Edit: Kim
“Giang Từ” và người chồng bạo lực có với nhau hai người con, là long phượng thai, lần lượt được đặt tên là Chu Dương, Chu Miêu.
Giang Từ cúi đầu nhìn hai đứa trẻ, một đứa đang bám trên người mình, một đứa khác sợ hãi nhút nhát đứng ở bên cạnh.
Cô không có con, bên cạnh cũng chẳng có mấy bạn bè có con, đối với hai đứa trẻ bẩn thỉu này, cô thật sự không thể nảy sinh tình mẫu tử.
Tuy rằng không phải cô sinh ra, nhưng bây giờ cô thật sự là mẹ của hai đứa nhỏ này.
Không thể mặc kệ.
Giang Từ cẩn thận đánh giá hai đứa nhỏ này.
Cô không rõ trẻ con ba tuổi lớn đến mức nào, nhưng hai đứa nhỏ này thật sự quá gầy.
Dưới ống quần mỏng manh, có thể cảm nhận được trên người hai đứa trẻ không có bao nhiêu thịt.
Đứa trẻ ôm lấy cô là anh trai Chu Dương, nguyên chủ vốn thiên vị anh trai, phần lớn thức ăn đều đổ vào miệng nó, em gái Chu Miêu không cần phải nói cũng biết sống khó khăn tới mức nào, so với đứa trẻ cùng tuổi nhỏ gầy hơn hẳn một vòng.
Cô theo thói quen giơ tay muốn xoa xoa giữa mày, lại nhìn thấy lòng bàn tay bẩn thỉu dính đầy máu của mình, cô nheo mắt, hạ tay xuống.
“Về rồi, chúng ta vào nhà trước đi.” Giang Từ cứng đờ nói.
Chu Dương hiển nhiên là bám mẹ hơn, nhìn thấy túi vải trong tay mẹ, cậu bé phấn khích hô: “Mẹ, mẹ mang món ngon gì về sao?!”
“Con sắp chết đói rồi!”
Chu Miêu theo sát, nhìn túi vải rồi nuốt nước bọt.
Đi vào hai gian nhà đổ nát, cô đảo mắt liếc nhìn một chút.
Ồ, bên trong còn thảm hại hơn tưởng tượng của cô.
Đập vào mắt là một mớ hỗn độn, không có một món đồ gì có thể sử dụng.
Căn nhà này chỉ có bốn bức tường.
Căn nhà có hai gian, một gian lớn hơn để ở, một gian khác chính là phòng bếp.
Giang Từ không về phòng, mà đi thẳng vào bếp.
Trong phòng bếp có một cái lu thủng lỗ, chắc là dùng để đựng nước.
Hũ đựng gạo và bột mì không lớn, lương thực bên trong đã sớm cạn kiệt, cũng chỉ còn lại một chút bột ngô và hai cái bánh ngô hấp.
Trên bàn có vài loại rau, mấy quả dưa leo, ớt cay, còn có mấy loại không thể nhìn ra là thứ gì.
Giang Từ trầm mặc một lát, buông bột ngô trong tay xuống, đổ nước vào trong chậu, rửa sạch chậu thật nhiều lần, lúc này mới dùng sức rửa tay.
Sau khi rửa tay khoảng năm lần, đôi tay của Giang Từ mới lộ ra hình dạng ban đầu.
Bên trên là những vết chai sạn và vết nứt do làm việc, thô ráp như vỏ cây.
Về phần những thứ dơ bẩn nơi kẽ ngón tay…. Càng không cần phải nói.
Chỉ cần nhìn một cái đã đủ làm Giang Từ tức giận muốn phát điên.
Giang Từ: “.........”
Hai đứa trẻ ở bên cạnh tò mò nhìn mẹ rửa tay, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng.
Chu Dương mong đợi hỏi: “Mẹ, khi nào thì chúng ta ăn cơm?”
Bụng Giang Từ cũng kêu lên một tiếng.
Cô không trả lời, im lặng đổ nước đi, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Trước khi xuyên sách, Giang Từ kế thừa công ty của cha mẹ, là tổng tài có giá trị con người lên đến hàng chục tỷ.
Cô sống khiêm tốn, không quá ham mê mua sắm xa xỉ, nhưng chất lượng cuộc sống vẫn luôn ở mức cao nhất.
Giang Từ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đừng nói là nấu cơm, ngay đến cả cà chua cô cũng có thể nhận nhầm thành táo.
Bỗng nhiên bước vào căn bếp của những năm 70, cho dù trong đầu Giang Từ có ký ức về bộ dạng khi nấu ăn của nguyên chủ, nhưng nhóm lửa nửa ngày, vẫn không thể tạo ra một tia lửa nào.
Bị hai đứa trẻ nhìn chằm chằm, Giang Từ mãi không thể nhóm lửa có chút bực bội.
“Mẹ…… Con, con đi nhóm lửa…..”
Chu Miêu nhút nhát mở miệng.
Giang Từ cười, “Con chỉ mới ba tuổi, làm sao có thể nhóm lửa?”
“Mẹ, lúc nào cũng là Miêu Miêu nhóm lửa mà.” Chu Dương khịt mũi, trong giọng nói đều là khát vọng, “Mẹ, mẹ mau nấu cơm đi.”
Giang Từ hoài nghi đứng lên.
Chu Miêu lập tức chạy tới, thuần thục ném rơm mềm vào trong bếp, bắt đầu nhóm lửa.
Giang Từ:.........
Giang Từ: Tôi còn không bằng một đứa trẻ…….
Chu Miêu nhìn về phía Giang Từ, đứa trẻ nhỏ bé kia ngoan ngoãn ngồi trước bếp lò, nửa bên má ửng đỏ dưới ánh lửa, đôi mắt đen trắng rõ ràng lén nhìn về phía cô.
Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Miêu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, hoảng loạn sợ hãi thấp hèn cúi đầu.
Giang Từ im lặng.
Chu Miêu làm cô nhớ tới chồng cũ.
Chu Minh Lễ.
Một người đàn ông rất có năng lực.