Edit: Kim

“Ngẩn người cái gì, tay đều đã rửa sạch rồi, còn không muốn ăn trứng gà sao?”

Đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.

Chu Miêu ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền thấy mẹ đang mỉm cười nhìn cô, còn lắc lắc quả trứng gà trong tay làm người ta thèm nhỏ dãi.

Chu Miêu đột nhiên giật lấy quả trứng gà từ tay Giang Từ, cắn một miếng thật to, ăn còn dữ dội hơn cả Chu Dương.

Cô bé nghĩ, hình như mẹ đã thay đổi một chút, nếu mẹ luôn dịu dàng thế này thì tốt quá.

“Ăn chậm một chút, trong bát còn có dưa leo.” Giang Từ bình tĩnh nói, “Từ nay về sau, Miêu Miêu và Dương Dương sẽ ăn giống nhau, mỗi người một ngày sẽ được ăn một quả trứng gà, ăn nhiều một chút mới khỏe mạnh.”

Chu Dương nhai trứng gà trong miệng, nói không rõ, “Mẹ, trứng gà ăn ngon thật!”

Ngay sau đó, Chu Miêu cũng gật đầu thật mạnh.

Trứng gà là món ngon nhất trên đời!

Giang Từ nhìn hai đứa trẻ vừa gầy vừa đen.

Cô lại thở dài một hơi.

Quả trứng gà còn lại rơi vào trong miệng Giang Từ, hai đứa nhỏ cần bổ sung dinh dưỡng, Giang Từ cũng cần, trên người cô còn có thương tích đấy, sao có thể không ăn được?

Trứng gà ăn cũng được, Giang Từ vui vẻ chấp nhận, chờ đến khi cô cầm bánh bột ngô lên ăn, thiếu chút nữa đã nhổ ra.

Bánh bột ngô này không biết làm kiểu gì, vừa thô vừa cứng, lại còn nghẹn ở cổ họng!

Sắc mặt Giang Từ thay đổi mấy lần, vặn vẹo, rối rắm, biến thái…..

Qua khóe mắt cô liếc nhìn về phía hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ chia nhau cái bánh, ăn rất ngon lành.

Một người lớn như cô chẳng lẽ còn không bằng trẻ con sao?

Nghĩ đến đây, Giang Từ nhăn mặt, ăn hết bánh bột ngô bằng vẻ mặt hung dữ.

…….

Chị dâu Dư cất tiền vào trong hộp, người đàn ông đang chờ cơm thấy thế, hỏi: “Đây là tiền Giang Từ mua trứng gà sao?”

“Đúng vậy, hình như cô ấy đã thay đổi thật rồi, không những trả lại bột đã mượn chúng ta lúc trước, còn tiêu tiền mua trứng gà.” Chị dâu Dư nói, cất chiếc hộp đi, “Thấy ba mẹ con cô ấy gầy như vậy, em còn cho thêm một quả trứng gà.”

Chị dâu Dư buồn bực nói: “Anh nói xem có phải quá kỳ lạ rồi không, hồi tiểu Giang vừa mới xuống nông thôn, là một cô gái rất tốt, vừa giỏi giang, lại vừa vui vẻ hòa đồng với dân làng, nhưng mà từ khi thanh niên trí thức Liễu và thanh niên trí thức Hạ vừa đến, tiểu Giang lại như thay đổi thành một con người khác, cà ngày chỉ biết đối đầu với thanh niên trí thức Liễu, kết hôn rồi, còn không ngừng gây chuyện.”

“Em hỏi anh, anh biết hỏi ai?” Đàn ông nào có thể hiểu được loại chuyện thế này, chỉ nói: “Hy vọng cô ấy có thể thật sự sửa đổi, người đàn ông của cô ấy ngày nào cũng đánh cô ấy, cũng quá đáng thương, chúng ta có thể giúp đỡ nhiều hơn một chút thì giúp đỡ.”

Chị dâu Dư cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn còn rất cảnh giác, “Chúng ta vẫn phải chờ xem, Giang Từ thật sự thay đổi chúng ta mới giúp.”

Chị dâu Dư và người đàn ông của chị nói chuyện xong, cùng nhau đi ra khỏi phòng, ăn cơm chiều.

…….

Sau khi ăn xong, Giang Từ cất ba chiếc bánh còn lại đi, lại nấu một nồi nước to.

Trên đầu cô có vết thương, cố chịu bẩn không gội đầu, chỉ tắm rửa.

Trên người Giang Từ có rất nhiều miệng vết thương, cũ mới chồng chéo lên nhau, trông có chút dữ tợn.

Sau khi tự bôi thuốc, Giang Từ thở dài, nghĩ đến người đàn ông vũ phu kia.

Nếu hắn trở về, chẳng phải mình sẽ phải đi theo con đường giống nguyên chủ, tiếp tục bị người đàn ông bạo hành?

Giang Từ tự hỏi có nên khiến hắn ‘không một chút tiếng động mà chết đi’ hay không.

Thay một chậu nước mới, Giang Từ ôm Chu Miêu tới, cởi quần áo cô bé ra tắm rửa.

Cô bé gầy trơ cả xương, đụng vào người toàn là xương cốt, chỉ có cái bụng là lớn hơn một chút.

Giang Từ cũng không dám dùng sức mà nhẹ nhàng tắm rửa cho cô bé.

“Có nóng không?” Giang Từ thử đổ một chút nước lên người cô bé.

Chu Miêu lắc đầu, “Không nóng.”

Nói xong, bụng Chu Miêu kêu lên một tiếng, cô bé vội vàng che bụng của mình lại, hoảng loạn nói: “Con không ị, con không ị.”

Đây là muốn đi nhà xí.

Giang Từ mỉm cười, khuôn mặt mang vẻ dịu dàng, “Chờ tắm xong, mẹ đưa con đi nhà xí.”

Giang Từ rất nhanh đã cười không nổi nữa.

Chờ tắm xong cho Chu Miêu, Giang Từ theo cô bé đến nhà xí, nhà xí Chu gia rất đơn sơ, còn không phải hố xí, chỉ đơn giản là đào một cái hốc mà thôi.

Không có đồ ăn mặn chỉ có thể ăn bánh bột ngô, nhà chỉ có bốn bức tường lọt gió, những điều này Giang Từ đều đã chấp nhận rồi, nhưng nhìn thấy cái hầm cầu kia, Giang Từ cảm thấy như phải đối mặt với ác ma trong vực sâu, lập tức quay phắt đi, không ngừng nôn khan.

“Mẹ…..?”

Giang Từ nôn hết cơm chiều ra, đầu choáng váng từng cơn, vừa mới đỡ thân cây để đứng vững, đã nhìn thấy Chu Miêu đang ngơ ngác.

Giang Từ nhắm mắt lại, “Mẹ không sao, con đi đi, mẹ chờ ở bên ngoài.”

Lại suy nghĩ một chút, Chu Miêu chỉ mới ba tuổi, làm sao có thể tự đi vệ sinh được?

Ngay cả suy nghĩ tự sát Giang Từ cũng đều có, sau một phút chuẩn bị tâm lý, cô hít vào một hơi thật sâu, ngưng thở, đưa Chu Miêu vào trong nhà xí.

Chờ tới khi ôm Chu Miêu ra, mặt Giang Từ đã nghẹn tới mức tím tái.

Không được, đau đầu quá.

Đại não thiếu oxy, cô cần phải nghỉ ngơi.

Chu Miêu co quắt nhéo nhéo quần áo, cẩn thận nhìn sắc mặt không vui của Giang Từ.

Giang Từ không chú ý tới động tác nhỏ của đứa trẻ, ôm đứa trẻ về phòng, lại tắm cho Chu Dương.

Chờ đến khi làm xong tất cả đi vào phòng ngủ, trời đã tối sầm.

Lúc này không có nhiều món đồ giải trí, đèn dầu lại quá quý giá, dân quê đi ngủ sớm, mà hai đứa nhỏ, đã đang ngủ gật.

Giang Từ cũng quá mệt mỏi, nhìn chiếc giường miễn cưỡng có thể coi là sạch một chút, cô nằm xuống cùng hai đứa nhỏ.

Đêm tháng 7 tháng 8 rất nóng, không có điều hòa, chỉ có thể cầm quạt làm bằng lá cọ.

Giang Từ mê man thiếp đi, cuộc sống trước kia và sau khi xuyên sách chồng chéo trong giấc mơ, làm cho giấc mơ trở nên kỳ quái, không chân thật.

Bỗng nhiên, Giang Từ nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ.

Cô còn cho rằng mình nghe lầm, lật người một cái, tiếng khóc nức nở bị kìm nén kia lại càng rõ ràng hơn.

Giang Từ mở mắt ra, ngồi dậy nhìn qua, liền thấy người khóc là Chu Miêu.

Cô thò lại gần, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại khóc?”

Chu Miêu khóc đến mức thở hổn hển, giọng nói vô cùng yếu ớt, “Ô, ô…. Mẹ….. Con đau…..”

Đau?

Giang Từ lập tức nắm lấy cánh tay nhỏ của cô bé, lại cảm thấy rất nóng.

Giang Từ vội vàng hỏi: “Đau ở đâu?”

Chu Miêu không biết là đau ở đâu, chỉ khóc càng thêm khó chịu.

Giang Từ sờ trán cô bé, phát hiện đầu nóng đến mức dọa người.

Giang Từ lập tức hiểu ra đây là đau nhức do cơn sốt gây ra, không hề nghĩ nhiều, Giang Từ bế người lên, nhìn thoáng qua Chu Dương đang ngủ thành hình chữ X.

Cô vỗ vỗ vào mông nhỏ của Chu Dương, “Em gái phát sốt, mẹ đưa em gái đến trạm y tế, con ở nhà ngủ ngoan nha, không được chạy lung tung.”

Không biết Chu Dương có nghe thấy hay không, chỉ thấy cậu bé nghiêng người, tiếp tục chổng mông ngủ.

Giang Từ nhíu mày, không yên tâm để Chu Dương ngủ một mình, sau khi ôm đứa trẻ ra ngoài, cô lập tức chạy tới Dư gia.

Ra mở cửa là một người đàn ông.

Hắn cau mày: “Ai vậy?”

“Dư đại ca, tôi là Giang Từ.” Giang Từ giải thích ngắn gọn, “Miêu Miêu phát sốt, tôi phải đưa con bé đến trạm y tế, Dương Dương ở nhà một mình tôi không yên tâm, có thể làm phiền anh tới nhà giúp trông chừng Dương Dương một chút hay không?”

Người được gọi là Dư đại ca nhìn rõ người đến, lại liếc nhìn Chu Miêu đang khóc trong lòng Giang Từ.

“Được, cô đi đi, tôi qua xem.”

“Cảm ơn Dư đại ca.”

Giang Từ vội vàng cảm ơn, không hàn huyên nhiều, ôm Chu Miêu chạy tới trạm y tế.

Bác sĩ và thanh niên trí thức y tế đều có mặt, trạm y tế vẫn sáng đèn, Giang Từ không kịp quan sát nhiều, lập tức vọt vào kêu lên: “Bác sĩ, con gái tôi phát sốt!”

Dưới ánh đèn, bác sĩ đang băng bó cho một người đàn ông toàn thân dính đầy máu, người đàn ông kia vẫn còn tỉnh, tuy trên người toàn là vết thương, nhưng khi sát trùng, vẫn chịu đựng không rên lên một tiếng.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngước mắt, nhìn về phía cửa.

Giang Từ đối diện với ánh mắt của người đàn ông, bước chân khựng lại, giọng nói bỗng nhiên im bặt.

Người đàn ông đỡ giường ngồi dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play