"Phanh!"

"Đồ phế vật, chút chuyện cỏn con thế này mà cũng làm không xong! Tao đưa mày đến bên cạnh Lục Nghiên Cảnh, không phải để mày đi đắc tội với người ta!"

Vừa bước qua cửa, âm thanh đồ sứ vỡ vụn liền đập vào tai Nam Tri Ngôn, cùng với tiếng quát giận dữ của Nam Văn Tề.

Thiếu niên cao gầy đứng bất động giữa phòng, cúi đầu thấp, không nhìn rõ biểu cảm. Sườn mặt trắng trẻo ẩn hiện vài vệt máu đỏ.

"Phụ thân."

Ngay khoảnh khắc Nam Văn Tề giơ tay lên lần nữa, Nam Tri Ngôn kịp thời lên tiếng gọi.

Giọng nói trong trẻo, dễ nghe của thiếu nữ vang lên trong đại sảnh trống trải. Robot quản gia trong nhà đón lấy tập tài liệu dày cộm trên tay cô, cúi người đặt đôi giày đi trong nhà trước mặt Nam Tri Ngôn.

Thay xong giày, Nam Tri Ngôn mới chậm rãi bước tới.

"A Ngôn về rồi à."

Thấy cô, thần sắc của Nam Văn Tề hòa hoãn đi đôi chút, bàn tay cuối cùng vẫn chưa đánh xuống.

"Chị!"

Nghe thấy giọng Nam Tri Ngôn, Nam Tri Hành lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, gương mặt có vài phần giống cô đến sáu bảy phần hiện lên nét tủi thân. Nhưng vì đường nét khuôn mặt cứng cáp, nam tính rõ ràng, nên biểu cảm tủi thân kia lại hơi buồn cười.

"Ồ, chị cả đã về rồi cơ à."

Một giọng nam vang lên bên tai. Ánh mắt Nam Tri Ngôn quét sang, mới phát hiện phía sau Nam Văn Tề còn đứng hai người.

Là Nam Vinh và Nam Hân, cặp sinh đôi ngoài giá thú được Nam Văn Tề sủng ái, cũng là long phượng thai.

Giọng Nam Vinh đầy châm chọc, đáy mắt mang theo vẻ thích thú khi thấy chuyện hay.

Nam Tri Ngôn không đáp lời Nam Vinh, cũng không nhìn Nam Tri Hành, chỉ đưa tờ giấy đã lấy ra từ lúc trên xe cho Nam Văn Tề.

"Phụ thân, đây là thành tích thí nghiệm tổng hợp ở Công Học của con."

Thí nghiệm tổng hợp của Công Học là một hình thức kiểm tra toàn diện năng lực của học sinh tại St. Derick's Royal, bao gồm gần như mọi phương diện.

Nhưng chủ yếu vẫn là đánh giá năng lực chính trị và nhạy bén quân sự, bởi phần lớn học sinh ở đây đều là con em quý tộc, những người sẽ nắm giữ quyền lực của đế quốc trong tương lai.

Kết quả của Nam Tri Ngôn là A+.

Sắc mặt Nam Văn Tề thấy rõ là tốt lên không ít. Thành tích này tuy không phải đứng đầu, trong bảng xếp hạng Công Học cũng chỉ đứng thứ năm nhưng đối với Nam gia, đó là thành tích phù hợp nhất.

Đủ để ông ta có cớ khoe khoang, mà không đến mức bị nghi kỵ bởi các đại gia tộc.

Ba vị trí đầu của Công Học sẽ được đề cử làm đại thần chấp chính tương lai của đế quốc, từ trước đến nay đều do bốn đại gia tộc thao túng, tuyệt đối không cho phép người mới vượt lên.

"Không tồi."

Nam Văn Tề chỉ buông một lời khen ngắn gọn với Nam Tri Ngôn, ánh mắt liếc qua Nam Tri Hành rồi dừng lại ở Nam Vinh và Nam Hân.

"Hừ, chẳng biết con đi theo Lục Nghiên Cảnh và chị con học được cái gì."

Cuối cùng ánh nhìn lại dừng trên người Nam Tri Hành. Lần này, kết quả của Nam Tri Hành là B.

Thực ra không tệ, nhưng vẫn không khiến Nam Văn Tề hài lòng.

Nói xong câu đó, ông ta liền xoay người bước lên lầu.

Cũng chính vì thế mà ông không thấy được ánh mắt Nam Tri Ngôn thoáng hiện vẻ mỉa mai.

Học được gì sao? Học cách trở thành một con rối hoàn hảo, biết nghe lời như cô sao?

"Vẫn là chị cả giỏi thật đấy, mới về một cái là phụ thân đã không còn nổi giận."

Nam Vinh cười nhạt, trong ánh mắt tràn đầy ghen tỵ. Dù Nam Tri Ngôn xuất sắc thật, nhưng càng khiến người ta khó chịu.

"Nam Vinh, cậu đúng là không biết xấu hổ, muốn bị đánh phải không?"

Không chờ Nam Tri Ngôn lên tiếng, Nam Tri Hành đã bước lên một bước, túm cổ áo Nam Vinh, ánh mắt hung hăng.

Mắng cậu thì được, nhưng không ai được phép sỉ nhục chị của cậu. Nam Vinh vừa nãy rõ ràng có ý châm chọc, đến cậu cũng nghe ra.

"Làm gì đấy, Nam Tri Hành, anh định đánh tôi sao?"

Bị túm cổ áo, Nam Vinh không những không sợ, mà còn khiêu khích nhìn lại.

Là người thừa kế thì sao, chẳng phải cũng bị gửi sang nhà Lục gia làm con chó sai vặt đấy thôi. Rồi sẽ có ngày hắn thay thế Nam Tri Hành.

"Anh trai, đừng nói nữa."

Thấy hai người sắp đánh nhau, Nam Hân sốt ruột liếc lên lầu, túm áo Nam Vinh, ánh mắt đầy sợ sệt.

Phụ thân chắc chắn sẽ không thích cảnh này.

"A Hành."

Nam Tri Ngôn vẫn bình tĩnh, đưa tay giữ lấy nắm đấm sắp vung xuống của Nam Tri Hành, lắc đầu với cậu, rồi mạnh mẽ kéo cậu về phía sau mình.

"Xem ra vẫn là chị cả biết điều, không hổ là con chó đắc lực nhất bên cạnh thiếu gia Ulraf."

Nhìn hành động của Nam Tri Ngôn, Nam Vinh liền cười lạnh, cho rằng cô vì sợ Nam Văn Tề nên mới can ngăn.

"Cậu..."

Nghe đến đây, lửa giận trong lòng Nam Tri Hành bùng lên. Mọi thứ Nam gia có được hôm nay đều do chị cậu đánh đổi. Nam Vinh là cái thá gì, mà dám nói năng như vậy với chị cậu?

Vừa định ra tay thì lại bị Nam Tri Ngôn ngăn lại.

"Chị, nó..."

Bị chặn lại lần nữa, mắt Nam Tri Hành đỏ bừng.

"Anh trai, anh đừng nói nữa, em xin anh."

Nam Hân ở bên cũng không nhịn được, lên tiếng cầu xin, còn liếc nhìn Nam Tri Ngôn mấy lần.

Tuy gương mặt cô không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến người ta vô cớ thấy sợ. Cô lại kéo tay áo Nam Vinh, hạ giọng nài nỉ, mong hắn im miệng.

"Sợ cái gì chứ, sao mày nhát gan như vậy? Đúng là đồ phế vật."

Nam Vinh giật tay áo lại, dù đối với em gái ruột, hắn cũng chẳng có thái độ gì tốt.

Hắn chẳng hiểu Nam Hân đang sợ cái gì. Mẫu thân cô là người phụ nữ mà phụ thân yêu nhất, nếu không thì cũng chẳng mang hai anh em họ về nhà.

Bị đẩy một cái, Nam Hân rụt người lại, cúi gằm mặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Còn Nam Tri Ngôn, ngoài việc ngăn Nam Tri Hành lại, thì vẫn chỉ yên lặng nhìn đám người kia. Đôi mắt hổ phách trong suốt sau thấu kính, ánh lên vẻ lãnh đạm khác thường.

Cứ như thể, những lời sỉ nhục đó chẳng liên quan gì đến cô.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Nam Tri Ngôn dễ bị bắt nạt.

"Bốp!"

Chỉ trong nháy mắt, một cái tát đỏ rực in hằn trên mặt Nam Vinh.

Đầu nghiêng sang một bên, vị mặn của máu từ kẽ răng trào ra nơi yết hầu. Nam Vinh không thể tin nổi, giơ tay sờ mặt mình, quay đầu lại liền thấy Nam Tri Ngôn đang dùng khăn tay lau tay mình.

Như thể tay cô vừa chạm phải thứ gì đó ghê tởm, phải lập tức lau sạch cho bằng được.

"Chị dám đánh tôi? Tôi sẽ mách phụ thân!"

Nam Vinh tức điên lên. Từ khi được Nam Văn Tề đón về, hắn chưa từng bị đối xử như vậy. Cả Nam Văn Tề cũng chưa từng đánh hắn!

"Đi đi."

Nam Tri Ngôn hơi nâng đầu, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt kính. Chiếc khăn trong tay rơi xuống, vừa vặn được robot quản gia tiếp lấy.

Mí mắt khẽ nhấc, Nam Tri Ngôn nhìn về phía Nam Vinh.

"Nhân tiện nói với phụ thân rằng, cậu đã làm thế nào liên lạc với bọn cướp không gian, cướp vật tư của Lục gia."

Lời còn chưa dứt, cô không thèm nhìn đến gương mặt đột nhiên trắng bệch của Nam Vinh, kéo Nam Tri Hành, lúc này vẫn còn đơ ra, xoay người lên lầu. Phòng ngủ của họ nằm ở tầng ba.

"Chị, chị cũng thấy ngứa mắt nó từ lâu rồi đúng không?"

Vừa đẩy cậu ngồi xuống sofa, robot quản gia liền đưa thuốc trị thương tới.

Nam Tri Hành phấn khởi, nghĩ đến cú tát vừa rồi mà thấy hả dạ không thôi. Chị của cậu đúng là quá lợi hại!

"Đừng nhúc nhích."

Nam Tri Ngôn không trả lời câu hỏi, chỉ xoay mặt Nam Tri Hành lại, bôi thuốc lên khóe miệng đang rách của cậu. Nam Văn Tề ra tay không nhẹ, cả sườn mặt đã sưng lên một mảng.

"Nhưng mà chị… nếu tên khốn kia thật sự đi mách phụ thân, nếu phụ thân trừng phạt chị thì sao?"

Rất nhanh, vẻ hứng khởi của Nam Tri Hành lại xẹp xuống, nhớ tới lời Nam Vinh lúc rời đi, tâm trạng lại nặng nề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play