"Không cần lo, cậu ta không dám đi đâu."
Dù có đi mách thật, Nam Văn Tề cũng sẽ không để tâm chuyện này. Suy cho cùng, Nam Văn Tề chỉ yêu thích những đứa con biết nghe lời và có chí tiến thủ mà thôi.
Từ rất sớm, Nam Tri Ngôn đã hiểu rõ đạo lý này.
Cô thu dọn hộp thuốc, bình thản đáp lại một câu, không biết chợt nghĩ tới điều gì, động tác hơi khựng lại.
"Vật tư Lục gia chuyển đến tinh cầu Alpha hiện đang bị thất lạc ở Lạc Thành. Thiếu gia còn chưa biết chuyện, em nhanh chóng tìm thời gian đi một chuyến, mang đồ về. Phần còn lại, chị sẽ xử lý."
Nam Tri Ngôn cũng không ngờ Nam Vinh lại gan lớn đến thế, vì hãm hại Nam Tri Hành mà dám giở trò trên thuyền vận chuyển vật tư của Lục gia.
"Chị, sao chị biết được chuyện này!"
Nam Tri Hành có phần chột dạ. Nhiệm vụ lần này do chính Lục Nghiên Cảnh giao cho cậu, nào ngờ nửa đường lại bị tinh tặc cướp sạch. Giờ cậu không biết phải báo cáo thế nào với thiếu gia nữa.
Ban đầu còn tưởng chắc chắn sẽ bị trừng phạt, may mà có chị ở đây.
Nam Tri Ngôn không đáp, chỉ khẽ lắc đầu với cậu.
Cô không nói thì chẳng ai có thể moi được điều gì. Thế nên dù Nam Tri Hành rất tò mò, cuối cùng cũng không hỏi thêm nữa.
Cảm xúc của thiếu niên luôn hồi phục rất nhanh. Mới phút trước còn uể oải, phút sau Nam Tri Hành đã phấn chấn đứng dậy, vội vã đi ra cửa.
Nhưng khi vừa đến cửa, cậu lại dừng bước, xoay người nhìn Nam Tri Ngôn, nét mặt chần chừ khó nói.
"Chị… khi nào… chúng ta mới có thể đến thăm mẹ vậy?"
Cậu hỏi rất rụt rè. Mà ngay khi thấy sắc mặt Nam Tri Ngôn chợt trầm xuống, cậu liền luống cuống giải thích:
"Em chỉ hỏi vậy thôi, nếu không thể thì… thì cũng không sao."
Nói rồi, Nam Tri Hành nhẹ nhàng khép cửa lại, nét mặt khó giấu nổi sự thất vọng.
Bàn tay Nam Tri Ngôn đang nắm chậm rãi buông ra, nhìn lòng bàn tay in hằn vết đỏ do tự mình siết chặt, ánh mắt cũng dần tối lại.
Cô cũng muốn đi thăm mẹ mình, người phụ nữ đã cho cô tất cả tình yêu thương ở thế giới này.
Không nấn ná thêm, Nam Tri Ngôn đứng dậy, bước lên tầng hai, nơi có thư phòng của Nam Văn Tề.
"A Ngôn, chuyện này con xử lý rất tốt. Vậy đi, cuối tuần này, con dẫn A Hành đi thăm mẹ các con một chuyến."
Ngồi sau bàn làm việc, Nam Văn Tề mỉm cười không ngừng. Nhìn Nam Tri Ngôn, trong đáy mắt ông còn có vài phần đắc ý.
Ông ta rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của Nam Tri Ngôn. So với khi trước, khi cô còn ngỗ ngược và khó dạy bảo, thì giờ đây thuận mắt hơn nhiều. Đây chính là tác phẩm thành công nhất của ông ta.
Nghe ông nói, hàng mi vốn đang rũ xuống của Nam Tri Ngôn khẽ run, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Cô biết rõ, đây là phần thưởng.
"Cảm ơn phụ thân."
"Về phần A Vinh… đúng là cần phải dạy dỗ lại một chút."
Hiển nhiên, Nam Văn Tề rất rõ vừa rồi dưới nhà đã xảy ra chuyện gì.
Nam Tri Ngôn không đáp lời. Nam Văn Tề như đã tự quyết, phất tay ra hiệu cho cô rời đi.
Hiện tại cô cũng chẳng quan tâm đến những việc khác, chỉ cần nghĩ tới việc được gặp lại người phụ nữ kia, vẻ lạnh nhạt trong đáy mắt cô liền tan biến đôi chút.
Không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, mãi đến khi lui ra khỏi thư phòng, khóe môi Nam Tri Ngôn mới khẽ cong lên. Nhưng cũng rất nhanh, nụ cười lại biến mất.
St. Derick's Royal Công Học có ngày nghỉ, chỉ lúc đó cô và Nam Tri Hành mới được trở về Nam gia.
Sáng hôm rời khỏi Công Học, Nam Tri Hành cũng vừa về tới nhà.
Chưa kịp ăn sáng, cậu đã khoác lên chế phục, ngồi ngay cạnh Nam Tri Ngôn.
Thiếu nữ vẫn như cũ, ôn lại quyển “Tổng quan lịch sử đế quốc”. Ánh nắng sớm rọi qua cửa sổ xe, phủ lên làn da trắng mịn của cô một lớp sáng vàng mờ nhạt như dát kim.
"Thiếu gia."
Ánh mắt có phần phức tạp của Tùy Dự rút về khi Nam Tri Ngôn ngẩng đầu, hắn khẽ gật đầu, chào Nam Tri Hành bên cạnh cô.
"Ừm."
Nam Tri Hành gật đầu qua loa. Cậu không mấy thích người quản gia này, luôn cảm thấy hắn có điều gì đó kỳ lạ.
Nhưng người này là do chính Nam Văn Tề chọn, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
"Chị, cuối tuần này chúng ta thật sự có thể gặp mẹ sao?"
Giọng nói của Nam Tri Hành mang theo vẻ kích động, nghiêng người về phía trước. Từ lúc biết tin, cậu đã vui mừng suốt dọc đường, bởi đã rất lâu rồi chưa được gặp mẫu thân.
"Ừ, phụ thân đã đồng ý."
Đáy mắt Nam Tri Ngôn cũng ánh lên nét tươi vui, đôi mắt hổ phách dưới ánh nắng sớm như phủ đầy tinh quang lay động.
Ánh mắt Tùy Dự khựng lại một thoáng. Dường như phát hiện điều gì đó, Nam Tri Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ chốc lát sau, cô khẽ nhíu mày, đeo kính lên.
St. Derick's Royal Công Học nằm ngay trung tâm thành phố Ulraf, đối diện là tòa nhà Quốc hội, điều này đủ cho thấy địa vị của ngôi trường đã tồn tại hơn trăm năm này.
Xe dừng lại chậm rãi. Nam Tri Hành và Nam Tri Ngôn lần lượt bước xuống.
Sự xuất hiện của hai người lập tức thu hút không ít ánh mắt.
Lý do không gì khác, chỉ vì thân phận của họ, không phải là người thừa kế tước vị bá tước Taran mà vì họ là người thân cận bên cạnh Lục Nghiên Cảnh.
"A Ngôn, A Hành!"
Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến từ không xa, cả hai đồng loạt ngẩng đầu.
Chỉ thấy cách đó vài bước, một thiếu nữ xinh đẹp rực rỡ đứng yên tại chỗ. Mái tóc dài như rong biển hơi xoăn khoác hờ trên vai, trông có phần nghịch ngợm, nhưng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
"Tiểu thư Ô Na."
Ô Na Tái Đức, vị tiểu thư mang dòng máu hoàng thất, nghe nói được quốc vương chỉ định làm hôn thê tương lai của Lục Nghiên Cảnh, với hy vọng dựa vào Lục gia để bảo hộ cho hoàng thất đã gần như trở thành biểu tượng trang trí không còn quyền lực gì trong đế quốc.
Dĩ nhiên, Ô Na còn có một thân phận khác: nữ phụ độc ác lớn nhất trong tiểu thuyết gốc.
Nhưng giờ phút này, người thu hút ánh nhìn của người khác không chỉ có cô, mà còn có thiếu niên cao lớn, tuấn tú, tóc xoăn màu đỏ.
Nam Tri Ngôn vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của người nọ.
Vi Sinh Lẫm, trưởng tử của gia tộc Vi Sinh, phụ thân là hầu tước Hollein, chủ tịch thượng nghị viện đế quốc, là một trong những người cầm quyền thực sự của đế quốc hiện tại.
Mà bản thân Vi Sinh Lẫm chính là nam phụ số ba trong nguyên tác, giai đoạn đầu yêu thầm Ô Na, về sau cũng thích nữ chính.
"Vi Sinh thiếu gia."
Nam Tri Ngôn dừng một nhịp, rồi khẽ gật đầu chào Vi Sinh Lẫm.
"Ừm."
Một lúc lâu sau, Vi Sinh Lẫm dường như mới nhận ra cô đang chào mình, trong cổ họng mơ hồ phát ra một âm mơ hồ như đáp lại.
Nam Tri Ngôn không để tâm. Tuy rằng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nhưng cô và Vi Sinh Lẫm không thân thiết. Tính cách của hắn vốn không tốt, dường như từng tế bào trên người đều chứa đầy bạo lực tiềm tàng.
Cô từng thấy cảnh Vi Sinh Lẫm đỏ mắt đánh nhau ở sân thể dục, thậm chí có thể đấm bể cả giáp cơ động sơ cấp.
Người duy nhất có thể chế ngự hắn, chỉ có nam chính, Lục Nghiên Cảnh.
Mà thái độ lạnh lùng hiện tại, đã xem như lịch sự hiếm thấy lắm rồi. Phần lớn thời gian, vị thiếu gia này chẳng buồn đáp lời ai cả.
"A Ngôn, sao Nghiên Cảnh vẫn chưa đến vậy?"
Không để ý đối phương vừa dừng mắt trên người mình quá lâu, Nam Tri Ngôn nhìn về phía Ô Na.
"Thiếu gia sẽ đến ngay."
Vừa rồi trên xe, Nam Tri Ngôn đã nhận được tin nhắn từ Lục Nghiên Cảnh, bảo cô trực tiếp đến phòng hội nghị của Công Học.
Tin nhắn đó chắc hẳn không chỉ gửi cho mình cô.
Công Học hội nghị, nói thẳng ra là phiên bản thu nhỏ của quốc hội đế quốc. Trường St. Derick’s áp dụng chế độ học sinh tự quản, từ nội quy đến hành chính, đều do hội nghị này xử lý.
Con cháu các đại gia tộc đều đảm nhiệm những chức vụ quan trọng trong đó.
Nam Tri Ngôn là thư ký quốc hội, còn chủ tịch quốc hội chính là Lục Nghiên Cảnh.
Vi Sinh Lẫm đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ Thể Thao, nhưng thực chất chỉ là hư danh, chẳng bao giờ làm việc. Thậm chí có không ít việc, bị ép phải giao cho Nam Tri Ngôn xử lý thay.