Edit: Kim
Cô và Chu Minh lễ là bạn học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn.
Không phải liên hôn, mà là cùng hợp tác.
Cô cần một gia đình, mà Chu Minh Lễ cần tiền, tài nguyên và nhân mạch của cô có thể giúp hắn đứng vững gót chân.
Chu Minh Lễ là một người không biết mệt.
Giang Từ tự nhận mình là một người cuồng công việc, vì công việc mà có thể 1 tháng không về nhà.
Nhưng Chu Minh Lễ có thể làm việc liên tục cả năm ở đơn vị.
Sau khi kết hôn, số lần cô và Chu Minh Lễ gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tuy nói là không có tình cảm, nhưng phản ứng của Chu Minh Lễ trong vài tình huống thật sự quá gượng gạo, có vài lần còn bị người ta cố tình làm xấu mặt, bị cười nhạo.
Không còn cách nào khác, Giang Từ chỉ có thể tự tay dạy anh.
“Chu Minh Lễ, tốt nhất là anh nên nghiêm túc một chút, buổi tiệc lần sau đừng có làm tôi mất mặt.”
Cô vừa dạy vừa cảnh cáo anh.
Chu Minh Lễ im lặng, chỉ nghiêm túc học tập.
Mỗi khi Giang Từ hỏi anh đã học được chưa, Chu Minh Lễ liền sẽ chăm chú gật đầu.
Giang Từ buông tay, để anh tự làm.
Chu Minh Lễ sau khi làm xong, nhìn về phía Giang Từ, đối diện với ánh mắt của cô, giống như Chu Miêu, hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, như là đã làm sai cái gì đó.
Nghĩ lại, trong mắt Giang Từ tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Chu Minh Lễ nhanh chóng tiếp thu những điều đã được dạy, ngày càng thành thạo với các buổi tiệc rượu, rũ bỏ vẻ tự ti hèn nhát của một người nghèo, trở nên táo bạo, trưởng thành, thoải mái.
Sau khi dạy Chu Minh Lễ cách xử lý những tình huống cần thiết, Giang Từ lại chìm vào công việc.
Mà Chu Minh Lễ, sau ba năm ngắn ngủi, mượn thế lực của nhà vợ mà đứng vững gót chân, công ty ngày càng lớn mạnh, toàn thân mất dần vẻ ngây ngô, càng trở nên trầm ổn, cẩn trọng hơn.
Bất luận là ai nhìn thấy cô, cũng đều khen ngợi một câu: “Giang tổng quả nhiên tinh mắt, công ty của Chu tổng ngày càng lớn mạnh.”
Vợ chồng là một thể, khen Chu Minh Lễ cũng tương đương với việc khen cô, Giang Từ đương nhiên tiếp nhận.
Cô cho rằng hợp tác của bọn họ diễn ra rất tốt đẹp, vốn dĩ không có ý định ly hôn, nhưng……
Giang Từ cười khẩy.
Chu Miêu thấy tiếng cười khinh thường của Giang Từ, theo bản năng rụt người lại, vội vàng nói: “Mẹ, con sẽ nhanh học nấu cơm……”
Một đứa trẻ còn chưa cao bằng bệ bếp, có thể nấu cơm cái gì?
Giang Từ thấy bộ dạng sợ hãi của cô bé, nhớ lại cách “Giang Từ” trước kia đối xử cô bé, liền thở dài một hơi.
Giang Từ đứng dậy, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay vỗ nhẹ đầu con bé, cầm gáo múc nước vào trong nồi, sau đó bỏ hai cái bánh bột ngô còn sót lại vào nồi, hâm nóng.
Chu Miêu che đầu, ngơ ngác hồi lâu.
“Miêu Miêu, lửa sắp tắt rồi!” Giang Từ lớn tiếng nhắc nhở Chu Miêu.
Chu Miêu hoàn hồn, vội vàng thêm củi vào bếp.
Giang Từ nào biết nấu cơm, mấy món đồ ăn đó, cả bột ngô, cô đều không biết cách xử lý.
Mà hai cái bánh bột ngô nóng hổi, bọn họ có ba người, làm sao đủ ăn.
Để tránh lãng phí lương thực, Giang Từ đổ hết một nửa túi bột ngô mười cân vào một túi vải, lại múc thêm một bát nữa, nhân lúc trời còn chưa tối, đi về phía nhà hàng xóm khói bếp lượn lờ.
Nhà họ Dư đang nấu cơm, có đứa trẻ nhìn thấy Giang Từ, lập tức chạy vào nhà hét to: “Mẹ! Thanh niên trí thức xấu xa Giang Từ đến rồi!”
Giang Từ: “..........”
Nhóc con, đừng có rơi vào tay dì, bằng không dì đây sẽ cho nhóc biết thế nào là người lớn xấu xa.
Một người phụ nữ bước ra khỏi bếp, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Giọng người phụ nữ vang dội, vô cùng ghét bỏ nói: “Cô tới đây làm cái gì? Nếu còn có đồ để đổi thì nói tiếp, nếu không phải, thì đi nhanh đi, nhà tôi không có đồ cho cô mượn!”
Giang Từ khó khăn nói: “Chị dâu Dư, tôi tới trả lại bột ngô đã mượn lúc trước.”
Chị dâu Dư đi tới, lúc này mới nhận ra Giang Từ còn xách theo một cái túi vải và một bát bột ngô.
Giang Từ đưa túi vải cho chị, nói: “Chỗ này có năm cân, không biết có đủ hay không, nếu còn thiếu, chị cứ nói, tôi sẽ nghĩ cách kiếm thêm.”
Lúc này sắc mặt của chị dâu Dư mới tốt lên một chút, nhận lấy túi vải, quả thực ước chừng khoảng năm cân, “Coi như cô vẫn còn có chút lương tâm, mượn lương thực nhà tôi lâu như vậy, còn biết trả lại.”
Giang Từ cười: “Có vay có trả, lúc trước nhà tôi khó khăn, chưa thể kịp thời trả lại, là tôi sai.”
Chị dâu Dư nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tục ngữ có câu, đừng đánh vào khuôn mặt đang tươi cười, vẻ mặt chị dâu Dư dịu lại, liếc mắt nhìn Giang Từ một cái, “Bột ngô trong bát của cô là muốn làm gì?”
Giang Từ nói: “Chị cũng biết, hôm nay tôi ở sân phơi bị Lý Hổ đánh, đầu còn có vết thương, giờ cũng không còn sớm, tôi không còn sức lực để nấu cơm, trong nhà cũng chỉ còn lại hai cái bánh bột ngô, không đủ ăn.”
“Cho nên…….. Tôi muốn dùng bát bột ngô này, đổi chút bánh bột ngô.”
“Chị xem, ít nhiều gì tôi cũng đều vui.”
Chị dâu Dư nghe ra ý tứ của cô, Giang Từ đã làm nhiều việc ác, chị vốn dĩ không nên tiếp xúc nhiều với cô, nhưng hai đứa con của Giang Từ quả thực rất đáng thương.
Nhìn bát bột ngô, chị dâu Dư tức giận giật lấy cái bát, “Chờ.”
Chị dâu Dư bưng bát bột ngô đi vào, rất nhanh đã đi ra, trong bát có ba cái bánh bột ngô hấp.
Vẫn còn nóng hổi, hiển nhiên là vừa mới hấp xong.
Giang Từ nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn chị dâu Dư.”
“Tôi là thấy hai đứa trẻ đáng thương, nên mới cho cô đổi, nếu cô thật lòng cảm thấy áy náy, thì đối xử tốt với bọn nhỏ một chút.” Chị dâu Dư lạnh lùng nói.
Giang Từ vẫn cười như cũ, “Chị nói đúng, sau khi bị Lý Hổ đẩy ngã, nằm ở trạm y tế tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận, làm gì cũng không bằng chăm sóc mình và con cái cho tốt.”
Chị dâu Dư: “Cô hiểu ra là tốt!”
Giang Từ móc năm hào tiền ra, cười nói: “Cho nên, nhà chị có trứng gà không, tôi muốn đổi chút trứng gà.”
Chị dâu Dư nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay cô, hỏi: “Tiền ở đâu ra vậy?”
Giang Từ không hề giấu diếm, thoải mái hào phóng nói: “Lý Hổ bồi thường cho tôi, bột ngô cũng vậy.”
Chị dâu Dư nhìn cô một lúc lâu, như đang suy nghĩ cái gì đó, đã có tiền, đương nhiên phải lấy.
Nhà chị chỉ nuôi gà mái, chuyên đẻ trứng, trong nhà không thiếu trứng gà.
Nhưng mà, nhà chị thiếu tiền!
Giang Từ rời khỏi nhà họ Dư, bột ngô trong túi vải đã biến thành mười ba quả trứng gà.
Giang Từ lấy ra ba quả trứng gà, cho vào nồi cùng nấu.
Cô thay Chu Miêu canh lửa, nói với hai đứa nhỏ: “Đi rửa tay rửa mặt sạch sẽ đi, sắp có cơm ăn rồi.”
Chu Miêu và Chu Dương lập tức chạy đi như một cơn gió, bắt đầu dùng gáo múc nước rửa tay rửa mặt.
Giang Từ ném vài khúc củi vào trong bếp lửa, lại rửa sạch một quả dưa leo, không mấy thành thạo mà cắt lát thật dày, không có dầu mè, Giang Từ đoán hai đứa trẻ không ăn được cay, ngay cả tỏi cũng không cho vào, cứ như vậy bỏ mấy miếng dưa leo vào trong bát.
Chờ trứng gà chín, Giang Từ lại luống cuống tay chân nhấc nồi lên, lấy hai cái bánh bột ngô nóng hổi và trứng gà ra.
Rất nóng, tay Giang Từ bị hơi nước và bánh bột ngô, trứng gà làm bỏng mấy lần, nhưng chờ đến khi nhiệt độ giảm xuống, tay cô lại hoàn toàn không bị thương.
Chờ hai đứa trẻ vây quanh trước bếp, dùng ánh mắt trông mong nhìn cô, Giang Từ bóc vỏ trứng gà, để lộ lòng trắng trứng non mịn bên trong.
Tiếng nuốt ực của trẻ con vang lên.
“Ục ục…..”
Giang Từ cúi đầu, đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của hai đứa trẻ.
Chu Dương kiễng chân, thò tay muốn lấy trứng gà, “Mẹ……. Mẹ, con muốn ăn trứng gà, cho con trứng gà…..”
Ánh mắt của Chu Miêu cũng không tự chủ được mà dính chặt vào trứng gà, môi nhỏ của cô bé mím chặt, cúi đầu không hé răng.
Mẹ sẽ cho Chu Dương trứng gà, mình ăn bánh bột ngô là được rồi, ăn bánh bột ngô có thể no bụng…..
Nhưng mà…… Vẫn rất muốn ăn trứng gà nha……
Kia chính là trứng gà…….
Chu Dương rất kiên trì, dù sao thì cả hai đứa trẻ cũng đều có, đưa đứa nào trước cũng đều được.
Giang Từ không nghĩ nhiều, thuận tay đưa quả trứng gà đã bóc xong cho Chu Dương, còn cảnh cáo: “Không được ăn quá nhanh, lòng đỏ rất dễ bị nghẹn.”
Chu Dương nhét quả trứng vào trong miệng.
Âm thanh ăn ngấu nghiến làm Chu Miêu không nhịn được mà liếc nhìn.
Trứng gà thơm quá.
Cô bé cũng muốn ăn.
Nhưng mẹ chỉ cho Chu Dương đồ ăn, từ trước đến nay cô chưa từng được ăn trứng gà.
Chu Miêu cảm thấy có chút cô đơn, không thể kiềm được cơn thèm mà mắt đã đỏ hoe, không ngừng nuốt nước miếng.
Bỗng nhiên.
Trước mặt cô bé xuất hiện một quả trứng to trắng trắng mềm mềm đã bóc vỏ.
Chu Miêu ngẩn ngơ.