Điều duy nhất khiến phu xe vui vẻ là vị tiểu đạo sĩ kia đưa cho hắn nước uống có pha muối, loại muối sạch tinh, là thanh diêm thượng hạng.
Thỉnh thoảng, tiểu đạo sĩ còn chia cho hắn một miếng điểm tâm cực ngọt.
Lúc nghỉ ngơi buổi tối, tiểu đạo sĩ lại đi tìm rau dại quanh đó, đặt lên tảng đá, rắc chút muối nướng chín cho ba người cùng ăn.
Tuy chẳng có thịt cá gì, nhưng muối và đường lại chẳng thiếu, phu xe cảm thấy khí lực trong người tăng rõ rệt.
Phải biết rằng với hạng người tiện dân như hắn, dù thu nhập khá thì mỗi tháng cũng chỉ dám ăn mười ngày có muối, bình thường toàn ăn bánh nhúng giấm mà thôi.
Còn nói đến đường, càng hiếm khi có dịp nếm qua.
Năm ngày sau, xe đến Hứa Xương, phu xe không nỡ, lại khuyên thêm một lần: “Lão đạo trưởng, giờ Lạc thành chẳng khác gì Quỷ Môn Quan, người vẫn nên đợi lũ qua hẵng đi.”
Lăng lão gia cảm ơn thiện ý của hắn, cười nói: “Lão đạo thật sự có lý do không thể không đi. Nếu huynh đài thương lão đạo thì chi bằng bớt chút tiền xe đi vậy.”
Nghe thế, phu xe lập tức nhét bạc vào lòng, chẳng nói nửa lời, quay đầu bỏ đi.
Cẩm Tuế vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đúng là hiện thực tàn khốc.
Nhưng so với những người nàng từng gặp, phu xe này đã là người tốt rồi.
Nạn lụt ở Lạc thành khiến thủy vận đình trệ, nói gì đến vùng lân cận như Hứa Xương?
Trên đường đi, họ thấy không ít dân chạy nạn đổ về Hứa Xương, đàn bà bồng con, ông lão gánh trẻ bằng quang gánh.
Ai nấy đều mang vẻ tuyệt vọng, ánh mắt đờ đẫn. Đáng lẽ giờ là lúc xuân sang hoa nở, khắp nơi lo vụ cày cấy, vậy mà dân chúng lại bị ép phải lìa quê, bôn ba tha hương.
Lăng lão gia biết cháu gái mềm lòng, nhiều lần căn dặn: “Đừng tùy tiện chia gạo, phát nước. Con cho một người, lập tức những người khác sẽ ùa tới. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm mẫu thân và đệ đệ con. Người đáng thương trên đời này nhiều lắm, mình ta với con không gánh nổi đâu.”
Cẩm Tuế cúi đầu đáp: “Ông yên tâm, con hiểu rồi.”
Buổi tối, hai ông cháu đốt lửa nghỉ ngơi. Vừa nhóm lửa xong đã có không ít ăn mày vây quanh. Xa hơn chút là mấy gã thanh niên cường tráng, ánh mắt hung tợn.
Lăng lão gia và Cẩm Tuế nhìn nhau, không dám lấy bánh ra ăn, chỉ uống chút nước lọc.
Lén đưa gia gia một thanh thanh năng lượng, cả hai cùng chậm rãi nhai nuốt.
Lăng lão gia bảo cháu gái ngủ, mình thức canh gác.
Cẩm Tuế nào yên tâm ngủ nổi! Cảm giác như đang ở giữa bầy lang sói, chỉ có thể cuộn chăn ngồi sát ông, cảnh giác nhìn khắp xung quanh.
May sao đám thanh niên kia thấy hai đạo sĩ nghèo xác xơ chẳng có gì đáng cướp, nên dần tản đi.
Chỉ còn mấy đứa trẻ ăn mày không rời đi, vì đêm càng về khuya, trời càng lạnh, chúng chỉ dám rón rén lại gần đống lửa mà sưởi.
Đám trẻ này đều là dân chạy nạn, đa phần là bị lạc gia đình, không còn thân thích, chỉ có thể theo dòng người mà chạy về phương nam.
Ban ngày còn đỡ, chúng có thể đào rau dại, xin nước uống, lót dạ tạm.
Nhưng đến tối thì rét run, không dám tới gần chỗ đông người vì có thể bị đánh đuổi, thậm chí bị bắt đi bán làm nô lệ.
Có lẽ vì nghĩ đạo sĩ hòa thượng là người có lòng từ, nên mới dám lại gần nhóm lửa sưởi ấm.
Lăng lão gia nói, giờ này còn đỡ đấy.
Đợi đến lúc thật đói khát cùng cực, thậm chí xảy ra chuyện "ăn thịt người", thì những đứa trẻ này thật sự không còn đường sống.
Cẩm Tuế nhìn đám trẻ, trong đó lớn nhất cũng chỉ học lớp sáu, bé nhất tầm mẫu giáo, gầy trơ xương, co cụm vào nhau như đàn khỉ nhỏ, chỉ để giữ lại chút hơi ấm.
Nàng lờ mờ nghe thấy một bé gái khoảng năm tuổi nhỏ giọng nói với cậu bé ôm lấy mình: “Nhị ca, muội đói quá.”
Cậu bé ôm chặt lấy muội muội, xoa bụng lép kẹp của nó: “Ráng chút nữa thôi, đại ca sắp mang đồ ăn về rồi.”
Một đứa trẻ khác nức nở: “Đại ca đi hai ngày rồi chưa về, có khi nào bị sói ăn mất rồi không?”
Câu ấy vừa thốt ra, mấy đứa trẻ đều lặng lẽ sụt sùi, có lẽ sợ làm ồn, bị đuổi khỏi đống lửa.
Cậu nhị ca kia vội quát khẽ: “Đừng nói bậy! Im lặng, đại ca nhất định sẽ quay lại!”
Nhưng Cẩm Tuế nghe ra, trong giọng cậu ẩn chứa nỗi bất an dày đặc. Rất có thể, đại ca của chúng đã không quay về được nữa.
Nghĩ đến lũ trẻ ở hậu thế, bằng tuổi này đang làm gì? Than bài vở nhiều, lén chơi điện thoại, đồ ăn vặt đầy nhà, nào biết đến đói rét là gì…
Còn lũ trẻ trước mắt đây, chỉ để sống thôi đã là nỗ lực đến cùng cực.
Thậm chí, việc chúng còn sống đến giờ, cũng chỉ vì có kẻ xem chúng như… “lương thực dự trữ”.
Cẩm Tuế không dám nghĩ tiếp.
Nhìn thanh năng lượng trong tay, lại nhìn hơn mười đứa trẻ gầy trơ xương, rồi nhìn sang gia gia, người tuy ngồi yên trước đống lửa, nhưng ánh mắt đã suy nghĩ xoay vần.
Lăng lão gia không chịu nổi ánh mắt của cháu gái, đành thở dài: “…Âm thầm thôi, tuyệt đối đừng để đám thanh niên kia biết.”
Cẩm Tuế mừng rỡ, suýt nhào qua ôm gia gia, may là kịp kiềm lại, kẻo dọa ông giật mình.
Sự lương thiện của nguyên chủ, đúng là được di truyền từ gia gia này mà ra.
Nàng vui vẻ nói: “Ông yên tâm, con cam đoan không để ai phát hiện!”
Nàng khẽ ấn lòng bàn tay, nhiệt khí dâng lên, ánh sáng lấp lánh lóe qua.
Cẩm Tuế rút hết mấy ngày tích trữ ra, bóc bỏ bao bì của thanh năng lượng, nhét hết vào túi vải, rồi lấy thêm mấy túi nước glucose, giấu vào tay áo.
Tiếp theo, nàng lập tức đổi giọng dữ dằn, trừng mắt nhìn cậu bé gọi là nhị ca kia: “Này! Muốn sưởi ấm chùa à? Mau đi nhặt củi!”
Mấy đứa lớn vội vàng đi nhặt củi, sợ bị đuổi.
Còn ánh mắt bé gái nhìn nàng khiến Cẩm Tuế khó đối mặt nổi, đôi mắt ấy nàng chỉ từng thấy ở mèo hoang bị ngược đãi, tuyệt vọng và tang thương.
Đợi lũ trẻ mang củi về, nàng bất ngờ nhét túi đồ vào tay cậu nhị ca, thì thầm: “Đừng nói gì hết, trốn ra góc tối ăn đi.”
Cậu bé sững người mừng rỡ, gương mặt lấm lem đầy vẻ xúc động.
Cả người run rẩy, nhưng vẫn gắng làm ra vẻ người lớn:
“Đa tạ! Lý Lâm Phong nguyện đời này không quên đại ân của đạo gia!”
Cẩm Tuế vừa thấy xót vừa buồn cười.
Nghĩ tới bọn họ chỉ dám sưởi ké lửa, nàng đưa thêm cho cậu một mồi lửa, nghiêm túc dặn: “Sống tiếp đi.”
Đôi mắt cậu bé lập tức sáng rực, dường như để tránh bị đạo sĩ thấy mình rơi lệ, vội cúi đầu chạy về nhóm trẻ.
Rất nhanh sau đó, Cẩm Tuế thấy cậu bé tên Lý Lâm Phong lặng lẽ núp trong góc tối, bẻ thanh năng lượng làm hai, chia cho lũ nhỏ.
Tất cả đều ăn lặng lẽ không phát ra tiếng động, chỉ có đôi mắt từng vô hồn lại dần lóe lên chút ánh sáng.
Với trẻ con, lúc đói khát, có lẽ một thanh đồ ngọt là điều xa xỉ nhất.
Bọn trẻ kia như bầy thú nhỏ nép mình giữa rừng sâu, dè dặt, sợ hãi mà sống.
Không biết túi thanh năng lượng này giúp chúng sống thêm được mấy ngày? Mong rằng đại ca của bọn chúng sẽ bình an trở về.
---
Đêm đó vô cùng dài, Cẩm Tuế chỉ lờ mờ chợp mắt một lúc.
Trời vừa rạng sáng, Lăng lão gia đã dập lửa, kéo cháu gái lên đường.
Lũ trẻ co ro ngủ bên đống lửa, thấy hai người dậy liền cũng bật dậy muốn đi theo. Lăng lão gia vung tay: “Đi đi đi, đừng theo lão đạo!”
Cẩm Tuế nói với Lý Lâm Phong: “Chúng ta phải đến Lạc thành, không thể đưa các em theo.”
Hai ông cháu đã đi rất xa, quay đầu lại vẫn thấy lũ trẻ đứng đó, lặng lẽ dõi theo bóng lưng của họ.
Những đứa nhỏ rụt rè, sợ hãi, hẳn cho rằng tiểu đạo sĩ đã lén cho chúng đồ ăn, nên không dám nói cảm ơn trước mặt lão đạo sĩ, sợ nàng bị trách phạt.
Cho đến lúc chia tay, không ai dám thốt lời cảm ơn.
Chỉ có thể dùng ánh mắt dõi theo không rời để nói với nàng rằng: Chúng con… biết ơn đạo gia lắm lắm.