Nam Tri Ngôn không nói gì, chỉ khẽ nghiêng người, không chút do dự bắn ra mũi tên.

【Nam Tri Ngôn điểm tối đa】

Âm thanh hệ thống vang lên trong khu huấn luyện. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, màn hình hiển thị khẽ lóe lên rồi... tắt ngúm.

Mọi người trong phòng đều đồng loạt hít một hơi lạnh, ánh mắt dồn dập nhìn về phía hồng tâm cách đó hơn 70 mét.

Đây là… hội trưởng đã bắn thủng hồng tâm rồi sao?!

Quả thật, xem ra quan hệ giữa Nam học tỷ và thiếu gia Lorde không tốt chút nào. Vừa thấy hắn, cô liền một mũi bắn nát luôn hồng tâm.

Cố Văn Kỳ rõ ràng cũng có phần bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn bước chân vào sân bắn này, nhưng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Nam Tri Ngôn bắn tên.

So với năm ngoái… kỹ thuật của cô dường như lại tiến bộ hơn một bậc.

Ngay cả bản thân Nam Tri Ngôn cũng khựng lại đôi chút, nhưng rất nhanh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cô hoàn toàn không để ý tới chuyện mình vừa bắn thủng hồng tâm.

Chỉ có hàng lông mày hơi nhíu lại, vừa rồi, cô đích xác không khống chế được lực. Sai lầm như vậy, không nên lặp lại trên người cô.

"Xin lỗi, thiếu gia Lorde. Không biết cậu đến đây có việc gì?"

Nghĩ rồi, cô ngẩng đầu lên, hơi gật đầu xem như xin lỗi cho hành vi có phần thất lễ vừa rồi, giọng điềm đạm mà lễ phép.

Cố Văn Kỳ là hội trưởng Hội nghiên cứu cơ giáp, nếu theo lịch trình bình thường, giờ này hắn hẳn đang ở phòng nghiên cứu, chứ không phải ở đây.

"So với năm ngoái, cậu hình như lại giỏi hơn rồi."

Cố Văn Kỳ không trả lời ngay, chỉ tiện tay rút lấy một cây cung phản khúc dự phòng bên cạnh, nhấc lên nhìn nhìn.

"A Ngôn, năm nay cậu vẫn sẽ tham gia cuộc thi bắn cung Liên Minh chứ?"

Câu hỏi nhẹ bẫng, nhưng những người đứng gần đó lập tức thay đổi sắc mặt, khẽ liếc về phía Nam Tri Ngôn với vẻ lo lắng.

Năm ngoái, chính Lorde thiếu gia là người đoạt mất chức quán quân từ tay hội trưởng. Giờ hắn nói vậy, chẳng khác nào đang xoáy dao vào lòng người khác.

"Không."

Nam Tri Ngôn không chút do dự đáp lời. Vì chuyện xảy ra năm ngoái, Nam Văn Tề đã ra lệnh cấm cô không được phép tham gia thi đấu nữa.

"Thật đáng tiếc."

Tuy nói là tiếc nuối, nhưng trong đáy mắt Cố Văn Kỳ lại hiện rõ niềm vui sướng.

Sự bực tức và ấm ức mà hắn phải kìm nén suốt từ sau cuộc họp ban nãy, giờ phút này bỗng dưng tan biến sạch.

"Dù sao thì năm nay, tôi sẽ đại diện đế quốc tham gia giải bắn cung Liên minh. A Ngôn, cậu sẽ giúp tôi... đúng không?"

Cố Văn Kỳ bước lại gần Nam Tri Ngôn, cúi đầu nhìn cô, giọng ôn hòa như một lời hỏi han dịu dàng.

Nhưng thực chất, đó hoàn toàn không phải là một cậu hỏi.

Bởi vì, hắn căn bản không hề cho cô cơ hội từ chối.

"Tôi sẽ hỏi ý thiếu gia."

Nam Tri Ngôn không lập tức gật đầu, mà dứt khoát nhắc tới Lục Nghiên Cảnh.

Nghe cái tên đó được thốt lên, đáy mắt Cố Văn Kỳ chợt lóe một tia tối tăm, thoáng trầm lại.

"Được thôi. A Ngôn, cậu lúc nào cũng vậy... luôn nghe lời hắn."

Cố Văn Kỳ cười, giọng thậm chí còn mang theo một chút dịu dàng, tựa như cưng chiều.

Buông cây cung xuống, hắn nói xong liền xoay người rời khỏi sân bắn.

Nhưng hành động này lại khiến những người xung quanh âm thầm liếc mắt nhìn nhau.

Không phải vẫn nói Lorde thiếu gia không ưa hội trưởng của bọn họ sao?

Thế quái nào lại tới đây, còn dịu giọng nói chuyện như vậy?

Cách Cố Văn Kỳ đối xử với hội trưởng của họ... quả thật vẫn rất dịu dàng.

Không để ý ánh mắt của những người xung quanh, Nam Tri Ngôn một lần nữa giương cung lên, nhắm thẳng vào bia ngắm mới được thay.

"Này, rốt cuộc vì sao hội trưởng không tham gia giải đấu năm nay vậy?"

Cố Văn Kỳ vừa rời đi, lá gan mọi người như lớn hơn hẳn. Có người lặng lẽ hỏi, mắt vẫn không rời bóng lưng đang tập bắn của Nam Tri Ngôn.

“Chắc là vì chuyện năm ngoái đấy.”

Một người khác thở dài, vẻ mặt mang theo chút tiếc nuối.

Rõ ràng năm đó, Nam học tỷ đã chắc chắn giành quán quân, nhưng lại thất bại vì một mũi tên sai lầm ở phút cuối. Ai cũng thấy trạng thái hôm ấy của cô có gì đó không đúng.

Cho tới giờ, vẫn còn không ít người nghi ngờ rằng vì để con trai mình đoạt giải, Công tước Lorde đã ngầm giở trò với Nam học tỷ.

Tuy chẳng ai dám nghi ngờ Lorde thiếu gia, người nổi tiếng là chân thành và ôn hòa nhưng với một người có thực lực như Nam học tỷ, thất bại vì sai lầm thô thiển như vậy... đúng là nỗi nhục khó nói.

Không ai chú ý tới khu khán đài lơ lửng phía trên. Một người đang lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt sâu thẳm dõi theo bóng hình thon dài bên dưới.

"Nghiên Cảnh, thì ra anh ở đây."

Một giọng nói vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.

Lục Nghiên Cảnh thu lại ánh nhìn, quay đầu lại nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang bước đến gần.

Ô Na nhìn xuống phía dưới, khán đài treo nối liền sân bắn và sân huấn luyện thể năng. Vừa liếc qua đã thấy Vi Sinh Lẫm đỏ mắt lửa giận đứng dưới kia.

"Anh đang nhìn A Lẫm à?"

Cô ngồi xuống cạnh Lục Nghiên Cảnh, ngẩng đầu nhìn đường nét gương mặt sắc sảo của hắn. Một cảm giác xao động nhẹ lướt qua đáy lòng cô.

Ô Na thật sự rất thích Lục Nghiên Cảnh. Nhưng trong tình cảm đó có bao nhiêu là tính toán lợi ích, chính cô cũng không rõ.

Bởi vì Lục Nghiên Cảnh có xuất thân cao quý nhất, thực lực mạnh mẽ nhất, và diện mạo gần như hoàn mỹ.

Dù tính cách hắn lạnh lùng như cỗ máy không có cảm xúc, nhưng vẫn là đối tượng phù hợp nhất để cô lựa chọn liên hôn.

Chỉ cần gả cho hắn, cô sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của hoàng thất.

Lục Nghiên Cảnh không nói gì. Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Ô Na.

Bị ánh mắt ấy nhìn thẳng, Ô Na bất giác cảm thấy hoảng loạn. Như thể mọi suy nghĩ trong lòng cô đều bị Lục Nghiên Cảnh nhìn thấu.

"Không phải."

Nhìn một lúc, Lục Nghiên Cảnh lạnh nhạt trả lời câu hỏi của cô, sau đó dời ánh mắt đi nơi khác.

Ô Na khẽ thở ra, cố gắng đè nén hoảng loạn trong lòng. Có một khoảnh khắc, cô suýt nữa tưởng Lục Nghiên Cảnh đã nhận ra điều gì đó.

“Vậy anh...”

Ô Na định hỏi tiếp, nhưng Lục Nghiên Cảnh đã không cho cô cơ hội, lập tức quay người đi xuống khán đài.

Cô hơi ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối. Vừa định bước theo thì thoáng nhìn thấy Nam Tri Ngôn đang đứng trên sân bắn.

"A Ngôn?"

Cô gọi, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.

"Thì ra A Ngôn tham gia là hội bắn cung à, bảo sao trước giờ không thấy đâu trong mấy câu lạc bộ khác."

Ô Na cảm thán, nhưng cũng chẳng mấy quan tâm.

Dù gì thì nghiêm khắc mà nói, Nam Tri Ngôn chỉ là cấp dưới của Lục Nghiên Cảnh.

Nếu không có gì thay đổi, tương lai cô chắc chắn sẽ trở thành gia thần của gia tộc Ulraf.

Chẳng phải nhà họ Taran đã thề nguyện đời đời trung thành với Ulraf hay sao?

Mà bản thân Nam Tri Ngôn cũng rất ít nói, sự hiện diện cực kỳ mờ nhạt giữa những người như họ.

Trong ấn tượng của Ô Na, chỉ khi nào nhận được mệnh lệnh từ Lục Nghiên Cảnh, Nam Tri Ngôn mới tỏa ra cảm giác tồn tại rõ rệt.

"A Ngôn bắn cung chắc cũng rất lợi hại nhỉ."

Ô Na thuận miệng khen một câu, rồi đi tới bên cạnh Lục Nghiên Cảnh.

"Rất lợi hại."

Đến khi tiếng nói nhẹ nhàng ấy vang lên bên tai, Ô Na mới sững người.

Lời khen này nghe qua tưởng như rất hờ hững, chẳng khác nào khen thời tiết đẹp. Nhưng cô không ngờ Lục Nghiên Cảnh sẽ thực sự đáp lại.

Ngẩng đầu nhìn, Lục Nghiên Cảnh đã đi xa. Câu nói vừa rồi, như thể chỉ là ảo giác của riêng cô.

Không hiểu sao, như có một cảm giác, Nam Tri Ngôn sau khi đặt cung xuống lại ngẩng đầu nhìn lên phía khán đài.

Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp đến mức gần như không thực của Ô Na.

"A Ngôn!"

Ô Na mỉm cười, vẫy tay chào cô.

Nam Tri Ngôn cũng lịch sự gật đầu đáp lại. Cô tiểu thư Ô Na này luôn rất nhiệt tình với những người quanh Lục Nghiên Cảnh bao gồm cả cô.

"Đó là tiểu thư Ô Na sao? Trời ơi, đẹp thật đấy!"

"Ai nói không phải! Không hổ là quốc sắc thiên hương của đế quốc. Đẹp hơn đám công chúa kiểu Mộc Tư Tinh không biết bao nhiêu lần!"

"Không ngờ lại gặp được Ô Na tiểu thư ở đây, hôm nay đúng là may mắn!"

...

Hiển nhiên, người nhìn thấy Ô Na không chỉ có mình Nam Tri Ngôn. Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, cả sân bắn rộn ràng tiếng bàn tán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play