Edit: Kim

Khi Giang Từ tỉnh lại lần nữa, mu bàn tay vẫn còn hơi đau.

Đập vào mắt cô là những thanh gỗ có vẻ hơi cũ.

Đó không phải trần nhà sạch sẽ thanh lịch của cô, cũng không phải chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, càng không phải biệt thự cô tự mình trang trí.

Giang Từ thở dài một tiếng thật sâu trong linh hồn.

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói tức giận vang lên.

Giang Từ quay đầu, nhìn thấy một bà thím mặc áo ngắn tay tối màu, “Thím Liên.”

Thím Liên là vợ của đại đội trưởng.

“Cô nói xem cô, được rồi……” Thím Liên dường như nghĩ tới cái gì đó, còn chưa dứt lời đã vội đổi chủ đề, “Nếu đã gả chồng, còn có hai đứa nhỏ, không thể sống yên ổn một chút được sao! Hạ Lỗi và Ân Ân người ta sống sung túc, cô nhìn cô xem!”

“Khi vừa mới xuống nông thôn vẫn còn là một cô gái xinh đẹp, cuối cùng lại vì một người đàn ông mà tranh giành tình cảm, cuối cùng phải gả cho người nào rồi?”

“Ngoan ngoãn thu hồi tâm tư đi! Chăm sóc tốt cho bản thân với con cái mới là quan trọng nhất!”

Thím Liên hận sắt không thành thép, lại hung hăng quở trách Giang Từ một lượt.

Giang Từ có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể chấp nhận, nói sang chuyện khác, “Tôi bị làm sao vậy?”

Thím Liên thấy bộ dạng thờ ơ của cô, liền biết cô hoàn toàn không nghe lọt.

“Cô bị Lý Hổ xô chảy máu, đồng chí thanh niên trí thức ở trạm y tế nói cô có chút suy dinh dưỡng…… Không đủ dinh dưỡng, lại mất máu quá nhiều, mới ngất đi.”

Sau khi Giang Từ truyền xong, thanh niên trí thức ở trạm y tế nói: “Đúng rồi, trên người cô còn có rất nhiều vết thương, có muốn lấy thuốc về bôi không?”

Thím Liên nghe thấy lời này, làm sao lại không biết Giang Từ xảy ra chuyện gì, bà nhìn Giang Từ, thấp giọng nói một câu: “Đúng là tạo nghiệt.”

Thím Liên nghiêm mặt nói với Giang Từ: “Có vết thương trên người thì đi kiểm tra ngay đi, nếu tiếp tục kéo dài, tương lai đừng có hối hận!”

Giang Từ cũng nghĩ như vậy, trước mắt cô không biết khi nào mình mới có thể trở về, chăm sóc bản thân thật tốt mới là quan trọng nhất.

Cô nhỏ giọng ừm một tiếng, Giang Từ nói: “Cả thuốc bôi, tổng cộng là bao nhiêu tiền?”

“Tám đồng rưỡi.”

Giang Từ thò tay vào túi.

Trống trơn.

Giang Từ nhìn thanh niên trí thức y tế.

Thanh niên trí thức y tế cũng nhìn về phía cô.

Trạm y tế rơi vào im lặng.

Từ khi sinh ra cho đến nay, 27 năm sống trên cuộc đời, Giang Từ chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc.

Tổ tiên của cô chưa bao giờ thiếu tiền, Giang Từ lớn lên trong núi vàng núi bạc, không bao giờ thiếu tiền tiêu.

Nhưng bây giờ…….

Đừng nói là tám đồng rưỡi, ngay cả một xu cô cũng không thể lấy ra được.

Thím Liên nhìn thấy cảnh này, còn cái gì mà không hiểu?

Bà sờ sờ người mình, nhỏ giọng oán trách Giang Từ: “Cô nhớ phải trả lại tôi đấy, bằng không, tôi sẽ tới nhà cô làm loạn!”

Móc ra được ba đồng rưỡi, cuối cùng thanh niên trí thức y tế vẫn đưa thuốc cho Giang Từ.

Giang Từ cầm thuốc, mỉm cười với Thím Liên, vô cùng cảm kích: “Cảm ơn thím, một lát nữa tôi sẽ cầm tiền đến trả cho thím.”

Thím Liên kinh ngạc nhìn cô, không ngờ Giang Từ lại nói năng nhỏ nhẹ như vậy.

“Khi nào có tiền thì trả lại.”

Tiền lương được trả theo công điểm, bây giờ trong tay Giang Từ không có tiền, chỉ có thể chờ tới khi phát lương.

Giang Từ chậm rãi gật đầu, đã quá nửa này, lại nói: “Đầu của tôi là do Lý Hổ hại đi?”

Thím Liên không hiểu lời này là có ý gì, nhưng rất nhanh, thím Liên đã biết cô có ý gì.

Rời khỏi phòng y tế, Giang Từ tạm biệt thím Liên, lại không về nhà, công điểm cô kiếm được, phiếu gạo, phiếu vải các loại đều do chồng nguyên chủ giữ, trong tay nguyên chủ không có tiền.

Cô không biết cái gia đình kia giấu tiền ở đâu, muốn trả lại tiền cho thím Liên, phải nghĩ cách khác.

Nơi ở của thanh niên trí thức.

Lý Hổ đang ngồi nói chuyện với các thanh niên trí thức khác.

“Không ngờ thư giới thiệu của Ân Ân vẫn còn ở trong đống thư kia, Lý Hổ, có phải cậu nhìn lầm rồi, kỳ thực là Giang Từ không lấy thư giới thiệu của Ân Ân?”

Lý Hổ nghe vậy, vỗ mạnh xuống bàn một cái, “Tôi nhìn lầm? Tôi làm sao có thể nhìn lầm! Giang Từ thật sự muốn lấy thư giới thiệu của Ân Ân!”

“Nhưng thư giới thiệu của Liễu Ân Ân không phải vẫn nằm dưới đống thư đó sao, Giang Từ trước khi ngất xỉu có nói, cô ta tới tìm đại đội trưởng là để hỏi về người đàn ông của mình……” Một thanh niên trí thức không mấy hòa hợp với Lý Hổ cố ý nói, “Chẳng lẽ cậu mãi không quên được chuyện giữa Giang Từ và Liễu Ân Ân, cho nên mới cố tình bôi nhọ cô ta?”

“Người ở đó lúc ấy là cậu hay là tôi!” Lý Hổ tức giận nói, “Chuyện Giang Từ hãm hại Ân Ân còn chưa đủ sao? Cậu tin người phụ nữ độc ác như cô ta mà không tin tôi sao? Tại sao tôi phải bôi nhọ Giang Từ?”

Những thanh niên trí thức khác nghe vậy, trong chốc lát đều quay mặt nhìn nhau.

Lý Hổ nói cũng không sai.

Giang Từ đã làm không ít chuyện xấu.

Mấy năm trước, Giang Từ vì muốn gả cho Hạ Lỗi, còn lừa Liễu Ân Ân tới chỗ tên du côn nổi danh trong thôn, ý đồ muốn hủy hoại thanh danh của Liễu Ân Ân.

Loại người này đúng là không nên tin tưởng.

Lý Hổ hừ lạnh một tiếng, “Hơn nữa, họ Chu kia đã đánh Giang Từ thành cái dạng gì rồi? Họ Chu không về nhà mười ngày nửa tháng Giang Từ sẽ lo lắng sao? Làm sao có thể chủ động đi tìm hắn?”

“Lời nói dối khập khiễng như vậy chỉ có đại đội trưởng của các người mới tin thôi, tôi không tin những gì cô ta nói.”

“Nhưng cậu cũng thật sự không có chứng cứ chứng minh Giang Từ lấy thư giới thiệu của Liễu Ân Ân.” Có người nói.

Lý Hổ tức đến mức suýt chút nữa đã bật ngửa ra sau, trong lòng vô cùng hận Giang Từ.

Lần sau, hắn nhất định sẽ bắt quả tang Giang Từ, xem cô ta còn có thể giảo biện thế nào!

…..

Giang Từ cúi đầu đi một mạch, dựa vào trí nhớ của mình mà đi đến nơi ở của thanh niên trí thức.

Tìm được nơi ở của Lý Hổ, Giang Từ hít sâu một hơi, hét lên: “Lý Hổ, anh ra đây cho tôi!”

Hét lớn xong, Giang Từ lập tức dùng tay che cái đầu bọc kín băng gạc của mình lại.

Hỏng rồi.

Hét to quá, làm đầu ong ong lên rồi.

Lý Hổ đi ra, nhìn thấy Giang Từ, trợn mắt, “Sao cô còn dám đến đây?”

Giang Từ không rảnh cãi nhau với hắn, lấy tờ bệnh án của bác sĩ ở trạm y tế ra, nói: “Anh đánh tôi chảy máu, bồi thường cho tôi mười đồng, mười cân gạo.”

Lý Hổ bị chọc tức mà bật cười, “Tôi còn chưa đem cô tới Cục Công An, cô còn dám đến tống tiền tôi?”

Mười đồng tiền, mười cân lương thực, vậy mà cô ta dám nói ra được!

“Vết thương của tôi là do anh đánh đúng không?” Giang Từ không để ý đến lời của hắn, “Bởi vì anh mà tôi mới phải đến trạm y tế, anh chưa bồi thường tiền thuốc men cho tôi còn chưa tính, bây giờ còn muốn cho qua chuyện sao?”

“Ai biết vết thương của cô có phải do người đàn ông của cô đánh hay không, bây giờ cô lại muốn đổ lên người tôi, tôi không sợ cô đâu!”

Lý Hổ nói xong, còn muốn đuổi cô ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, tay vừa mới đặt lên vai Giang Từ, đã nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Giang Từ đang nhìn mình chằm chằm.

Một luồng khí lạnh khó tả chạy dọc từ lòng bàn chân khiến động tác của Lý Hổ dừng lại.

“Giữa tháng trước, anh tới chợ bán một cái bát gốm, món đồ kia chắc là đồ cổ nhỉ?”

Bởi vì bị thương, giọng nói của Giang Từ hơi yếu ớt, lại giống như bàn tay vươn lên từ vực sâu, hung hăng nắm lấy mạch máu của Lý Hổ.

Hắn mở to mắt, không thể tin được mà nhìn Giang Từ, “Cô……”

Làm sao cô ta biết được?!

Giang Từ cười khẽ, vươn tay ra, “Mười đồng, mười cân lương thực, ba phiếu thịt.”

Cô như ác ma thì thầm: “Chắc anh cũng không muốn để người khác biết ánh lấy cái bát gốm đó từ chỗ nào đi?”

Lý Hổ nhìn cô như thế nhìn thấy ma.

Trời ơi, làm sao Giang Từ có thể biết được!?

Nghĩ tới chuồng bò cách đại đội Sơn Định không xa, Lý Hổ khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, rất không tình nguyện, nhưng không thể không về phòng lấy tiền và phiếu thịt.

“Tôi cũng không có nhiều lương thực, chỉ có thể cho cô bấy nhiêu thôi!” Lý Hổ cầm một cái túi vải, bên trong là bột ngô.

Bột mì trắng rất quý giá, khi phát lương thực cũng chỉ có mấy chục cân mà thôi, hơn nữa, nhóm thanh niên trí thức toàn là ăn bột mì trắng trước rồi mới đến bột ngô, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến kỳ phát lương tiếp theo, bột mì trắng đã sớm bị ăn hết, nào còn bột mì trắng?

Giang Từ giơ tay giật lấy tiền và phiếu, nhưng Lý Hổ lại không buông tay.

Hắn nhìn chằm chằm vào Giang Từ, hung tợn nói: “Nếu cô dám nói chuyện này ra bên ngoài……”

Giang Từ lấy đồ từ trong tay Lý Hổ, đếm tiền và phiếu thịt, bình tĩnh nói: “Anh trả đủ đồ, tôi tự nhiên sẽ quên đi chuyện này.”

Đủ rồi, Giang Từ xách theo túi bột ngô, xoay người rời đi.

Lý Hổ đen mặt, nhìn cô đi xa.

Giang Từ đến nhà đại đội trưởng trước, tìm thím Liên trả tiền thuốc men, còn thừa lại hơn sáu đồng cầm về.

Người đàn ông của Giang Từ…… Nhà họ Chu ở ngoài rìa đại đội Sơn Định, nơi này có rất ít người ở, bởi vì quá hoang vu, xa xa cũng chỉ có thể nhìn thấy hai gian nhà tồi tàn.

Còn chưa đi đến, đã có hai đứa trẻ đen sì sì chạy đến.

“Mẹ!”

Một đứa trẻ tương đối khỏe mạnh nhưng rất gầy gò ôm chặt lấy chân cô.

Một đứa khác còn gầy hơn rụt rè nhút nhát hô một tiếng, “Mẹ….. Mẹ đã về!”

Hai đứa trẻ dùng ánh mắt trông mong nhìn Giang Từ.

Rốt cuộc Giang Từ cũng ý thức được mình không cần đẻ cũng có hai đứa con, hai mắt cô tối sầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play