Nhưng chính vì sự chậm trễ đó, hệ thống tường năng lượng của phòng huấn luyện đã tự động điều chỉnh lại trạng thái.

“Phanh!”

Bức tường năng lượng nối giữa hai sân huấn luyện vang lên một tiếng nổ lớn, khiến cả đám người giật mình im bặt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn.

Chiếc cơ giáp khổng lồ đâm mạnh vào tường, những tia lửa bắn tung tóe từ va chạm phía thân máy. Trên bức tường trong suốt hiện ra từng vết nứt, nhưng chỉ vài giây sau, chúng đã phục hồi như cũ.

Trước cơ giáp chỉ tầm hai ba bước chân là một nam nhân với mái tóc đỏ rực, chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ quân dụng, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn rỏi, từng múi cơ đều lộ rõ mồn một.

Giờ phút này, lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, tóc mái ướt đẫm mồ hôi dính vào trán. Hắn chẳng mấy để tâm, tùy tiện vuốt hết tóc ra sau đầu.

Mồ hôi chảy dọc xuống gương mặt điển trai, thấm ướt cả quần quân phục. Dù ngăn cách bởi tường năng lượng, người ta vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng hormone giống đực ngập tràn quanh hắn.

Cặp mắt xanh lục sắc bén, tràn đầy tính xâm lược. Giờ phút này hắn giống như một con dã thú trong rừng sâu, hoang dại và nguy hiểm.

Không ít nam nữ sinh mặt đỏ lên, vội cúi đầu, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt thêm lần nào nữa.

Chỉ riêng Nam Tri Ngôn là đã quen với điều đó. Ở bên cạnh Lục Nghiên Cảnh, cô đã từng nhiều lần chứng kiến Vi Sinh Lẫm mất khống chế vì chiến ý quá mức mãnh liệt.

Nghe nói đây là do khiếm khuyết gen của gia tộc Hollein, nghiêm trọng đến mức trình độ y học hiện đại cũng không có cách nào chữa trị được.

Tuy vậy, đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến cảnh tượng này của Vi Sinh Lẫm tại sân huấn luyện.

Có lẽ là do những lần hắn phát tác trước kia, cô thường không có mặt ở đây.

Dù sao thì lần mất kiểm soát hôm nay có vẻ còn nhẹ. Trước đó, khi huấn luyện ở Taran, Vi Sinh Lẫm từng phá hủy đến 29 chiếc cơ giáp chiến đấu, mà mỗi chiếc đều có giá trị sản xuất không hề nhỏ. Lúc đó Nam Văn Tề đã đau lòng suốt cả tuần, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Ai bảo đối phương là Vi Sinh Lẫm chứ?

Suýt chút nữa thì đã làm bị thương các quan chức và học viên cấp cao, cuối cùng phải nhờ Lục Nghiên Cảnh ra tay mới có thể khống chế được.

Lúc ấy, Vi Sinh Lẫm hoàn toàn không còn là con người nữa, mà giống một con dã thú thật sự, tàn nhẫn và khiến người khác phát sợ.

Ngẩng đầu nhìn lướt qua một cái, không biết có phải trùng hợp hay không, đúng lúc ấy lại chạm phải ánh mắt của Vi Sinh Lẫm.

Đôi mắt ấy mang tính công kích cao, khiến người khác không khỏi cảm thấy áp lực. Nhưng Nam Tri Ngôn không hề biến sắc, chỉ làm động tác cúi chào theo đúng lễ nghi rồi lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời đi.

“Hollein thiếu gia lại mất kiểm soát rồi.”

Khi đi ngang qua nhóm người đang đứng xem, Nam Tri Ngôn nghe thấy có ai đó thì thầm.

“Đúng vậy… nhưng Hollein thiếu gia nãy giờ đang nhìn bên này à? Hắn có phải là…”

Giọng thảo luận nhỏ dần rồi tan vào khoảng không phía sau cô.

“Leng keng.”

Thiết bị liên lạc trên cổ tay phát ra âm thanh thông báo. Nam Tri Ngôn cúi đầu nhìn, thấy hàng loạt tin nhắn vừa được gửi đến.

Toàn là các công việc liên quan đến hội nghị Công Học và các dự án của nhà họ Lục.

Cô lướt nhanh qua một lượt, chọn ra mấy tin quan trọng để xem kỹ.

Trong đó, việc quan trọng nhất chính là chương trình tuyển chọn học sinh thường dân vào Công Học sắp diễn ra.

Nhìn chằm chằm vào văn kiện vừa được mở ra trên màn hình, Nam Tri Ngôn bất giác nhớ đến nội dung cốt truyện.

Lần hiếm hoi trong đáy mắt cô hiện lên một tia mong chờ.

Hy vọng lần này, suy đoán của cô sẽ không sai. Bởi vì cách để cô trở về, có liên quan rất lớn đến cốt truyện gốc của thế giới này.

Nam Tri Ngôn lại tất bật trở lại guồng quay công việc. Mọi việc lớn nhỏ của Công Học đều phải qua tay cô xử lý trước khi chuyển cho Lục Nghiên Cảnh.

Chỉ là, điều khiến cô hơi bất ngờ là bức thư xin lỗi hôm trước cô yêu cầu, hôm sau đã có người gửi đến.

Người đưa thư là một học viên cấp B, vẫn luôn đi theo Gallian. Khi đứng trước mặt Nam Tri Ngôn, cậu ta cũng cực kỳ cung kính.

“Nam học tỷ, đây là thư xin lỗi mà chị yêu cầu bọn tôi nộp.”

Khi ấy, Nam Tri Ngôn đang viết kế hoạch tổ chức tiệc chào đón tân sinh của Công Học, khẽ sững người một chút rồi mới nhận lấy tờ giấy.

Trên thư quả thật có chữ ký của nam sinh bị bắt nạt hôm đó, thậm chí còn được đóng dấu gia tộc của cậu, là thật không thể giả.

Nam Tri Ngôn gật đầu, cô cũng chẳng quan tâm bức thư này có được bằng cách nào, nhưng có nó quả thật giúp cô tiết kiệm không ít phiền phức.

Nam sinh đưa thư xong liền cúi đầu chào lễ phép rồi rời khỏi văn phòng chủ tịch quốc hội.

Nam Tri Ngôn không có không gian làm việc riêng. Là thư ký chủ tịch quốc hội, vị trí làm việc của cô cũng đặt luôn trong văn phòng của Lục Nghiên Cảnh.

Chỉ là giữa hai khu làm việc được ngăn cách bởi một bức tường năng lượng có tính năng quan sát một chiều.

Cho nên mọi việc xảy ra bên phía Nam Tri Ngôn, Lục Nghiên Cảnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng, kể cả dáng vẻ cô chuyên chú làm việc bên bàn.

Bao gồm cả khi, không lâu sau người đưa thư rời đi, lại có một người khác bước vào.

Nam sinh này mang theo một hộp bánh quy tự làm, khuôn mặt ngây ngô, thần sắc khẩn trương, đứng ngoài cửa một lúc lâu mới lấy hết can đảm bước vào.

“Nam học tỷ, hôm qua cảm ơn chị đã cứu em.”

Vừa đứng trước mặt Nam Tri Ngôn, cậu không biết là vì căng thẳng hay vì lý do gì khác mà mặt đỏ bừng. Nhưng vẫn cố đưa hộp bánh quy ra trước mặt cô.

Thị lực của Lục Nghiên Cảnh rất tốt, nên hắn dễ dàng thấy được ánh mắt ngại ngùng ẩn giấu trong đáy mắt cậu thiếu niên ấy, cùng hàng lông mi khẽ run rẩy khi Nam Tri Ngôn ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy chiếc hộp bánh quy tinh xảo đột nhiên xuất hiện trước mắt, tay Nam Tri Ngôn khựng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

Không còn bị vết thương che khuất, cô dễ dàng nhận ra thân phận của cậu ta.

Davin Bolton, học viên cấp D, cha là trung úy thuộc Phân bộ 56 của Quân bộ, vừa được phong kỵ sĩ vào tháng trước, một gia tộc mới chen chân vào hàng ngũ quý tộc. Không lạ gì khi cậu ta bị bắt nạt.

“Không cần cảm ơn. Tôi đã nói rồi, hôm qua tôi là người trực ca, can thiệp khi có hành vi bắt nạt là trách nhiệm và nghĩa vụ.”

Nam Tri Ngôn thậm chí không dùng từ “trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi” khi nói bởi vì đúng ra đó không phải là nghĩa vụ cá nhân của cô. Nếu hôm qua cô không phải người trực ca, cô đã mặc kệ rồi.

Dù sao thì, ở thế giới này, “giúp đỡ người khác” chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nam sinh rõ ràng hơi thất vọng, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, đặt hộp bánh quy xuống trước mặt cô.

“Em biết Nam học tỷ, nhưng vẫn muốn nói cảm ơn.”

Như thể sợ bị từ chối, cậu nói xong rồi quay đầu bỏ chạy khỏi phòng như trốn chạy.

Cậu đã từng nghe nói, Nam học tỷ là kiểu người lạnh lùng, ngoài thiếu gia Ulraf ra thì chẳng gần gũi với ai.

Nhưng khoảnh khắc hôm qua, khi đối diện với đôi mắt màu hổ phách ấy, cậu vẫn thấy tim mình loạn nhịp. Đôi mắt ấy quá đẹp, đẹp đến mức khiến người khác rung động chỉ trong chớp mắt.

Nam Tri Ngôn nhìn hộp bánh trong tay, trầm mặc một lát rồi cẩn thận đặt nó sang một bên.

Cô sẽ chọn thời điểm thích hợp để nhờ người trả lại.

“Em thích ăn đồ ngọt sao?”

Một giọng nói vang lên phía trên đầu. Nam Tri Ngôn ngẩng lên, liền thấy Lục Nghiên Cảnh không biết từ khi nào đã bước ra ngoài.

Ánh mắt hắn lướt qua chiếc hộp bánh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cô.

Nam Tri Ngôn hơi khựng lại. Thực ra cô không đặc biệt thích ăn món nào cả.

Từ nhỏ Nam Văn Tề đã kiểm soát cuộc sống của họ quá nghiêm khắc, đến cả chuyện ăn gì cũng phải được ông cho phép.

Từ lâu Nam Tri Ngôn đã mất đi hứng thú với việc ăn uống.

“Viết xong kế hoạch thì nhanh đưa tôi xem.”

Như thể lời vừa rồi chỉ là hỏi vu vơ, Lục Nghiên Cảnh liền đổi chủ đề, không đợi cô trả lời.

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Nam Tri Ngôn gật đầu, cũng theo đó lướt qua câu chuyện vừa rồi như chưa từng có gì xảy ra.

Tháng 14 lịch tinh hệ, là ngày nhập học của học viên cấp E.

Để thể hiện sự “nhân ái” của giới quý tộc với thường dân, mỗi năm vào thời điểm này, St. Derrick đều tổ chức lễ khai giảng cho tân sinh viên vô cùng long trọng.

Dù rằng ai ai cũng hiểu rõ, ở nơi này, học viên cấp E chẳng khác gì người vô hình.

Trên mặt đất, dù là con kiến cũng có người quan tâm. Nhưng học viên cấp E thậm chí còn không bằng cả kiến.

Tất nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc quý tộc kỳ thị thường dân. Dù sao thì Công Học xưa nay vẫn nổi tiếng là “công bằng”. Học viên cấp E nếu vượt qua được những kỳ khảo hạch đánh giá tổng hợp, hoàn toàn có thể được thăng lên thành học viên cấp cao hơn, đúng chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play