Mưa dầm mênh mông, màn mưa phùn dày đặc rơi thành chuỗi, trên mặt đất, những vũng nước nhỏ nổi lên từng điểm ánh sáng lấp lánh, phản chiếu đôi chân trắng nõn, mảnh khảnh của thiếu nữ.
"Nam học tỷ."
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, thiếu nữ quay người lại, mái tóc đen buông ngang hông khẽ đong đưa, tựa thác nước đen như mực.
Vì không mang dù, giọt mưa đọng trên tròng kính trước mắt, khiến đôi mắt phượng mang thần sắc nhàn nhạt ấy trở nên có chút mơ hồ.
Nhưng vẫn rất đẹp, ít nhất, nam sinh đứng cách Nam Tri Ngôn hơn ba bước đã phải dừng bước, tai ửng đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn.
"Có chuyện gì sao? Bạn học Vưu An."
Ánh mắt Nam Tri Ngôn lướt qua khuôn mặt còn có thể coi là anh tuấn của nam sinh, cuối cùng dừng lại ở huy hiệu tím vàng trước ngực cậu, hơi khựng lại.
Trên đó có ghi tên nam sinh, cùng với cấp bậc trong Học viện Công Học.
Đối diện với Nam Tri Ngôn, nam sinh có vẻ khá căng thẳng, thậm chí không dám ngẩng đầu, một tay nắm chặt cây dù, ngập ngừng mãi mới vươn tay ra.
"Học tỷ, em… cái này… học tỷ có thể dùng dù của em!"
Vừa dứt lời, nam sinh đã nhanh chóng nhét cây dù vào lòng Nam Tri Ngôn, giống như bị thứ gì thiêu đốt, quay đầu bỏ chạy, gần như là trốn mất.
Cúi đầu nhìn cây dù trong lòng, Nam Tri Ngôn dễ dàng phát hiện trên đó bị kẹp thêm một tấm thiệp, rõ ràng đối phương chẳng có ý định che giấu.
Ngón tay khẽ nâng, một dòng chữ ngây ngô, đầy bí ẩn mang sắc thái tỏ tình hiện lên trước mắt.
"Tiểu thư, người đây là… nhận được thư tình rồi sao?"
Một bóng râm từ trên đầu bao phủ xuống, giọng nam trẻ tuổi vang lên từ phía sau.
Nam Tri Ngôn hơi ngẩng đầu, chiếc kính đã bị người kia lấy xuống, gương mặt người đàn ông trước mắt hiện rõ, một gương mặt cực kỳ thanh tú.
Là quản gia nhà họ Nam, Tùy Dự.
Không nói thêm gì, Nam Tri Ngôn khẽ giơ tấm thiệp trong tay, bước về phía cổng Công Học, xe nhà họ Nam đang đỗ ở đó.
Thấy Nam Tri Ngôn mở cửa xe bước vào, Tùy Dự mới thu dù, ngồi vào ghế phụ. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, phần vai và lưng áo măng tô đen được may cắt chỉnh tề của hắn lại hơi sẫm màu vì thấm nước.
Sau khi xe khởi động, Tùy Dự quay người, đưa cho cô một chiếc khăn lông khô, kèm theo cặp kính đã được lau sạch sẽ.
Nam Tri Ngôn tiện tay đặt đồ vật sang một bên, nhận lấy kính nhưng không đeo lên, chỉ đặt kế đó, rồi dùng khăn lau tóc.
Thực ra Nam Tri Ngôn bị cận không nặng, kính cô đeo chỉ là loại nhẹ giúp điều chỉnh ánh nhìn.
Không còn bị che chắn, gương mặt đậm nét yêu kiều của Nam Tri Ngôn hoàn toàn hiện rõ. Mái tóc hơi ướt được cô buộc gọn ra sau, nghiêng đầu, mắt cụp xuống hờ hững, có phần lãnh đạm.
"Tiểu thư, vẫn nên để tôi xử lý thì hơn."
Ánh mắt Tùy Dự lặng lẽ lướt qua gương mặt Nam Tri Ngôn, rồi dừng lại ở chiếc ô chưa mở và tấm thiệp bên cạnh. Yết hầu khẽ chuyển động.
"Ừm."
Nam Tri Ngôn không từ chối. Đương nhiên cô cũng chẳng thể từ chối. Trong lòng cô cười lạnh, lau xong tóc rồi tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn chằm chằm vào cuốn “Tổng quan lịch sử đế quốc” đang mở.
"Đúng rồi, A Hành đâu rồi?"
Không biết xe đã chạy bao lâu, Nam Tri Ngôn đọc đến mỏi mắt, khẽ day giữa mày, thấp giọng hỏi.
"Thiếu gia đã về, Bá tước cũng sẽ trở về trong tối nay."
Thu lại ánh mắt mơ hồ từ kính chiếu hậu, Tùy Dự hơi nghiêng người cúi đầu, trả lời câu hỏi của Nam Tri Ngôn.
Nam Tri Ngôn không hỏi thêm, chỉ là khi nghe nói Nam Văn Tề cũng sẽ trở về tối nay, trong mắt thoáng hiện nét u ám, nỗi lo lắng về Nam Tri Hành cũng theo đó dâng lên.
Nhưng vừa nghĩ đến Nam Tri Hành, dòng suy nghĩ của cô lại bất giác trôi xa.
Cô không phải người thuộc thế giới này. Đời trước, chỉ là một giấc ngủ vào ban đêm, Nam Tri Ngôn liền bất ngờ xuyên đến thế giới này.
Đây là một thế giới tiểu thuyết, bởi vì một nhân vật nữ phụ trong truyện trùng tên với cô, lại vì cô em họ gửi mà đã đọc xong cả quyển sách.
Trong các tiểu thuyết ngôn tình thường thấy, câu chuyện hay kể về nữ chính xuất thân nghèo khó, sống ở khu dân cư cấp thấp, nhưng lại làm nên chuyện ở ngôi trường quý tộc, không chỉ trưởng thành vượt trội mà còn giành được tình yêu của người thừa kế từ bốn đại gia tộc.
Nhưng Nam Tri Ngôn không phải nữ chính, cũng chẳng phải nữ phụ độc ác. Tính ra, cô miễn cưỡng được xem là nữ số bốn, lên sân khấu không ít lần, nhưng lại là một nữ phụ chính diện hiếm gặp.
Nam Tri Hành là em trai sinh đôi long phụng của cô trong thế giới này, mà trong nguyên tác, cũng là một nam phụ thầm yêu nữ chính.
Đây là một thế giới có hệ thống giai cấp cực kỳ nghiêm ngặt: hoàng thất, quý tộc, dân thường và nô lệ, phân chia rõ ràng rành mạch.
Những gia tộc mà nam chính và các nhân vật chính thuộc về chính là trung tâm quyền lực của thế giới này, thậm chí còn lấn át cả hoàng thất.
Phụ thân của Lục Nghiên Cảnh, Công tước Ulraf là đại thần phụ trách chính vụ của đế quốc.
Trong thế giới này, phong hào quý tộc được đặt theo tên thành phố mà họ quản lý, mà Ulraf là Công tước của thành phố trung tâm đế quốc, cũng chính là thành phố mà Nam Tri Ngôn đang sống hiện tại.
Về phần gia tộc Taran mà Nam Tri Ngôn thuộc về, có thể xem như là gia thần của nhà Lục gia. Cô và Nam Tri Hành từ nhỏ đã bị Nam Văn Tề đưa đến bên cạnh Lục Nghiên Cảnh để huấn luyện, nhằm mượn cơ hội đó lấy lòng Lục gia.
Cho nên cô và Nam Tri Hành, đại khái được xem như vệ sĩ kiêm người hầu của nam chính Lục Nghiên Cảnh.
Một hành vi vô cùng châm chọc. Dù là ở thế giới này, việc đem chính con ruột mình đi làm tôi tớ nhà người khác, cũng chỉ có Nam Văn Tề mới làm ra được.
Trong nguyên tác, nhân vật này của cô từ nhỏ đã thầm yêu nam chính, nhưng không hề trở thành nữ phụ ác độc. Trái lại, yêu ai yêu cả đường đi, biết nam chính yêu nữ chính thì nhiều lần ra tay giúp đỡ nữ chính.
Nhưng Nam Tri Ngôn bây giờ lại không hề thích Lục Nghiên Cảnh. Cô cũng chẳng quan tâm gì đến cốt truyện của thế giới này, cô chỉ muốn trở về thế giới thật của mình, nơi có công bằng, chính nghĩa, nhân quyền, và một mức độ tự do nhất định.
Chỉ tiếc là, dù đã sống ở đây nhiều năm, Nam Tri Ngôn, thai xuyên đến thế giới này vẫn không tìm ra cách trở về. Cô đoán có thể có liên quan đến cốt truyện, nhưng tiếc rằng cốt truyện vẫn chưa bắt đầu.
Dù vậy, Nam Tri Ngôn vẫn âm thầm chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là, phải sống mãi ở thế giới này.
Trong mắt cô thoáng hiện lên nét mờ mịt. Có lẽ đến khi ấy, cô sẽ nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của Nam Văn Tề, rời khỏi thành phố đầy quyền lực và dục vọng đan xen, nơi khiến người ta gần như không thể thở nổi này.
"Tiểu thư, đến rồi."
Giọng của Tùy Dự vang lên bên tai. Cô hơi mở mắt, xe đã lái vào trang viên.
Nam Tri Ngôn đeo lại kính, gương mặt đậm nét yêu kiều lập tức bị ép xuống, không một tiếng động, cô nhấc chân bước xuống xe.
Đường lát sỏi dưới chân đã bị mưa tạt ướt sũng, có phần trơn trượt.
"Xin chờ một chút, tiểu thư."
Tùy Dự không biết từ đâu lấy ra một chiếc lược gỗ, gom mái tóc đen có phần rối nhẹ của Nam Tri Ngôn ra sau, khẽ chải lại.
Tóc của Nam Tri Ngôn thật sự rất đẹp, như một dải lụa đen mượt mà, trơn bóng đến mức tay gần như không giữ nổi, dễ dàng lướt qua các ngón tay.
Bộ đồng phục của Công Học có thiết kế riêng, khi ngón tay lướt qua vạt áo, như chạm phải vòng eo mảnh khảnh, động tác của Tùy Dự hơi khựng lại.
"Cảm ơn."
Cô nghĩ Tùy Dự đã sửa sang cho mình xong, bèn điều chỉnh lại vị trí huy hiệu tím vàng trước ngực, rồi bước về hướng cửa chính.
Nam Văn Tề là một người cổ hủ và khắt khe, đối với con cháu trong nhà, từ ăn mặc, lời nói đến hành vi, tất cả đều phải nằm trong phạm vi ông ta cho là "đủ tư cách", cũng chính là cái gọi là "thể diện quý tộc".
Có đôi lúc, Nam Tri Ngôn cũng thấy kỳ lạ, một người đã đưa chính con gái mình đến làm kẻ hầu cho nhà người khác, lại còn để ý đến cái gọi là "thể diện" sao?