“Nghe chưa? Năm nay người đại diện phát biểu cho Công Học là thiếu gia nhà Ulraf đấy.”
"Tôi biết rồi, chuyện này còn không đoán ra được sao? Năm ngoái là thiếu gia Lorde, thì năm nay đến lượt thiếu gia Ulraf là đúng rồi.”
“Thảo nào hôm nay đông người thế, nghe nói ngay cả mấy tiền bối đã tốt nghiệp cũng quay về.”
“Cũng phải thôi, thiếu gia Ulraf là người được định sẵn sẽ trở thành đại chấp chính đời kế tiếp, sau này muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời.”
“Nghe nói thiếu gia Ulraf còn rất đẹp trai nữa…”
...
Tiếng bàn tán rì rầm vang khắp hội trường, Lạc Tâm khẽ kéo chỉnh lại bộ đồng phục ôm sát người, ánh mắt mang theo vài phần tò mò.
Thiếu gia Ulraf sao? Chính là vị thiếu gia nhà công tước Ulraf cao cao tại thượng kia ư?
Nghe qua thì đúng thực là đạo mạo, danh nghĩa nhân ái, nhưng thực chất là lợi dụng để bóc lột họ đến tận xương tủy.
Thế nên, với cái người mà mọi người miệng gọi “thiếu gia Ulraf”, Lạc Tâm thật sự không có tí cảm tình nào.
Đúng lúc ấy, toàn bộ ánh đèn trong lễ đường đột ngột tắt ngấm, một luồng ánh sáng tập trung chiếu thẳng lên sân khấu. Mọi tiếng xì xầm lập tức lắng xuống.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng lên sân khấu, nơi có một nam một nữ đang đứng. Thiếu niên cao ráo tuấn tú, vóc dáng rắn rỏi, cài huy hiệu vàng tím trên ngực, dưới ánh đèn càng thêm sáng rực, thể hiện rõ thân phận của mình.
Nhưng phần lớn ánh mắt lại không dừng ở cậu thiếu niên kia, mà đều đổ dồn vào cô gái đứng bên cạnh, cũng mang huy hiệu vàng tím, mặc đồng phục Công Học, đeo kính viền vàng, dung mạo xinh đẹp, khí chất điềm đạm.
Hai người có diện mạo khá giống nhau, chỉ liếc mắt cũng đoán được họ có quan hệ huyết thống.
“Là Nam học tỷ với Nam học trưởng đó.”
Có người thốt lên đầy cảm khái, nhưng rồi cũng không nói thêm nữa.
“Bọn họ là ai vậy?”
Một tân sinh viên không rõ nội tình tò mò hỏi, ánh mắt thoáng lướt qua huy hiệu trên ngực hai người họ đầy ngưỡng mộ.
“Là Nam Tri Ngôn học tỷ và Nam Tri Hành học trưởng đó, hai người họ là…”
“Là hai con chó trung thành bên cạnh thiếu gia Ulraf.”
Người vừa định mở miệng giải thích còn chưa nói xong, đã bị một giọng khác cắt ngang.
Ngẩng đầu lên định nổi nóng, nhưng vừa thấy người kia đeo huy hiệu màu lam, học viên cấp B, tức thì nghẹn lời.
Bởi vì bản thân hắn chỉ là học viên cấp C, không dám đắc tội.
Nam Vinh hung hăng nhìn chằm chằm hai người trên sân khấu, vẻ mặt khinh thường, nhưng khi ánh mắt lướt qua huy hiệu trên ngực họ, trong mắt lại thoáng lên tia ghen tị.
Nam Tri Ngôn và Nam Tri Hành là hai MC của buổi khai giảng năm nay. Vừa liếc nhìn xuống đám đông, Nam Tri Ngôn lập tức nhìn thấy nữ chính Lạc Tâm.
Trước lễ khai giảng, cô đã nắm rõ thông tin từng tân sinh, nên dễ dàng nhận ra Lạc Tâm, vẻ ngoài thanh tú, ánh mắt trong trẻo, rất dễ phân biệt.
Nhưng Nam Tri Ngôn cũng không dừng ánh mắt lại lâu, chỉ đảo qua một cái rồi dời đi.
Tuy vậy, khi ánh mắt cô vô tình lướt đến người đang ngồi hàng ghế phía sau, đang trò chuyện với ai đó bên cạnh, cô chợt sững lại.
Đầu ngón tay khẽ run lên, mãi đến khi Nam Tri Hành bên cạnh âm thầm chọc nhẹ một cái, Nam Tri Ngôn mới hồi phục tinh thần, lập tức tuyên bố lễ khai giảng bắt đầu.
Không ai phát hiện cô có một thoáng thất thần ngoại trừ Lục Nghiên Cảnh, người đang chuẩn bị bước lên sân khấu phát biểu.
“Nghiên Cảnh, anh đang nhìn gì vậy?”
Ô Na có tiết mục biểu diễn dương cầm, nên cũng đang ở hậu đài chờ lên sân khấu. Cô gái mặc lễ phục lộng lẫy, khuôn mặt xinh đẹp đến mức còn hơn cả thiên sứ.
Dường như chẳng ai có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ cô, các nhân viên Công Học phụ trách lễ khai giảng đều nhìn đến sững sờ.
Nhan sắc xứng đôi, khí chất nổi bật khiến mọi người trong phút chốc không biết nên ghen tị với ai hơn.
“Không có gì.”
Lục Nghiên Cảnh thu lại ánh nhìn, vẫn không liếc nhìn Ô Na lấy một cái, ánh mắt cụp xuống đầy sâu thẳm.
Bị đối xử lạnh nhạt như vậy, sắc mặt Ô Na thoáng cứng lại, hiện lên vài phần thất vọng. Đã bao lâu như vậy rồi, thái độ của Lục Nghiên Cảnh đối với cô vẫn không hề thay đổi.
Từ đầu đến cuối, vẫn luôn lạnh nhạt như thế. Mặc dù cô biết Lục Nghiên Cảnh đối xử với ai cũng đều lãnh đạm như vậy, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.
“Ô Na tiểu thư, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp.”
Một giọng nam vang lên bên cạnh. Ô Na ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nháy nhẹ của Cố Văn Kỳ, trên mặt lập tức nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Cảm ơn lời khen của cậu, A Kỳ.”
“Nhưng sao cậu lại đến đây?”
Ô Na thoải mái nhận lấy lời khen, rồi tò mò hỏi. Buổi lễ khai giảng tân sinh này, trừ khi có vai trò phát biểu đại diện, bình thường mấy người như họ sẽ không xuất hiện ở đây.
Thế nên sự có mặt của Cố Văn Kỳ khiến cô khá bất ngờ.
“Tôi đến để gặp A Ngôn.”
Cố Văn Kỳ thẳng thắn đáp, ánh mắt mang ý cười nhìn về phía cô gái đang đứng trên sân khấu trung tâm.
“Muốn xin cô ấy chỉ dẫn về kỹ năng bắn cung.”
Cảm nhận được ánh nhìn đầy kinh ngạc của Ô Na và cái liếc mắt đầy ẩn ý của Lục Nghiên Cảnh, Cố Văn Kỳ thong thả bổ sung thêm một câu.
Như vô tình, ánh mắt hắn giao với ánh nhìn của Lục Nghiên Cảnh, khóe môi khẽ cong.
Ô Na lập tức hiểu rõ, thậm chí có chút đồng cảm với Nam Tri Ngôn. Chuyện năm ngoái, cô cũng từng nghe đôi chút.
Rõ ràng, Cố Văn Kỳ không ưa gì Nam Tri Ngôn. Việc hắn tới xin chỉ dẫn bắn cung từ cô chẳng khác nào một kiểu sỉ nhục.
Tuy nhiên, chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô. Dù có đồng cảm đi nữa, Ô Na cũng sẽ không vì một người không mấy quan trọng mà đắc tội với Cố Văn Kỳ.
Nhưng khi cô liếc thấy góc nghiêng của Lục Nghiên Cảnh, Ô Na lại thay đổi suy nghĩ.
“A Kỳ, giáo viên dạy bắn cung của hoàng tộc từng là quán quân liên minh Tinh tế, có lẽ tôi có thể giới thiệu cho cậu.”
Nam Tri Ngôn là cánh tay phải đắc lực bên cạnh Lục Nghiên Cảnh, sau này biết đâu còn có giá trị lợi dụng. Đổi lại một chút thiện cảm nhỏ, Ô Na không ngại đầu tư trước.
Vừa lúc đó, Nam Tri Ngôn bước tới chào mọi người, ra hiệu Lục Nghiên Cảnh có thể chuẩn bị lên sân khấu, cũng nghe thấy rõ mồn một những lời vừa rồi.
Trong đáy mắt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, những lời Ô Na nói, e là vẫn vì Lục Nghiên Cảnh mà thôi.
Không biết từ lúc nào, ánh nhìn của Lục Nghiên Cảnh đã rời khỏi Cố Văn Kỳ. Trước khi lên sân khấu, hắn lại nhìn thoáng qua Ô Na một cái, rồi theo lời ra hiệu của Nam Tri Ngôn mà bước lên bậc thang.
Vóc dáng cao ráo mạnh mẽ của hắn vừa xuất hiện đã khiến dưới khán đài ồn ào náo động, hoàn toàn trái ngược với sự yên tĩnh nơi hậu trường.
“Cảm ơn lời đề nghị của cô, Ô Na tiểu thư, nhưng tôi nghĩ A Ngôn vẫn là người phù hợp nhất để hỗ trợ tôi. Đúng không, A Ngôn?”
Nhìn thấy Nam Tri Ngôn vừa tới, nụ cười bên môi Cố Văn Kỳ càng sâu hơn, giọng nói nhẹ nhàng mà mang ý trêu chọc.
“Lorde thiếu gia, chị tôi rất bận, e rằng không có thời gian, vì vậy…”
Cảm nhận được ác ý từ Cố Văn Kỳ, Nam Tri Hành hơi bất an, muốn thay chị gái từ chối giúp.
Cậu thật sự không hiểu nổi, vì sao Cố Văn Kỳ luôn nhằm vào chị của cậu.
Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Nam Tri Ngôn kéo lui ra phía sau.
“Xin lỗi, Lorde thiếu gia. Tôi vẫn chưa kịp hỏi ý thiếu gia, nên tạm thời chưa thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.”
Cắt ngang lời em trai, Nam Tri Ngôn dùng giọng điệu lễ phép xin lỗi, nhưng ánh mắt vẫn như thường ngày, điềm tĩnh mà lạnh nhạt.
Từ một khía cạnh nào đó, Ô Na cảm thấy Nam Tri Ngôn và Lục Nghiên Cảnh thật giống nhau. Không hổ là cấp trên cấp dưới, lớn lên bên nhau.
Lời vừa dứt, Ô Na dường như nhìn thấy nụ cười của Cố Văn Kỳ khựng lại trong thoáng chốc. Nhưng chỉ chớp mắt sau, lại khôi phục như thường, như thể tất cả chỉ là ảo giác.
“Được thôi, tôi sẽ chờ tin từ cô, A Ngôn.”
Cố Văn Kỳ dường như chỉ đến vì việc này. Sau khi nói xong, hắn gật đầu với Ô Na và Nam Tri Hành, rồi xoay người rời khỏi hậu trường.