Tiếng chuông cổ kính du dương vang lên, mang theo âm hưởng trầm lắng, đó là chuông báo hiệu vào lớp của Trường Công Học.
Sắp đến giờ học, Nam Tri Ngôn hơi cúi người, nghiêm túc hành lễ với hai người kia, rồi mới dẫn theo Nam Tri Hành bước vào khuôn viên trường.
Thế nhưng vào lúc này, khung cảnh vốn có phần ồn ào trước cổng trường lại đột ngột trở nên yên ắng một cách kỳ lạ.
Mọi người đều đứng yên tại chỗ, đồng loạt dừng bước, ánh mắt hướng về cùng một phía.
Nam Tri Hành kéo nhẹ tay áo Nam Tri Ngôn, ra hiệu cho cô nhìn ra phía sau.
Ánh mắt Nam Tri Ngôn lướt qua một tia mất kiên nhẫn, với loại tình huống này, cô rất rõ ràng chuyện gì sắp xảy ra.
Chỉ có khi người đó xuất hiện, mới có thể khiến toàn trường lặng như tờ thế này.
Vì vậy, cô cũng chỉ có thể giống như những người khác, đứng yên bất động tại chỗ.
Chiếc xe bay màu đen có đường cong bóng loáng dừng lại ven đường. Người ngồi ghế phụ lập tức xuống xe, cung kính bước đến mở cửa phía sau.
Điều đầu tiên hiện ra trong tầm mắt mọi người, là một đôi chân dài trong bộ đồng phục Công Học.
Chàng trai với dáng người cao lớn cúi người bước ra khỏi xe, lộ rõ khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan sâu sắc mà lập thể, mang theo khí chất ngạo mạn trời sinh.
“Thiếu gia.”
Âm thanh gần như vang vọng đồng loạt bên tai mọi người, Nam Tri Ngôn cũng cúi đầu, nhẹ giọng gọi theo một câu.
“Nghiên Cảnh, sao giờ anh mới đến?”
“Anh Lục.”
Ngoài lời chào của cô, còn có hai giọng nói khác vang lên.
Người đầu tiên là Ô Na, trong toàn bộ Công Học, chỉ có mình cô ấy mới gọi Lục Nghiên Cảnh như vậy.
Tất nhiên, cũng chỉ có những người mang thân phận người thừa kế của Tứ đại gia tộc mới có tư cách gọi như thế.
Người sau là Vi Sinh Lẫm.
Nếu xem Công Học như một kim tự tháp, thì những người này chính là người đứng ở đỉnh của nó, những người nắm giữ quyền lực thực sự trong thế giới này.
“Có việc.”
Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên cùng với tiếng bước chân "cộc, cộc, cộc” nện xuống mặt đất, rồi dừng lại trước mặt Nam Tri Ngôn.
Cảm nhận được ánh nhìn rơi lên người mình, Nam Tri Ngôn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt vô cảm của Lục Nghiên Cảnh.
“Cuối tiết, đến phòng họp tìm tôi.”
Lục Nghiên Cảnh đảo mắt nhìn hai người họ, ánh mắt dừng lại trên người Nam Tri Ngôn một thoáng rất khẽ, rồi tránh đi bàn tay mà Ô Na đang định vươn tới khoác lấy, sải bước đi thẳng về phía trước.
Nụ cười được giữ đúng mực trên môi Ô Na khựng lại trong chớp mắt, cô ngẩn ra một chút, nhưng vẫn nhanh chóng thu tay lại rồi đuổi theo bước chân của Lục Nghiên Cảnh.
Nam Tri Ngôn ngẩng đầu, dõi theo bóng lưng hai người dần xa, hàng mày hơi cau lại.
“Tch, thì ra cậu cũng có lúc phạm lỗi hả?”
Bên tai đột ngột vang lên một giọng nói, lại còn ở khoảng cách rất gần, khiến Nam Tri Ngôn phải hơi lùi lại. Cô liếc mắt sang, thì ra là Vi Sinh Lẫm.
Dường như hắn chỉ tiện miệng nói một câu khi đi ngang qua, không hề đợi phản hồi từ cô mà đã ung dung rảo bước đi tiếp.
"Chị, thiếu gia có phải đã phát hiện chuyện gì không?”
Nam Tri Hành có chút thấp thỏm bất an hỏi nhỏ.
“Không sao đâu, đi học trước đã.”
Nam Tri Ngôn không có vẻ gì hoảng loạn. Dù sao cũng chẳng giấu được mãi, Lục Nghiên Cảnh biết cũng không có gì lạ.
St. Derick’s Royal Công Học chia lớp học theo cấp bậc. Khi Nam Tri Ngôn đến nơi, phòng học đã gần như kín chỗ.
“Vừa rồi tôi thấy thiếu gia Ulraf với tiểu thư Ô Na ở cổng trường, hai người đó thật là xứng đôi ghê!”
“Đúng thế, tiểu thư Ô Na là vị hôn thê do chính Bệ hạ chọn cho thiếu gia đó!”
“Mà sao đến giờ họ vẫn chưa đính hôn nhỉ?”
"Tôi nghe người ta nói, phải đợi thiếu gia chính thức bước vào Thượng nghị viện thì mới…”
Những lời bàn tán khe khẽ bỗng đồng loạt im bặt vào đúng khoảnh khắc Nam Tri Ngôn bước vào lớp.
“Bạn học Nam.”
Tiếng chào hỏi vang lên ngoan ngoãn, những học sinh đang tụ tập lập tức tản ra, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Mấy người đang trò chuyện khi nãy đều thoáng chột dạ, dù gì thì ở Công Học này, chẳng ai không biết Nam Tri Ngôn yêu thầm Lục Nghiên Cảnh.
Mọi người đều có thể hiểu được. Lớn lên bên cạnh người như thiếu gia Ulraf, thật sự rất khó không nảy sinh tình cảm gì đó.
Tiếc là, Nam Tri Ngôn cũng rất ưu tú. Thậm chí họ đều rõ ràng rằng, sau cặp kính kia là một gương mặt xinh đẹp đến mức nào.
Chỉ là khí chất của cô quá lạnh nhạt, khiến người ta không dám đến gần.
Đối mặt với những ánh mắt đầy thương hại, Nam Tri Ngôn cũng đã quen, cô chẳng buồn bận tâm nữa.
Cô biết, mọi người đều đang hiểu lầm rằng cô thích Lục Nghiên Cảnh. Nhưng cô không có ý định giải thích.
Đây là thiết lập của thế giới này, và khi chưa tìm được cách quay về, Nam Tri Ngôn không muốn làm rối loạn mạch truyện.
Cô đi đến chỗ ngồi của mình, lấy ra cuốn Phân tích Chiến tranh.
Đây là một tiết học khá nhàm chán, nhiều người nghe được một nửa đã mơ màng sắp ngủ.
Nhưng khi ánh mắt vô tình liếc đến cô gái ngồi bên cửa sổ, nhiều người bất giác ngồi thẳng người lại.
Dù là tiết học khô khan thế nào đi nữa, Nam Tri Ngôn vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Tư thế ngồi thẳng, sống lưng thẳng tắp, chiếc cổ trắng ngần và thon dài tạo nên một đường nét thanh thoát hiếm có.
Tóc cô được buộc gọn gàng theo đúng quy định, buông xuống sau gáy. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu vô thức, đôi mắt ấy mang theo nét điềm tĩnh hờ hững.
Ngay cả áo khoác đồng phục cũng được cô cài kín theo đúng quy tắc, không hề nhăn nhúm một chút nào.
Xinh đẹp nhưng lại có cảm giác xa cách đến lạnh lẽo, khiến người ta không thể nào nảy sinh ý nghĩ tiếp cận.
Ít nhất là trong mắt bọn họ, chưa ai từng thấy Nam Tri Ngôn nở nụ cười bao giờ.
Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người. Ánh mắt là lạ đó khiến Nam Tri Ngôn nghiêng đầu nhìn ra.
Gió nhẹ lướt qua, lá cây rơi xuống hành lang phát ra tiếng xào xạc, nhưng ngoài tiếng đó ra, hành lang trống không một bóng người.
Hết tiết học, Nam Tri Ngôn vừa thu dọn đồ đạc xong, vừa bước đến cửa đã bị người gọi lại.
“Bạn học Tri Ngôn, xin dừng bước một chút.”
Nam Tri Ngôn nhìn đồng hồ một cái, sau đó quay người, hơi cúi đầu hành lễ:
“Giáo sư Aurora.”
“Tri Ngôn, luận văn lần trước em nộp, tôi đọc rồi rất có góc nhìn riêng. Sau này em có định vào quân đội phát triển không?”
Aurora Carter không chỉ là giáo viên giảng dạy tại Công Học, mà còn là một tướng quân cấp cao của Quân bộ. Chỉ vì bị thương trong chiến tranh nên hiện tại bà mới rút về giảng dạy ở tuyến sau.
“Xin lỗi, thưa giáo sư. Hiện tại em vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.”
Ngón tay Nam Tri Ngôn khẽ run, lông mi cụp xuống, giấu đi bóng tối nơi đáy mắt.
“Vậy cũng được. Mong em sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Aurora không làm khó cô, chỉ có chút tiếc nuối thở dài rồi xoay người rời đi.
Trước đây, Nam Tri Ngôn từng thật lòng muốn gia nhập quân đội, nơi đó vừa cách xa Ulraf, vừa tránh được Nam gia.
Nhưng bây giờ, cô sao còn có thể đi được?
Cô nhấc chân bước về phía phòng họp. Dù đến muộn vài phút, nhưng hội trường đã kín người.
Trước ánh mắt dõi theo của tất cả, Nam Tri Ngôn đi đến ngồi bên phải phía dưới Lục Nghiên Cảnh, khẽ gật đầu chào mọi người:
“Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Đây là lần đầu tiên cô đến muộn trong một buổi họp như thế này. Trước nay, cô luôn là người đến sớm nhất.
Dù mọi người có thấy kỳ lạ, nhưng chẳng ai dám trách cô vì lý do này, dù sao thì thiếu gia Ulraf còn chưa lên tiếng mà.
Ngoại trừ Cố Văn Kỳ.
“Xem ra A Ngôn thật sự rất được chào đón nhỉ? Lại có người đứng chờ ở cổng để đưa thu cho sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi mang kính mắt viền vàng, dung mạo ôn hòa tuấn tú nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong ánh mắt nhìn Nam Tri Ngôn lại ẩn chứa sự châm chọc không hề giấu giếm.
Mà bên dưới sự châm chọc ấy… dường như còn có điều gì khác đang âm thầm dao động, nhưng không ai phát hiện ra.
Chủ đề kiểu này vốn không thích hợp để nói trong những buổi họp như thế, nhưng vì thân phận đặc biệt của đối phương, nên không ai dám tỏ ra khác thường.