Cố Văn Kỳ không ưa cô.

Thậm chí là chán ghét, chuyện này Nam Tri Ngôn rất rõ ràng.

Dù bản thân cô thật sự không hiểu mình đã làm gì khiến Cố Văn Kỳ chán ghét đến vậy.

Trước kia, thực ra mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ. Tất nhiên, “không tệ” ở đây chỉ là mức có thể trò chuyện vài câu mà thôi.

Cô cũng không mặt dày đến mức cho rằng quan hệ của mình với họ là thân thiết. Dù rằng họ cũng lớn lên cùng nhau.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Cố Văn Kỳ luôn hữu ý vô tình nhắm vào cô.

Lúc đầu Nam Tri Ngôn còn nghĩ có lẽ là ảo giác của mình. Dù gì thì cô cũng thật sự chưa từng làm gì đắc tội Cố Văn Kỳ.

Mà Cố Văn Kỳ cũng không phải loại người rảnh rỗi tới mức đi tìm người để gây chuyện vô cớ.

Nhưng sau đó, Nam Tri Ngôn phát hiện, đó không phải là ảo giác.

Cố Văn Kỳ là người ôn hòa, là người thừa kế nhà quý tộc dễ gần nhất trong số các đại gia tộc.

Hắn dường như hiểu rất rõ điều gì gọi là “lùi một bước vì đại cục.”

Ngay cả đối với những học sinh diện đặc cách từ tầng lớp nghèo khó ở Công Học, hắn cũng luôn giữ phép lịch sự và tác phong đúng mực.

Nhưng Nam Tri Ngôn hiểu rất rõ, tất cả đó chỉ là vẻ ngoài. Sau lớp vỏ bọc lịch thiệp kia, Cố Văn Kỳ vẫn là một quý tộc chính hiệu, ngạo mạn và giả tạo đến tận xương tủy.

Ví như cách đối xử với cô, sự khác biệt ấy rõ ràng đến mức không muốn để ý cũng khó.

Lúc này, mục đích của Cố Văn Kỳ rõ ràng là muốn khiến cô khó xử.

Nam Tri Ngôn đã liếc thấy người ngồi ở cuối bàn họp, cậu học sinh đã đưa tin cho cô hôm qua đang cúi gằm mặt, tai đỏ ửng, trông đầy xấu hổ.

Những người khác thì sao? Ánh mắt họ đồng loạt đổ dồn về phía đó, mang theo sự chế giễu rõ rệt.

Ai cũng thấy rõ Cố Văn Kỳ không thích Nam Tri Ngôn, nhưng ai cũng biết Nam Tri Ngôn là người của Lục Nghiên Cảnh.

Cả hai bên đều không thể đắc tội, thế nên đầu mâu đương nhiên chỉ còn hướng về phía cậu học sinh tên Vưu An kia.

Gửi tin cho Nam Tri Ngôn sao? Thật là to gan. Không phải muốn mượn cơ hội tiếp cận thiếu gia Ulraf đấy chứ?

Dù Nam Tri Ngôn không quan tâm Cố Văn Kỳ ghét mình đến mức nào, dù gì thì hắn cũng không phải cấp trên của cô.

Nhưng cô cũng không có thói quen để người khác bị liên lụy vì mình.

“Thiếu gia Lorde, đề tài này e là không phù hợp để bàn trong trường hợp này. Hơn nữa, chuyện này cũng không liên quan đến cậu.”

“Lorde” là tước hiệu mà nhà họ Cố kế thừa, và trong tình huống hai bên quan hệ không tốt thế này, Nam Tri Ngôn chỉ có thể gọi như vậy.

Lời của cô vừa dứt, những người khác trong phòng đều không khỏi tròn mắt kinh ngạc.

Hiếm thấy vị thư ký ít nói này lại thẳng thắn, cứng rắn đến vậy.

Trong mắt mọi người, Nam Tri Ngôn thường chỉ như cái bóng bên cạnh Lục Nghiên Cảnh, trầm lặng đi theo sau, nói gì nghe nấy, chưa từng cãi lời.

Ngay cả khi những thiếu gia khác gây chuyện quá mức, cô cũng chưa bao giờ có lời than trách.

Vậy mà giờ đây, có lẽ vì biết mình được thiếu gia Ulraf chống lưng, cô lại dám thẳng thừng phản bác cả Lorde thiếu gia.

Ở bên cạnh, Nam Tri Hành không nhịn được kéo nhẹ tay áo chị mình, vẻ mặt có chút lo lắng.

Hôm nay chị lại mạnh mẽ như vậy… Nhưng đó là Lorde thiếu gia đấy!

Quả thật, nếu là ngày thường, dù Cố Văn Kỳ có nói năng khó nghe cỡ nào, Nam Tri Ngôn cũng sẽ làm như không nghe thấy.

Nhưng lần này lại liên lụy đến người khác. Dù Nam Tri Ngôn chẳng ưa gì Vưu An, cô cũng không thể để người ta bị cuốn vào chuyện này.

Cố Văn Kỳ đúng là không dễ đắc tội nhưng không phải không thể.

Ý cười trên mặt Cố Văn Kỳ thoáng khựng lại một chút. Hắn nhìn cô vài giây, rồi ánh mắt chuyển đến cuối bàn, nơi Vưu An đang ngồi.

“Được rồi.”

Còn chưa kịp nói tiếp, Cố Văn Kỳ đã bị người vẫn im lặng từ nãy đến giờ, Lục Nghiên Cảnh cắt ngang.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng đủ khiến bầu không khí trong phòng lắng xuống tức khắc.

Ánh mắt của Lục Nghiên Cảnh cũng không để lộ cảm xúc gì khi lướt qua cậu nam sinh đang ngồi cuối hàng, sau đó khẽ liếc sang Cố Văn Kỳ một cái đầy hàm ý cảnh cáo.

Không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt Cố Văn Kỳ lập tức trở nên khó coi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói thêm gì nữa.

Cuộc họp lần này chủ yếu xoay quanh việc điều chỉnh cơ cấu và nhân sự trong Học viện.

Gần đây, Học viện lại tiếp nhận thêm vài học sinh từ các khu dân nghèo, như một hình thức để hoàng tộc và giới quý tộc xoa dịu lòng dân.

Hằng năm, trường St. Derick’s Royal đều lựa chọn một số học sinh từ các khu vực cấp thấp thông qua tuyển chọn để nhập học.

Nam Tri Ngôn liếc qua danh sách trong đó có tên nữ chính: Lạc Tâm.

Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua, xác nhận không có vấn đề gì, rồi chuyển danh sách cho Lục Nghiên Cảnh.

Dù Lục Nghiên Cảnh nhận lấy, nhưng hắn không có ý định xem qua.

Mãi đến khi buổi họp kết thúc, hắn mới giữ Nam Tri Ngôn lại.

Ánh nắng đầu giờ chiều rực rỡ, cây xanh trong khuôn viên Học viện được chăm sóc cẩn thận khiến không khí mát lành. Ngồi trong phòng họp của Hội đồng Học viện, Nam Tri Ngôn vẫn có thể nghe thấy tiếng ve kêu ngoài cửa sổ.

Người đàn ông ngồi sau bàn họp, cúi đầu lướt mắt qua danh sách, rồi tùy tiện đặt nó sang một bên, không mấy quan tâm.

Ngược lại, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng thiếu nữ trước mặt.

Dường như có chút mỏi mệt, Lục Nghiên Cảnh hơi ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, tiện tay nới lỏng cổ áo.

Ngày thường, hân vốn là người cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, đồng phục học viện luôn được cài kín tận nút trên cùng, không bao giờ để sai lệch.

Điểm khác biệt duy nhất là: ngực hắn không đeo bất kỳ huy hiệu nào.

Bởi vì không cần. Ai ai cũng biết rõ thân phận của Lục Nghiên Cảnh.

“Em không có gì muốn nói với tôi sao, A Ngôn?”

Giọng hắn trầm thấp vang lên, dù xưng hô có vẻ gần gũi, nhưng khi thốt ra từ miệng Lục Nghiên Cảnh, lại khiến người ta cảm thấy xa cách lạnh lùng.

“Xin lỗi thiếu gia, nhưng chuyện này… tôi đã xử lý ổn thỏa.”

Nam Tri Ngôn không hề do dự, cũng không giải thích nhiều. Cô cúi đầu nhận lỗi.

Cũng không cần phải giải thích, vì điều Lục Nghiên Cảnh cần, từ trước đến nay, chưa bao giờ là lời giải thích.

Chuyện này từ đầu đến cuối, chỉ e hắn đã sớm rõ ràng tất cả.

Lục Nghiên Cảnh đứng dậy, bước đến trước mặt cô, gọi khẽ:

“A Ngôn.”

Nam Tri Ngôn ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của hắn.

Trong đôi mắt màu hổ phách kia, phản chiếu rõ ràng gương mặt của Lục Nghiên Cảnh, ngoài ra, chẳng còn gì khác.

Không tránh khỏi việc nhớ đến lời đồn từ rất lâu trước đây: rằng Nam Tri Ngôn thích hắn.

“Không được có lần sau.”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Lục Nghiên Cảnh chỉ để lại bốn chữ rồi quay người rời đi.

Nam Tri Ngôn khẽ thở phào, cô hiểu, đây là biểu hiện của việc hắn sẽ không truy cứu nữa.

Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục truy xét, thì đây chẳng qua là chuyện trong nhà Nam gia. Lục Nghiên Cảnh chắc chắn cũng rõ điều đó, nhưng hắn sẽ không can thiệp.

Vừa dứt lời, Lục Nghiên Cảnh quay lưng rời khỏi nhưng ngay khoảnh khắc xoay người, từ vạt áo hắn có thứ gì đó rơi xuống.

Là một sợi dây chuyền bạc rất đỗi bình thường, thậm chí có phần cũ kỹ, trông chẳng khác gì món hàng rẻ tiền ven đường.

Tuy nhiên, Lục Nghiên Cảnh phản ứng cực nhanh. Gần như ngay khi dây chuyền sắp chạm đất, hắn đã đưa tay nhặt lại.

Hắn thoáng nhìn vật trong tay, ánh mắt trở nên sâu hơn một chút, nhưng ngay sau đó, hắn lại đút nó vào túi, không để lộ cảm xúc gì.

Nếu là người khác nhìn thấy, hẳn sẽ ngạc nhiên không thôi, thật khó tưởng tượng được rằng trên người Lục Nghiên Cảnh lại xuất hiện món đồ có thể gọi là “rác rưởi” như vậy.

Nhưng Nam Tri Ngôn thì không bất ngờ.

Vì đó là món đồ của nữ chính.

Khi còn nhỏ, Lục Nghiên Cảnh từng bị bắt cóc, và chính nữ chính đã cứu hắn. Trước khi chia tay, cô để lại sợi dây chuyền này cho hắn như một kỷ vật.

Một tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết, Nam Tri Ngôn vừa đi dọc hành lang, vừa lơ đãng nghĩ.

Chỉ là cô không thể bật cười được.

Bởi vì năm đó, người bị bắt cóc… không chỉ có một mình Lục Nghiên Cảnh.

Cô theo bản năng sờ bên hông mình, rồi mới nhớ ra: món đồ kia, hiện tại đang được cất ở nhà.

Không biết nghĩ đến điều gì, đáy mắt Nam Tri Ngôn dường như khẽ gợn lên vài tia sóng ngầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play