Edit: Kim

Đột sản xuất Sơn Định.

Vốn đã đến lúc xuống ruộng thu hoạch lúa, nhưng trong sân đập lúa vẫn còn tụ tập khá nhiều người.

Ở giữa đám người là một người phụ nữ có thân hình cao ráo nhưng vô cùng gầy gò, ốm yếu đang nằm.

“Giang Từ! Cô lại giả vờ ngất xỉu để dọa tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết! Nếu hôm nay cô không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, cho dù cô có chết ở đây, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”

Một người đàn ông lực lưỡng mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lục, hùng hùng hổ hổ hét lên với người phụ nữ nằm dưới đất.

Cảnh tượng ỷ mạnh hiếp yếu như vậy lại không khiến những người có mặt bênh vực kẻ yếu, ngược lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ người phụ nữ nằm dưới đất.

Trong đó có một người phụ nữ da trắng xinh đẹp dịu dàng nói: “Thanh niên trí thức Lý, được rồi, Giang Từ cũng không phải cố ý, cô ấy đã nói, người nhà gửi thư đến, cô ấy tới đây là để lấy thư, không liên quan đến thư giới thiệu của tôi.”

“Ân Ân, tâm địa của cô chính là quá mềm yếu, quá lương thiện, người khác nói gì cô đều tin tưởng!” Người đàn ông mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lục tức giận nói, “Ai mà không biết cha mẹ Giang Từ đã mặc kệ cô ta, lời nói dối vụng về như vậy, nhìn xem trong đại đội có ai sẽ tin!”

“Đúng vậy đúng vậy, cô ta tới đại đội đã nhiều năm, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người nhà gửi cho cô ta chút đồ nào.”

“Tôi nghĩ Giang Từ chính là ghen ghét vì cô có thư giới thiệu, có thể về nhà, nên mới lén lút gây rối! Không phải trước kia cô ta đã từng làm những việc tương tự thế này rồi sao!”

“Xem cô ta đã làm bao nhiêu chuyện ảnh hưởng nghiêm trọng tới Ân Ân rồi? Giang Từ lần này lại dám đánh chủ ý lên thư giới thiệu trở về quê nhà của Ân Ân! Nếu thư giới thiệu thật sự bị cô ta xé, chuyện này không thể cho qua được, cần phải tìm đại đội trưởng đòi lại công đạo!”

“Không sai!”

Tiếng huyên náo bên tai còn lớn hơn cả tiếng cãi vã giữa các trưởng phòng năm ngoái, vì không tìm ra cách giải quyết mà cãi qua cãi lại, đùn đẩy trách nhiệm.

Giang Từ nằm đó khoảng chừng mười phút, cuối cùng cũng truyền xong ký ức vào trong đầu, lông mày cô nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Cô bắt kịp trào lưu xuyên sách.

Còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại, nam nữ chính sống cuộc đời rực rỡ.

“Giang từ” là thanh niên trí thức, cũng là nữ phụ độc ác, thích nam chính, thêm gạch thêm ngói đóng góp cho mối quan hệ và sự nghiệp của nam nữ chính.

Những việc độc ác mà cô đã làm bao gồm: Cướp đi những điều tốt đẹp mà nam chính dành cho nữ chính, lừa nữ chính làm việc thay mình, cố tình tiếp cận nam chính, cũng thành công trở thành đá kê chân giúp nam nữ chính ở bên nhau.

Cô thiết kế cho nữ chính ngoại tình với người đàn ông khác, kết quả nữ chính gả cho nam chính, cô gả cho người đàn ông vũ phu.

Tuy đã gả cho người, nhưng “Giang Từ” vẫn chăm chỉ làm việc xấu như cũ, cũng trở thành vật so sánh của nữ chính.

Nữ chính được nam chính cưng chiều tới tận trời, không phải ra đồng làm việc, “Giang Từ” cũng không muốn làm việc, kết quả bị người đàn ông vũ phu đánh cho một trận.

Nữ chính mang thai, “Giang Từ” cũng mang thai.

Nữ chính sinh một đứa, “Giang Từ” sinh hai đứa.

Nữ chính nhận được thư giới thiệu trở về thành phố, “Giang Từ” biết được, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, suy sụp.

Cô chạy tới nhà đại đội trưởng cách cánh đồng lúa không xa, lấy cớ người nhà viết thư cho cô, ý đồ muốn xé bỏ thư giới thiệu của nữ chính, bị thanh niên trí thức là nam phụ vừa vặn bắt gặp.

Dưới sự xô đẩy, “Giang Từ” đập đầu, Giang Từ xuyên đến.

Giang Từ tóm tắt lại những việc “Giang Từ” đã làm trước kia một lần, nhắm mắt lại.

Nam phụ Lý Hổ hung dữ quát: “”Giang Từ! Cô đừng có giả chết!”

Giang Từ mở to mắt.

Người xem náo nhiệt tạo thành một vòng tròn vây quanh cô, ngoài những gương mặt đen nhẻm, chỉ còn lại bầu trời xanh.

Giang Từ sống không còn gì luyến tiếc.

Vẻ mặt Giang Từ cứng đờ.

Trời sập, cùng lắm chỉ đến thế mà thôi.

Cô chân trước vừa mới ly hôn với người chồng không có tình cảm, giấy xác nhận ly hôn vẫn còn nóng hổi, chân sau đã xuyên về những năm 1970 không có gì trong tay.

Chẳng lẽ ông trời chướng mắt cô sống sung túc nhiều năm như vậy, cho nên muốn trừng phạt cô?

Không rõ, không thể hiểu được.

“Giang Từ, nếu cô không giải thích cho rõ ràng, chờ đại đội trưởng tới đây, chúng tôi sẽ đưa cô tới Cục Công An trên trấn!” Lý Hổ tiếp tục nói.

Giang Từ ngồi dậy khỏi mặt đất, che phần ót vẫn còn đau, tay tức khắc ướt đẫm.

Cô cúi đầu nhìn.

Trong lòng bàn tay đầy vết chai sạn nhuốm đầy máu.

“Ai da, thật sự chảy máu rồi!”

“Đầu đập xuống cô nói xem có chảy máu không!”

“Hay là…… Đưa cô ta tới trạm y tế trước đi?”

“Lý Hổ, dù thế nào đi nữa cũng không thể đẩy người ta ngã được. Nhìn xem đầu cũng bị đập vỡ rồi.” 

Những người khác nhìn thấy, cũng hoảng sợ.

Giang Từ không để bụng, chỉ nhíu mày, không có khăn giấy lau máu trên tay, đơn giản là mặc kệ.

Cô đứng lên khỏi mặt đất, thân hình còn lảo đảo.

Lý Hổ nhìn thấy máu, cũng có chút hoảng hốt, nhưng thấy Giang Từ vẫn có thể đứng lên, lại làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Không phải cô ta vẫn còn có thể đứng lên sao, Giang Từ, cô còn muốn giảo biện thế nào, có thừa nhận mình trộm thư giới thiệu của Ân Ân hay không?”

Giang Từ nhấc mí mắt, nhìn hắn một cái, “Bắt gian tại giường, bắt trộm phải có tang chứng.”

“Anh tìm thấy thư giới thiệu của Liễu Ân Ân trên người tôi sao?”

“Tôi đã nhìn thấy hết rồi! Tại sao cô vẫn không chịu thừa nhận?” Lý Hổ nổi giận.

Giang Từ đương nhiên không biết cô có cầm thư giới thiệu hay không, cho dù có lấy, thì Giang Từ cũng không thể thừa nhận.

“Giang Từ” lấy, liên quan gì đến Giang Từ cô?

Đầu cô đau nhức, miệng vết thương cần được xử lý ngay, cô không có nhiều thời gian dây dưa với Lý Hổ như vậy.

“Anh nhìn thấy cái gì?” Giang Từ dang rộng hai tay, rõ ràng đầu còn không cao bằng Lý Hổ, nhưng ánh mắt lạnh lùng của cô lại khiến Lý Hổ cứng đờ.

Cô bình tĩnh nói: “Tới đi, nếu anh từ trên người tôi lục thấy thư giới thiệu của Liễu Ân Ân, tôi sẽ lập tức xin lỗi cô ta.”

Mặt đen của Lý Hổ đỏ lên, quát: “Tôi mới không chạm vào cô! Cô chính là trộm đồ của Ân Ân.” 

Giang Từ nói: “Anh nói tôi lấy thư giới thiệu của cô ta, lại không thể tìm ra đồ từ trên người tôi, anh không chỉ bôi nhọ tôi, mà còn đẩy ngã tôi đập đầu vào đá.”

Vết máu trên tay Giang Từ chứng minh việc Lý Hổ đẩy ngã cô là sự thật, Lý Hổ đã cưỡi trên lưng hổ khó leo xuống, chỉ có thể trừng mắt, thở phì phò.

“Làm cái gì vậy làm cái gì vậy?”

Một giọng nói to vang vọng từ bên ngoài đám đông.

“Là đại đội trưởng đã về!”

Mọi người vội vàng nhường ra một con đường, đại đội trưởng từ trên chiếc xe đạp 28 Đại Giang bước xuống, sắc mặt tối sầm hét lên với đám người, “Không đi thu hoạch lúa còn đứng ở đây làm cái gì? Các người rảnh rỗi quá đúng không?!”

Dân làng anh một lời tôi một lời kể cho đại đội trưởng nghe về chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Đại đội trưởng sau khi nghe xong, lạnh lùng nhìn Giang Từ, cô đã từng làm không ít những chuyện thế này, cả đội luôn phải giải quyết những rắc rối của thanh niên trí thức này gây ra, thật sự phiền muốn chết!

“Thanh niên trí thức Giang, cô nói cho tôi biết, có phải cô ghen ghét thanh niên trí thức Liễu, trộm thư giới thiệu của cô ấy hay không!?”

Giang Từ nhướng mi nói: “Tôi không lấy.”

“Còn dám nói dối!” Đại đội trưởng lớn tiếng quát, “Thanh niên trí thức Giang, nếu cô vẫn không nói thật, tôi sẽ đưa cô tới Cục Công An!”

“Lời tôi nói chính là sự thật, tôi không lấy đồ của cô ta, ông đi vào tìm xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”

Nói đến đây, thân thể Giang Từ run rẩy, không nhịn được mà lảo đảo ngã ngồi xuống mặt đất, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đại đội trưởng thấy cô như vậy, dừng lại, nhíu mày nhìn máu trên tay cô.

“........ Chồng tôi đã ba ngày không về nhà, tôi đến tìm đại đội trưởng hỏi một chút xem anh ta đã đi đâu.”

Nói xong, Giang Từ nhắm mắt lại.

Hôn mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play