Edit: Kim

“Đừng cử động!” Bác sĩ răn dạy, “Tôi còn đang xử lý vết thương cho anh đấy, anh lộn xộn cái gì?!”

Môi người đàn ông mấp máy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Giang Từ, sâu thẳm kín đáo, như thể có thể nhìn thấu tất cả.

Giang Từ run rẩy toàn thân, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc đang dâng trào, làm bản thân không quá kích động.

Giang Từ ra hiệu cho hắn không được hành động hấp tấp, còn mình chỉ ôm Chu Miêu đi tới bên cạnh hắn.

“Anh chết ở đâu vậy? Tại sao mấy ngày rồi không về nhà?” Giọng nói của Giang Từ có chút run rẩy, nhìn qua có vẻ còn khá bình tĩnh.

Người đàn ông như đã lâu không mở miệng, giọng khàn khàn nói: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Bác sĩ liếc nhìn người đàn ông, lại nhìn Giang Từ.

“Các người đúng là người một nhà, nếu bị thương, còn phải cùng nhau bị thương có đúng không?”

Bác sĩ gọi thanh niên trí thức tới tiếp tục rửa miệng vết thương cho người đàn ông, bản thân quay lại lấy một cái nhiệt kế ra, đo nhiệt độ cơ thể cho Chu Miêu.

39 độ tám.

Bác sĩ hỏi: “Sốt bao lâu rồi?”

Giang Từ: “Hôm nay lúc ăn cơm vẫn còn rất tốt, buổi tối đột nhiên đau đớn phát khóc, tôi chạm vào người con bé, phát hiện cơ thể con bé rất nóng, liền trực tiếp chạy đến đây.”

“Tôi sẽ tiêm cho con bé một mũi hạ sốt trước.”

Bác sĩ đi vào lấy kim và thuốc, Giang Từ ôm Chu Miêu, nhìn thanh niên trí thức xử lý miệng vết thương cho người đàn ông.

Khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của người đàn ông, ánh mắt kia tương đối phức tạp.

Sau khi Chu Miêu được tiêm thuốc hạ sốt, lại uống một gói thuốc ở trạm y tế.

Giang Từ đứng lên, thanh toán tiền thuốc men.

Mười đồng tống tiền từ chỗ Lý Hổ, ngoài thuốc của chính mình, tiền mua trứng gà, bây giờ cũng chỉ còn sáu đồng, Giang Từ đều cầm tất cả đến đây.

Vốn định chỉ trả tiền tiêm thuốc và thuốc uống của Chu Miêu, có thế nào thì cũng còn thừa, nhưng không ngờ ở đây lại có thêm một bệnh nhân.

Giang Từ không những phải dùng hết số tiền cầm ra ngoài, mà còn thiếu hai đồng.

Đằng sau cô, Giang Từ cảm thấy người đàn ông kia đang nhìn mình.

Giang Từ đổ mồ hôi, cảm thấy có chút xấu hổ.

Trước kia cô vung tay hào phóng, hầu như nhìn thấy những thứ mình thích chưa bao giờ phải về tay không, càng đừng nói tới chuyện không đủ khả năng chi trả.

Thế nhưng bây giờ……. Còn chưa đủ trả tiền thuốc men.

Giang Từ có chút quẫn bách.

“Vợ chồng hai người về trước đi, ngày mai nhớ mang hai đồng tới đây.”

Người đàn ông đáp lời, đứng lên.

Vốn dĩ anh ngồi ở đó còn chưa biết, bây giờ đứng lên, mới phát hiện cao hơn Giang Từ cả cái đầu.

Anh khập khiễng theo sau Giang Từ, ba người rời khỏi trạm y tế.

Đêm tối, chỉ có ánh trăng còn tính là sáng, mờ nhạt soi sáng con đường trở về nhà.

Im lặng gần một phút, Giang Từ mới thử thăm dò: “Chu…. Chu Minh Lễ?”

“Là tôi.”

Chu Minh Lễ thấp giọng nói: “Giang Từ, là tôi.”

Giang Từ vốn tính toán sau khi ly hôn sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng sau khi biết được chồng của nguyên chủ đã biến thành chồng cũ Chu Minh Lễ của cô, Giang Từ lại có cảm giác nhẹ nhõm.

Ít nhất thì cô cũng không phải chiến đấu một mình ở đây.

Giang Từ vội vàng hỏi: “Anh làm sao cũng….. Đến nơi này?’

Chu Minh Lễ lắc đầu, “Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình rơi xuống một cái hố to, toàn thân đau nhức, còn có một vài ký ức kỳ lạ, mới biết được chủ nhân của thân thể này theo anh trai đi trộm đồ, bị nhà người ta phát hiện, anh trai hắn đẩy hắn một cái, bỏ chạy một mình.”

“Cho nên trên người mới có mấy vết thương như thế này, sau khi tôi tỉnh lại, phải đi rất lâu mới có thể về đây.”

Giang Từ thở dài, “Tuy rằng trải nghiệm của tôi và anh khác nhau, nhưng cũng đều chẳng ra gì.”

Giang Từ kể lại cho Chu Minh Lễ nghe những chuyện đã xảy ra sau khi cô tỉnh lại.

Chu Minh Lễ nghiêm túc lắng nghe.

“Tuy rằng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng chúng ta đã thực sự xuyên vào truyện niên đại, còn là một nhà nam nữ phụ ác độc.”

Nói đến đây, giọng Giang Từ trầm xuống, hơn nửa ngày mới hỏi Chu Minh Lễ: “Cha mẹ thế nào rồi?”

Chu Minh Lễ trầm mặc: “Không biết.”

Giang Từ: “Anh không biết?”

Chu Minh Lễ lắc đầu, “Tính toán thời gian, chúng ta hẳn là đều đến đây sau tai nạn, không có ai kịp gặp cha mẹ cả.”

Cha mẹ đang nói đến ở đây là cha mẹ Giang Từ, Chu Minh Lễ chỉ còn ông bà nội, cha mẹ hắn đã sớm qua đời.

Giang Từ nhạy bén nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của anh, “Rốt cuộc sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Minh Lễ hỏi lại cô: “Cô không nhớ gì sao?”

Giang Từ: “Nhớ cái gì?”

Chu Minh Lễ xoa xoa trái tim vẫn còn đau thắt, nói: “Chúng ta…. Cô vừa ra khỏi Cục Dân Chính, liền có một chiếc xe mất khống chế lao tới.”

Xe lao về phía cô, tại sao anh cũng xảy ra chuyện?

Bước chân của Giang Từ dừng lại, Chu Minh Lễ không ngờ cô lại đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa đã đâm phải cô.

Giang Từ quay đầu nhìn anh, “Anh cứu người không thành, cùng bị xe đụng trúng?”

Chu Minh Lễ không trả lời, Giang Từ coi đó là thừa nhận.

Cô tiếp tục cất bước đi tiếp, không nói chuyện nữa.

Chu Minh Lễ là người ít nói, Giang Từ không nói, anh cũng sẽ không chủ động mở miệng.

Tuy rằng Chu Miêu rất nhẹ, nhưng rốt cuộc cũng là đứa trẻ ba tuổi, nặng tới mấy chục cân, Giang Từ ôm cô bé suốt chặng đường, cánh tay đã mỏi nhừ, suốt chặng đường liên tục phải xốc lên vận động cánh tay đau nhức.

Chu Minh Lễ thấp giọng nói: “Để tôi.”

“Trên người anh toàn là vết thương, đụng tới vết thương chảy máu thì phải làm sao bây giờ?” Giang Từ trả lời, “Tôi còn thiếu trạm y tế hai đồng tiền thuốc men.”

Chu Minh Lễ nhìn đầu cô còn đang băng bó băng gạc, “Trên đầu cô cũng có vết thương?”

Hai người đồng thời dừng lại, Giang Từ không nhịn được mà cười khổ, “Chắc anh chưa từng thấy tôi chật vật như vậy bao giờ đi?”

Trước kia Giang Từ có đi đến bất cứ nơi nào, tuy không tới nỗi tỏa sáng vạn trượng, nhưng cũng luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, bất luận cô có làm cái gì, cũng đều tự tin, dễ dàng làm được, ở trước mặt cô, dường như không có khó khăn nào mà cô không thể giải quyết.

Mặt mày Chu Minh Lễ khẽ thả lỏng ra một chút, nói: “Loại chật vật này rất nhiều người sống ở thập niên 70 đều gặp phải, không phải vấn đề của một mình cô.”

Hai người gác chuyện ly hôn sang một bên, Giang Từ kể cho hắn nghe về hoàn cảnh trong nhà, “Tiền của hai vợ chồng đều do anh cầm, hôm nay về anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta kiểm tra lại xem có bao nhiêu tiền, rồi giải quyết vấn đề ăn ở cho chúng ta và hai đứa trẻ.”

“So với thương tích của anh, vết thương của tôi cũng không tính là nghiêm trọng, mấy ngày này là mùa thu hoạch lúa mì, để ngày nhận lương có cơm ăn, chúng ta phải đi làm công.”

Mí mắt Chu Minh Lễ giật giật, nhưng cũng không nói gì, gật đầu, “Cô yên tâm, tôi có thể bù đắp từ chỗ khác.”

Giang Từ nhướng mày, nhìn về phía hắn.

Trong lúc hai người nói chuyện, khoảng cách đến căn nhà đổ nát đã không còn xa.

Chu Minh Lễ đứng yên, nắm lấy cánh tay cô, nói: “Trước đó, hai đứa nhỏ này.”

Hắn bình tĩnh nhìn Giang Từ, “Bọn chúng không phải con chúng ta.”

Cho nên, Giang Từ và Chu Minh Lễ có thể không nuôi bọn chúng, bọn họ nghĩ cách rời khỏi nơi này, những năm 70, đất nước còn chưa phát triển, nhưng bọn họ có thể đến Hương Cảng, với năng lực của bọn họ, không cần phải lo lắng về việc không kiếm được tiền.

Bọn họ là những người giống nhau, Giang Từ làm sao có thể không nghe ra ý tứ của Chu Minh Lễ.

Bây giờ là năm 1976, tháng 10 năm sau mới tuyên bố khôi phục kì thi đại học, cô gả cho một người nhà quê, không có thư giới thiệu, cuộc hôn nhân này sẽ ràng buộc cô ở lại vùng quê, không thể trở về thành phố.

Muốn tìm lối thoát, cần phải mạo hiểm đi nơi khác.

Hai đứa nhỏ này là trói buộc.

Giang Từ liếc nhìn Chu Miêu.

Cô bé vừa mới tiêm và uống thuốc, bây giờ đang ngủ rất say.

Cô bé gầy gò rúc trong vòng tay cô, bất tỉnh.

Giang Từ hỏi Chu Minh Lễ: “Anh nghĩ tôi là người không màng đến sống chết của con cái, chỉ quan tâm đến thăng quan phát tài của bản thân sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play