỗi đêm khuya cậu luôn có thói quen mở vòng bạn bè đi xem đời sống sinh hoạt của người khác, đương nhiên cũng sẽ xem cả vòng bạn bè muôn màu muôn vẻ của Thẩm Trạch Dư.
Cậu đã không còn nhớ rõ Thẩm Trạch Dư đăng những gì, nhưng một ngày nọ có một câu làm cậu rất hâm mộ ——
“Thế giới lớn như vậy, người nhà kêu tôi nên đi xem nhiều một chút.”
Lúc ấy cậu cũng sinh ra ý muốn đi xem, nhưng chỉ tồn tại một giây, bị nhanh chóng áp xuống.
Hiện tại mới thấy đặt nhà họ Thẩm so với thế giới rộng lớn căn bản không đáng nhắc tới.
Đối xử bất công giống như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cậu, phẫn nộ cùng không cam lòng không chỗ phát tiết, vượt qua Thẩm Trạch Dư đã trở thành chấp niệm của cậu.
Kết quả cuối cùng cũng là như thế, cậu trở thành phó giám đốc Thẩm thị, có được quyền lợi và tiền tài, nhưng vậy thì sao, bị cha mẹ ruột nói lòng muông dạ thú, cùng anh trai ruột thịt trở mặt thành thù.
Cuộc đời cậu bị họ Thẩm đè lên, bị thế tục chèn ép, thoát khỏi quỹ đạo vốn có, đụng phải núi băng, trải qua vạn kiếp bất phục.
Bánh kẹp thịt được đưa lên, Thích Hủ thu hồi di động chuyên tâm ăn bữa sáng.
Ăn uống no đủ rồi, Thích Hủ cởi đồng phục trên người ném xuống, sau đó quen thuộc ngồi xe buýt trở về nhà họ Thẩm.
Nhân viên an ninh nhận ra Thích Hủ, nhanh chóng cho cậu vào.
Nhà ông chủ xảy ra chuyện lớn như thế, đám người hầu đều lén lút thảo luận, tránh không được miệng lưỡi thế gian.
Đi nhờ xe ngắm cảnh trang viên một đường thông suốt, Thích Hủ ở phía sau xe rất có hứng thú mà ngắm phong cảnh.
Cậu trước nay không xem kĩ trang viên, mỗi một lần về nhà họ Thẩm đều giống như đi chiến đấu, không có tâm trạng chú ý cái khác.
Thích Hủ đi vào cửa biệt thự, đám người hầu đang ở trước sân tưới hoa.
Có người chú ý tới Thích Hủ đã trở lại, có lệ mà chào hỏi: “Thích Hủ thiếu gia.”
Thích Hủ 18 tuổi nghe một tiếng thiếu gia sẽ trở nên kinh sợ, nói đối phương không cần kêu cậu là thiếu gia.
Điều mà cậu cho là khiêm tốn, ở trước mặt người hầu lại thành thứ để so sánh đối lập, thiếu gia thật sợ hãi rụt rè, thiếu gia giả tự tin thong dong.
Thích Hủ làm lơ bọn họ, lập tức đi vào biệt thự.
Người hầu hai mặt nhìn nhau, như thế nào cùng mấy ngày hôm trước không giống nhau.
Thích Hủ dừng lại bước chân, vẫn chưa quay đầu nhìn bọn họ: “Giữa trưa không cần gõ cửa kêu tôi ăn cơm.”
Người hầu chậm chạp không có đáp lại, Thích Hủ tiện đà quay đầu, nhìn lướt qua bọn họ.
Nhàn nhạt liếc mắt một cái, dừng ở trên người phảng phất có cảm giác bị nhìn thấu.
Người hầu nói lắp đồng ý: “Vâng, Thích Hủ thiếu gia.”
Thích Hủ trở lại phòng xả nước ấm tắm, mặc áo ngủ ra đem điều hòa chỉnh độ ấm thích hợp, đóng lại rèm cửa, phòng lập tức trở nên tối tăm.
Cậu nằm ở trên giường, điều chỉnh tư thế ngủ, đầu quẹo hướng bên trái, phát hiện cổ không đau.
Buổi sáng chạy một chuyến trị hết cái cổ đau.
Thiếu niên trẻ trâu đúng là Hoa Đà tái thế.
Thích Hủ kéo kéo khóe miệng, khép lại đôi mắt, buồn ngủ đột kích.
Đời trước thức đêm đưa cậu về đời này.
Trọng sinh trở về ngày đầu tiên, Thích Hủ từ buổi sáng 9 giờ ngủ tới rồi chạng vạng 7 giờ, ngủ đến rất trầm, giữa chừng cũng không tỉnh.
Đến khi dưới lầu truyền đến âm thanh ầm ĩ , Thích Hủ mới mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nhìn trần nhà đen nhánh đến xuất thần.
Một giấc ngủ tỉnh không ở thiên đường, cậu còn về lúc 18 tuổi.
Thích Hủ còn tưởng rằng trời cao thấy cậu cả đời chưa làm qua chuyện trái với lương tâm, đưa cậu về 18 tuổi một ngày coi như làm quà tặng.
Chân chính trở lại một đời, không biết cậu còn bao nhiêu công đức có thể dùng.
Thích Hủ bước xuống lầu trong âm thanh vui mừng bên dưới.
Một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ, Thẩm Trạch Dư ngồi giữa vợ chồng nhà họ Thẩm gia, Thẩm Phong Khải ngồi ở trên sô pha đơn vẻ mặt sủng nịch mà nhìn Thẩm Trạch Dư.
“Con có mua quà cho A Hoài, không biết cậu ấy có thích hay không.”
Thẩm Trạch Dư 18 tuổi mặc áo khoác dài màu trắng và áo giữ ấm màu đen cổ chữ V, thanh xuân rạng rỡ, giơ tay nhấc chân đều là quý khí, sống trong nhung lụa.
Thẩm Phong Khải nói: “Hai đứa cùng lớn lên, cậu ta thích cái gì em là người hiểu rõ nhất, sinh nhật 18 tuổi em tặng cho cậu ta mô hình xe đua tự thiết kế, cậu ta không phải đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng sao.”
Thẩm Trạch Dư không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô đơn rũ xuống: “Nhưng mà hiện tại không giống nhau, không còn ai thích em.”
Thẩm Trạch Dư khi biết được chính mình không phải con ruột nhà họ Thẩm đang ở bờ biển lướt sóng, buổi sáng chơi đến tận hứng, buổi tối biết chuyện này bị chịu đả kích, hứng một đêm gió lạnh, ngày hôm sau liền phát sốt.
Người một nhà thay phiên chăm sóc cậu ta, Thẩm Trạch Dư sốt cao yếu ớt bất lực, bị bóng đè trong miệng kêu “Ba ơi, mẹ ơi, anh ơi, đừng đi, con là Trạch Dư, mọi người không cần con nữa sao”.
Đứa trẻ mình nuôi từ nhỏ, thiên kiêu chi tử, vĩnh viễn đều là khí phách hăng hái, nào từng yếu đuối như vậy, ba người nhìn Thẩm Trạch Dư khóc đến dừng không được, trong lòng không đành lòng.
Con trai ruột ở nhà chờ bọn họ, bên này lại là đứa nhỏ nuôi bên người 18 năm.
Thẩm Khải Phong nói chuyến du lịch ăn mừng thi đại này là bọn họ đồng ý với Trạch Dư, cũng là chuyến đi khó có được của một nhà bốn người, một tuần này dỗ dành Trạch Dư, Thích Hủ bên kia con cho trợ lý Trần lo liệu.
Suốt một tuần ở nước ngoài, người nhà họ Thẩm gần như làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trước mặt Thẩm Trạch Dư, không một ai nhắc đến Thích Hủ, như thể cậu chưa từng tồn tại.
Tằng Vân không nghe được lời nào khác biệt từ Thẩm Trạch Dư, chỉ thấy cậu ta im lặng, đôi vai khẽ run. Bà ôm lấy vai cậu ta, vành mắt đỏ hoe:
“Con mãi mãi là con của mẹ. Chúng ta mãi mãi là một gia đình.”
Thẩm Trác Hải cũng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc:
“Đừng nhắc đến chuyện rời khỏi nhà họ Thẩm nữa. Như thế chỉ khiến mẹ con đau lòng. Nơi đó không phải chốn dành cho con.”
Nghĩ đến đoạn video quay ở thôn Thích Gia, nơi mà cậu ta chưa từng đặt chân đến, Thẩm Trạch Dư cảm thấy sợ hãi. Một vùng quê nghèo nàn, lạc hậu, người đàn ông trung niên trong video miệng toàn những lời tục tĩu, hàm răng vàng khè khiến cậu ta vô thức rùng mình.
“Nhưng trên người con… không chảy dòng máu của mọi người. Con thấy bản thân thật dơ bẩn.”
Sau khi trở về nhà, Thẩm Trạch Dư ngày càng cảm thấy bản thân không thuộc về nơi này. Người hầu gọi cậu ta không còn là “tiểu thiếu gia” mà là “Trạch Dư thiếu gia”.
“Họ nói con cướp đi tất cả của người khác, là kẻ thay thế suốt 18 năm chiếm đoạt tổ ấm này.”
Thẩm Phong Khải ban đầu nhẹ nhàng an ủi, sau đó quát lớn với đám người hầu: “Từ nay về sau, ai còn dám nói mấy lời đó trong nhà, quản gia sẽ lập tức cho nghỉ việc.”
Đám người hầu vốn không dám bàn chuyện chủ nhân, chỉ lén thì thầm về “vị thiếu gia mới trở về” – Thích Hủ. Nhưng lúc này, họ chỉ cúi đầu, im bặt.
Thích Hủ đứng ở chân cầu thang, ánh mắt bình tĩnh nhìn tất cả diễn ra trước mặt. Ở kiếp trước, cậu phải đợi rất lâu mới được gặp lại cha mẹ ruột. Khi biết họ chọn ở lại Đức để ở cạnh Thẩm Trạch Dư thay vì về nước gặp con ruột của mình, trong mắt Thích Hủ chỉ còn lại băng giá.
Ngày cả gia đình trở về, Thẩm Trạch Dư lập tức đỏ mắt, kéo vali đòi rời đi.
Tất cả mọi người đều lao vào ngăn cản cậu ta, khuyên nhủ, lo lắng – toàn bộ sự chú ý đổ dồn về phía Thẩm Trạch Dư.
Khoảnh khắc đó, nỗi bất mãn trong lòng Thích Hủ bùng nổ.
“Nó vốn không phải con ruột của mọi người. Tại sao ai cũng cố giữ nó lại? Để nó trở về thôn họ Thích, sống với Thích Quốc Huy đi.”
Cha mẹ cậu không giấu nổi vẻ thất vọng. Thẩm Phong Khải giận dữ mắng Thích Hủ. Ngay từ khoảnh khắc gặp lại, khoảng cách giữa họ đã là một vết rạn không thể hàn gắn.
“Xin hỏi một chút,” Thích Hủ cất tiếng, phá vỡ bầu không khí “đầm ấm” của cả nhà.
Mọi người quay lại nhìn. Sự xuất hiện của Thích Hủ khiến họ bất ngờ.
Thẩm Trạch Dư sợ hãi nép sát vào Tằng Vân, bà nhẹ nhàng vỗ về tay cậu ta, trong khi Thẩm Phong Khải đứng chắn giữa hai mẹ con và Thích Hủ.
Như thể Thích Hủ là một con thú hoang nguy hiểm.
Cậu thản nhiên hỏi: “Bao giờ ăn cơm?”
Cả nhà ngỡ ngàng, chẳng ai nói gì. Cuối cùng, một người hầu lên tiếng: “Bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Không có sự đoàn viên ấm áp, chẳng có máu mủ ruột rà. Tất cả chỉ là gượng gạo, bất đắc dĩ và xấu hổ. Thích Hủ giống như một người khách tá túc hơn là con cháu trong nhà.
Cậu mặc đồ ngủ, lắc lư bước vào phòng ăn, mở tủ lạnh lấy một chai nước, uống gần hết một hơi, rồi quay lại bắt gặp cả nhà đang nhìn chằm chằm mình.
Cậu nhún vai, bình thản: “Mọi người cứ tiếp tục.”
Hành động lần này của Thích Hủ chính là sự phản kháng. Cậu lên án vì sao bị bỏ mặc suốt một tuần trong khi người ta lại ở cạnh người không hề có quan hệ máu mủ.
Một thiếu niên vừa bước qua tuổi trưởng thành, sự phản ứng có phần trẻ con cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Phong Khải nhíu mày, nhìn về phía ba mẹ. Thái độ bình thản của Thích Hủ khác xa tưởng tượng. Ba mẹ chưa biết đối mặt với cậu thế nào, trong lòng đầy áy náy.
“Thích Hủ,” Thẩm Phong Khải – với tư cách là con cả – lên tiếng giữ trật tự, “Gặp người lớn, sao không chào hỏi?”
Thích Hủ nghiêng đầu, rồi chào theo đúng khuôn phép:
“Ba, mẹ, anh cả.”
Cậu quay sang nhìn Thẩm Trạch Dư, mỉm cười: “Em trai.”
Khoảnh khắc đó, lòng Thẩm Trạch Dư lạnh toát. Dù chưa cần xét nghiệm ADN, diện mạo Thích Hủ đã nói lên tất cả – khuôn mặt giống mẹ, đôi mắt màu hổ phách y như ba. Đây mới là cậu chủ thật sự của nhà họ Thẩm.
Cậu ta là kẻ giả mạo, là người sắp mất đi tất cả, phải quay lại cái thôn nghèo đó.
Bỗng cậu ta đứng bật dậy, hét lên với Thích Hủ: “Cậu yên tâm! Tôi sẽ không tranh giành gì của cậu hết! Đừng trút giận lên ba mẹ, tôi sẽ rời khỏi nơi này!”
Mọi chuyện lại đang lặp lại giống như kiếp trước. Cha mẹ chưa nói được câu nào với Thích Hủ đã vội vã đuổi theo Thẩm Trạch Dư.
“Trễ thế này em còn định đi đâu?”
“Em sẽ ở nhà A Hoài. Dì Tần nói nhà họ Tạ luôn dành sẵn một phòng cho em.”
“Cứ để nó đi, xem thử có thể đi đến đâu.”
“Nói gì vậy lão Thẩm? Con trai anh mới khỏi bệnh, lỡ đâu lại ngất thì sao?”
Thích Hủ ngồi dựa lưng vào ghế, cầm quả táo trên bàn vừa ăn vừa nhìn cả cảnh tượng như một trò hề mà kết cục đã được định sẵn.
“Em trai, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”
Thẩm Trạch Dư: “……”
Cuối cùng, Thẩm Phong Khải phải ra tay kéo Thẩm Trạch Dư lại, mặc cho cậu ta đấm đá vùng vẫy, đến khi mệt lả mới chịu yên. Vợ chồng Thẩm gia cũng tạm ổn định tinh thần.
Mười lăm phút sau, cả năm người cùng ngồi vào bàn ăn.
Vợ chồng Thẩm gia mệt mỏi rã rời, chẳng còn tâm trí ăn uống, nhưng vì đây là lần đầu tiên gia đình đủ năm người, họ cố gắng tỏ ra bình thường.
“Tiểu Hủ, con đói rồi phải không, ăn nhiều một chút nhé.”
Thẩm Trạch Dư cúi đầu giận dỗi, không động đũa.
Thẩm Phong Khải uống vài ngụm rượu, vẫn im lặng.
Chỉ có Thích Hủ là ăn uống nhiệt tình – từ gà quay, vịt quay, đến cả cua hoàng đế, ăn đến mức đĩa xương phải thay hết lần này đến lần khác.