Buổi chiều là thời gian huấn luyện của các đội thể thao trong Học viện Hoàng gia St. Derick. Ngoài vai trò là Thư ký Hội đồng học viện, Nam Tri Ngôn còn là Hội trưởng Hội Bắn cung của trường.
Sau khi vào phòng nghỉ và thay bộ đồng phục huấn luyện dành cho bắn cung, cô cầm dây buộc tóc, gom hết mái tóc lại, để lộ một bên chiếc cổ trắng ngần thanh tú.
“Nam học tỷ ạ…”
Người bên cạnh khẽ liếc sang, lập tức đỏ mặt rồi quay đi, khẽ cất lời chào.
Nam Tri Ngôn đóng tủ lại, quay sang nhìn người vừa lên tiếng, là một tân sinh mới nhập học.
Do mỗi cấp bậc học sinh ở Học viện St. Derick nhập học vào thời điểm khác nhau, cho nên đến hiện tại, nữ chính vẫn chưa xuất hiện.
Trước mặt cô là một nữ sinh có vẻ ngoan ngoãn với mái tóc ngắn màu nâu nhạt, trước ngực cài một huy hiệu màu lam nhạt, khẽ đong đưa theo cử động của chủ nhân.
Huy hiệu là biểu tượng đặc trưng của Học viện Royal St. Derick, trông như một huy chương, được khắc hình một chú gấu nâu đính đá quý.
Màu sắc của đá quý tượng trưng cho cấp bậc học sinh. Việc phân cấp được dựa vào nền tảng gia tộc cùng thành tích tổng hợp trong các kỳ kiểm tra của Học viện.
Cấp bậc cao nhất là S, thấp nhất là E. Cấp S chỉ có thể xuất thân từ tứ đại gia tộc, hiện tại toàn học viện chỉ có bốn người đạt cấp S nhưng không bao gồm Lục Nghiên Cảnh.
Lục Nghiên Cảnh không có cấp, cũng không cần cấp bậc.
Trước mặt là Sylvie Deville, học sinh cấp B, thứ nữ của gia tộc Deville. Mẹ cô, Natalie Deville là Thượng tướng của Phân khu 32 thuộc Bộ Quốc phòng.
Nam Tri Ngôn chỉ liếc qua đã nhớ được thân phận của người trước mặt, đó là phản xạ tự nhiên của cô. Vì từng luôn ở bên cạnh Lục Nghiên Cảnh, nên cô gần như nắm rõ bối cảnh của tất cả những người trong Học viện này.
“Ừm.”
Cô chỉ khẽ gật đầu đáp lại rồi lướt qua Sylvie, bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Nam Tri Ngôn, Sylvie hơi thất vọng, hóa ra Nam học tỷ thực sự lạnh nhạt đúng như lời đồn bên ngoài.
Nhưng thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là lúc chị ấy bắn cung.
Nghĩ đến cảnh tượng mình từng chứng kiến trước đây, Sylvie bất giác cảm thán một tiếng.
Nhưng không hiểu sao, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
Cô vừa ngẩng đầu định gọi với theo để nhắc nhở Nam Tri Ngôn, nhưng người đã khuất bóng từ lâu.
Sylvie hơi hối hận, lúc cô bước vào, thấy người của thiếu gia Vi Sinh đang dẫn theo một tân sinh đi tới khu huấn luyện thể năng.
Mà khu thể năng chỉ cách sân bắn cung một bức tường. Không biết liệu Nam học tỷ có chạm mặt không nữa…
Cô nhớ rất rõ, hôm nay đúng lúc là phiên trực của chị Nam.
Hy vọng Vi Sinh thiếu gia không ở đó. Nếu vậy, nể mặt Ulraf thiếu gia, mấy tên con cháu nhà giàu kia có lẽ sẽ không làm khó chị ấy.
Nhưng thực tế là Nam Tri Ngôn vừa ra khỏi phòng nghỉ chưa được mấy bước, liền nghe thấy âm thanh ồn ào.
“Này, đồ học sinh cấp D mới vào! Ai cho cậu cái gan dám đăng ký vào Hội Cơ giáp?”
“Một tên rác rưởi cấp D mà cũng mơ mộng lớn thật đấy, dựa vào cái gia tộc nát nhà cậu sao?!”
Những lời lẽ nhục mạ rõ ràng vang lên cùng với tiếng r*n rỉ của một nam sinh khiến Nam Tri Ngôn dừng bước.
Đáy mắt cô thoáng xẹt qua một tia bực bội. Ở Học viện Royal St. Derick, loại chuyện này vốn chẳng hiếm thấy.
Bởi ở đây cấp bậc là tất cả.
Học sinh cấp cao có thể áp chế, thậm chí "xử lý" học sinh cấp thấp, đó là thứ mà bọn họ gọi là “quy tắc”.
Nhưng bản thân Nam Tri Ngôn chưa từng bị bắt nạt, cũng chẳng hứng thú đi bắt nạt ai khác.
Thường ngày cô sẽ không quản mấy chuyện thế này, vì quá phiền phức.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cô là người trực ca.
Theo quy định của Học viện, người trực ca có nghĩa vụ ngăn chặn mọi hành vi bạo lực.
Theo “quy tắc” nội bộ, bất kỳ ai cũng phải tuân theo chỉ thị của người phiên trực. Nếu không, sẽ phải chịu xử phạt nghiêm khắc, trừ học sinh cấp S.
Mà việc trực là theo ca luân phiên, cho nên ngày đến phiên trực đối với một số người, chính là… một ngày đen đủi.
Nam Tri Ngôn thoáng nhìn cổ tay, nơi thiết bị liên lạc đang liên tục rung nhẹ, bước chân khựng lại, rồi đi về phía nguồn phát ra âm thanh.
Rẽ qua hành lang, cô đẩy cánh cửa cuối cùng của phòng chứa đồ.
"Két—"
Ánh đèn trắng lạnh trên hành lang đổ tràn vào căn phòng tối om, đủ để Nam Tri Ngôn thấy rõ tình hình bên trong.
Một thiếu niên nằm bệt trên mặt đất, thân mặc đồng phục nhàu nhĩ, trên người có những vết kéo lê nham nhở.
Máu loang đỏ bên thái dương, khiến người ta rùng mình. Cạnh cậu ta là một nhóm nam sinh mang huy hiệu cấp lam và tím lác đác đứng hoặc ngồi quanh phòng.
Những cậu trai cao lớn gần như lấp kín không gian chật hẹp, khiến không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Nam Tri Ngôn lạnh giọng:
"Các người đang làm gì?"
Ánh mắt cô quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên một nam sinh mang huy hiệu màu tím, giọng điệu thản nhiên nhưng rõ ràng mang ý cảnh cáo.
Cậu ta là Gallian, tóc vàng, mắt xanh, ngũ quan sâu sắc, đang lười biếng tựa người vào tường, ánh mắt đầy hứng thú nhìn thiếu niên bị đánh trên sàn.
Gallian là em họ Vi Sinh Lẫm, theo họ mẹ.
Sự xuất hiện của Nam Tri Ngôn quá bất ngờ khiến không khí trong phòng ngưng trệ.
Tiếng cười giễu cợt và chửi rủa đột ngột im bặt, mọi ánh nhìn đồng loạt dồn về phía cô gái ở cửa.
Bộ đồng phục luyện tập bó sát càng làm nổi bật vòng eo thon thả, mái tóc dài được buộc thấp phía sau, vài sợi tóc lòa xòa trước tai.
Cô chỉ lặng lẽ đứng đó, đôi mắt lạnh lùng, sắc mặt không hề có cảm xúc, mang theo một thứ khí chất lạnh thấu xương.
Không hề có vẻ đe dọa, thậm chí còn tĩnh lặng đến mức quá mức, vậy mà lại khiến đám đông không dám thở mạnh.
"Nam học tỷ!"
Có người vô thức đứng thẳng người, không dám nhìn thẳng vào cô.
"Ha, hôm nay đến lượt cô trực à?"
Gallian cười khẽ một tiếng, rồi hỏi lại như trêu chọc.
Trong trí nhớ của hắn ta, Nam Tri Ngôn chưa bao giờ là kiểu người thích xen vào chuyện người khác.
Nghĩ tới chuyện khi còn nhỏ, Gallian bất giác nghiến răng.
Nam Tri Ngôn không đáp, chỉ thản nhiên nói:
"Điều 13 trong nội quy Học viện: Cấm đánh nhau, ức hiếp hoặc cưỡng ép bất kỳ học sinh nào trong khuôn viên trường."
Gallian bị phớt lờ, có chút tức tối, lập tức bước đến trước mặt Nam Tri Ngôn.
Thiếu niên cao gần 1m9, thân hình vạm vỡ, khiến cả người Nam Tri Ngôn bị bao phủ trong bóng của hắn.
Gallian cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Trong một khoảnh khắc, hắn thất thần, nhưng rất nhanh sau đó, giọng điệu trở nên gay gắt:
"Nam Tri Ngôn, cậu đúng là... trước sau như một luôn khiến người ta ghét cay ghét đắng!"
Giọng hắn như nghiến răng mà thốt ra, đầy tức giận và oán hận.
Những người còn lại trong phòng liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Nam Tri Ngôn vẫn thản nhiên đáp lại:
"Thật sao?"
Rồi cô dời mắt đi ở học viện này, người ghét cô nhiều không đếm xuể, Gallian chỉ là một trong số đó.
"Hành vi vi phạm nội quy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả đánh giá năng lực. Trước khi sự việc bị lập hồ sơ, hy vọng các cậu có thể nộp thư xin lỗi."
Cô liếc xuống người thiếu niên bất tỉnh trên sàn, giọng điệu không mang chút cảm xúc, giống như đang xử lý một thủ tục hành chính thông thường.
"Xin lỗi à? Ha!"
Gallian cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường.
"Này, cậu không thể giả vờ không thấy sao? Nam Tri Ngôn, cậu có biết ai—"
"Gallian, im miệng."
Cậu ta còn chưa nói hết câu, đã bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang.
Cả căn phòng lập tức im phăng phắc.
Nghe thấy giọng nói đó, những người đang đứng xung quanh đều lập tức quay lại nhìn, ánh mắt hoảng hốt rồi rối rít cúi đầu, tản ra hai bên.