Tiếng phát ra từ cuối hành lang, Nam Tri Ngôn quay đầu nhìn về phía đó.
Đập vào mắt cô đầu tiên là một đôi chân dài mang giày thể thao, nhưng điều khiến người ta chú ý hơn cả là... trên đôi chân ấy vẫn mặc nguyên quần đồng phục Công Học. Sự kết hợp tréo ngoe giữa quần âu nghiêm chỉnh và giày thể thao tạo nên cảm giác kỳ quái như mặc vest mà đi sneaker.
Dù sao thì, với quy định nghiêm ngặt về trang phục của Công Học, dám ăn mặc thế này ra ngoài chỉ có thể là một người.
Người đó đang tựa người vào bao cát giữa phòng tập, dường như vừa mới tỉnh ngủ, lười biếng ngồi dậy, mái tóc đỏ rực xoăn nhẹ xù lên, trông vô cùng rối loạn.
Cũng như Gallian, Vi Sinh Lẫm có một đôi mắt màu xanh lam trong như hồ nước, sâu thẳm mê người. Lúc này đôi mắt ấy còn vương nét mơ màng, mệt mỏi, khiến hắn trông có chút... ngơ ngác.
“Anh Lẫm.”
Gallian gọi khẽ một tiếng rồi liếc nhìn Nam Tri Ngôn, đáy mắt lóe lên một tia bối rối.
Nhưng Nam Tri Ngôn không chú ý tới điều đó. Khi ánh mắt cô chạm phải Vi Sinh Lẫm, ánh nhìn cô chợt sững lại, rõ ràng mang theo chút kinh ngạc.
Ngay sau đó, cô hơi cau mày. Vi Sinh Lẫm có mặt ở đây thì sự việc này e rằng khó xử lý hơn rất nhiều.
Bởi vì dù có là người trực ca hôm nay, cô cũng không có quyền can thiệp vào việc của học sinh cấp S.
Vi Sinh Lẫm tay chống bao cát, nhảy xuống, bước qua cậu học sinh nằm thoi thóp dưới đất, chậm rãi đi tới trước mặt Nam Tri Ngôn.
Cô theo bản năng lùi nửa bước, hơi nghiêng người sang bên rồi cúi đầu chào:
“Vi Sinh thiếu gia.”
Vi Sinh Lẫm dừng lại, cúi mắt nhìn cô thật lâu, rồi đột nhiên... giơ tay lên.
Thấy động tác đó, Gallian giật nảy mình. Tưởng rằng Vi Sinh Lẫm định đánh Nam Tri Ngôn, hắn lập tức lao tới chắn trước mặt cô.
“Anh Lẫm!”
Bị hành động bất ngờ của Gallian cản lại, cánh tay Vi Sinh Lẫm khựng lại giữa không trung. Trong đáy mắt hắn thoáng hiện chút khó chịu, nhưng không ai nhận ra.
“Cậu đang làm cái gì đấy?”
Vi Sinh Lẫm thu tay về, lườm Gallian trước mặt.
Nam Tri Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn lá chắn sống bất ngờ trước mặt mình, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu lẫn chút bất ngờ.
Gallian dường như cũng nhận ra hắn hành xử có phần kỳ lạ. Cảm giác được ánh mắt từ phía sau Nam Tri Ngôn, hắn bối rối đỏ bừng tai.
“Tôi… tôi chỉ là…”
Lắp bắp mãi mà chẳng nói được câu nào hoàn chỉnh, mặt Gallian càng lúc càng nhăn nhó.
Vi Sinh Lẫm cũng chẳng buồn để ý nữa, bước vòng qua Gallian đi tới bên cạnh Nam Tri Ngôn. Hắn không giơ tay lên nữa, mà chỉ cúi đầu khẽ nói:
“Tóc cậu rối.”
Chẳng đợi cô trả lời, Vi Sinh Lẫm đã quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt lười biếng đảo một vòng:
“Ra ngoài hết đi.”
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng lập tức như thể có công tắc được bật, đám nam sinh nãy giờ còn lảng vảng trong phòng vội vã túa ra ngoài như ong vỡ tổ.
“Này! Nam Tri Ngôn, đừng hiểu lầm đấy! Vừa rồi… tôi không phải vì cậu đâu!”
Vừa bước chân ra đến cửa, Gallian không quên ngoái đầu lại hét với theo, rồi chuồn thẳng.
Nam Tri Ngôn đương nhiên chẳng hiểu lầm gì cả. So với hành vi lạ đời của Gallian, thì lời của Vi Sinh Lẫm lại càng khiến cô bận tâm hơn.
Mãi đến khi đi ngang tấm kính pha lê trên tường, phản chiếu ánh sáng, cô mới để ý thấy phần tóc mái bên trái của mình xõa xuống tai.
Thuận tay vuốt tóc ra sau, lúc cô xoay người lại thì robot y tế đã đỡ thiếu niên bị thương dưới đất đứng dậy.
Khuôn mặt bê bết máu khiến người ta không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu. Nam Tri Ngôn chỉ liếc một cái rồi dời mắt, chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Cảm ơn chị… Nam học tỷ.”
Vừa bước đến cửa, phía sau vang lên giọng nói yếu ớt của cậu nam sinh.
Nam Tri Ngôn hơi quay người lại, ánh mắt cụp xuống:
“Không cần cảm ơn. Đây là trách nhiệm của người trực ca.”
Dưới ánh đèn ngược sáng, cậu nam sinh chẳng thể nhìn rõ nét mặt cô, chỉ nghe thấy âm thanh trong trẻo như tuyết rơi ấy vang lên, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình.
Những lời đó có nghĩa là Nam Tri Ngôn giúp cậu, chẳng qua chỉ vì hôm nay cô là người trực ca. Dù là ai đi nữa, miễn là trong phạm vi trách nhiệm, cô đều sẽ ra tay ngăn cản.
Nhưng nếu biết trước Vi Sinh Lẫm cũng có mặt ở đó, cho dù có bị trừ điểm hạnh kiểm hay giảm học phần, cô tuyệt đối sẽ không bước vào căn phòng đó. Nam Tri Ngôn không phải người thích chuốc phiền phức vào thân.
Vì vậy, trên đường đến sân tập bắn, cô đã hiểu rõ: khả năng mấy người kia sẽ nộp thư xin lỗi e là bằng không.
Cô cũng không thể yêu cầu trừ điểm học phần của họ, như vậy chẳng khác nào đánh vào thể diện của Vi Sinh Lẫm.
Nhưng trình tự thì vẫn phải thực hiện. Nghĩ tới đây, Nam Tri Ngôn vô thức cảm thấy có chút bực bội.
Cô không thích thế giới này. Một nơi rõ ràng đã đạt đến trình độ văn minh vượt trội, lại vẫn duy trì thứ chế độ giai cấp phong kiến cổ hủ.
Dù trong thế giới này, cô không thuộc về tầng lớp thấp, nhưng vẫn chẳng có tự do, chẳng có nhân quyền, càng chẳng có tôn nghiêm.
Sân bắn nằm ngay cạnh sân huấn luyện cơ giáp. Khi Nam Tri Ngôn bước vào, tường kính trong suốt của phòng tập đã được khóa lại, chuyển sang chế độ huấn luyện khép kín.
“Hội trưởng!”
Những học sinh đang luyện tập bên trong đồng loạt sáng mắt khi thấy cô, dừng lại động tác, đứng thẳng chào.
“Ừ.”
Cô gật nhẹ đầu, đeo găng tay bảo hộ và bảo vệ cổ tay.
Một nhân viên hỗ trợ đã đợi sẵn bên cạnh lập tức đưa cho cô cây cung quen thuộc.
“Cảm ơn.”
Cô nhận lấy cung và mũi tên, nhưng chưa vội bắt đầu luyện tập.
Hội bắn cung không có nhiều thành viên. Dù sao thì ở thế giới này, bộ môn này được xem là truyền thống cổ xưa, rất ít người cảm thấy hứng thú.
Nếu không phải vì truyền thống ấy còn được giữ lại và vẫn có giải đấu tổ chức giữa các tinh cầu của đế quốc, thì có lẽ không ai còn mặn mà với bộ môn này.
Nam Tri Ngôn chọn bắn cung, đơn giản chỉ vì nơi này không có bất kỳ nhân vật nào từng xuất hiện trong tiểu thuyết.
Sau khi chỉnh lại tư thế cho vài người, cô đứng vào vị trí huấn luyện của mình.
Móc đuôi tên vào dây cung, ngón tay kéo căng dây, ngắm chuẩn vào hồng tâm, mọi động tác đều liền mạch trơn tru.
Ngay khi cô nhắm mắt, ánh nhìn của cô lập tức trở nên tập trung nghiêm túc.
Thấy cô vào trạng thái, những người bên cạnh không tự chủ được liếc về phía sườn mặt cô.
“Nghe nói Nam học tỷ từng là quán quân giải bắn cung cấp đế quốc đó, lợi hại thật!”
Một người khẽ thì thầm, giọng đầy cảm thán và khâm phục.
“Nhưng đáng tiếc là năm ngoái…”
Một giọng khác cất lên, nhưng như sợ hãi điều gì đó nên không dám nói tiếp.
Ngay sau đó, bầu không khí bỗng trầm xuống.
Không ai chú ý rằng, từ khi nào, có một người đàn ông đã bước vào phòng.
“A Ngôn.”
Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên trong phòng tập, mọi người lập tức quay đầu lại.
Chỉ thấy Cố Văn Kỳ đang chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt kinh ngạc.
“Là… Lorde thiếu gia?!”
Có người kinh hô một tiếng, rồi tất cả như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội cúi đầu chào.
Lorde thiếu gia sao lại xuất hiện ở đây? Không phải hắn và Nam học tỷ vốn không hòa thuận sao?
Một loạt nghi vấn âm thầm dấy lên trong lòng mọi người.
Nam Tri Ngôn nghe tiếng quay đầu lại, giương cung chuyển thân. Mũi tên vốn đang nhắm chuẩn vào hồng tâm giờ đây lại nhắm thẳng vào… chính giữa trán Cố Văn Kỳ.
Ánh mắt hắn còn chưa kịp che giấu ý cười, thì ngay sau đó đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng như băng của Nam Tri Ngôn.
Tim Cố Văn Kỳ bất giác giật thót, lập tức khựng lại bước chân.
“A Ngôn, cậu định… làm gì vậy?”
Một lúc sau, hắn nở nụ cười hỏi, trong mắt vẫn ngập tràn ý cười như thể mọi chuyện chẳng hề gì.
Cho dù mũi tên kia chỉ cần buông lỏng một chút là sẽ ghim thẳng vào trán mình, Cố Văn Kỳ vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi.