Trong hoàng thành, lễ Tết lại càng thêm phần nghi thức, như nhà họ Lê – phủ Tướng quân – năm nào cũng được mời vào cung, nhận lộc vua ban. Năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là lần này có thêm một người – chính là vị thiếu phu nhân mới cưới, Lẫm Ký Bạch.

Hoàng thượng và Quảng Dực sớm đã ngầm thương nghị, định mượn tiệc rượu chuốc cho Lê Tự say khướt. Chẳng qua Lê Tự há lại không nhìn ra? Chỉ là sau khi uống liền mấy chén, hắn liền tựa đầu vào vai thê tử, giả vờ men rượu ngấm, khó chống đỡ nổi.

Giang Nguyện tuy trông thấy rõ ràng nhưng cũng không vạch trần. Quảng Dực và tiểu hoàng đế nhìn nhau, cũng đành bất lực, đành thuận theo ý hắn, sớm cho Lê Tự hồi phủ, lấy cớ về dâng hương chúc tết.

Phủ họ Lê đã làm lễ tiễn năm cũ, đón năm mới, đến giờ cũng đã tụ đủ các phòng, cùng nhau thức đêm đón giao thừa. Chỉ là từ lúc Lê Tự ra khỏi cung đến giờ, vẫn cứ dựa cả người vào vai Lẫm Ký Bạch, không rời một bước.

Lê Chấn – phụ thân Lê Tự – thấy con mình quả thực có hơi men, thần trí hơi mơ hồ, cũng không tiện giữ lại thêm, liền để hai người sớm trở về nghỉ ngơi.

Lẫm Ký Bạch lúc này mới dìu người cứ mãi không chịu đứng vững trở về phòng. Bên cạnh có hạ nhân định tiến lên đỡ thiếu phu nhân một tay, nhưng Lê Tự lại lẩm bẩm trong miệng: “Cút đi,” rồi hất mạnh tay người hầu ra, hai tay quấn lấy cổ Lẫm Ký Bạch, sống chết không chịu buông.

Lẫm Ký Bạch bất đắc dĩ thở dài, khẽ lắc đầu với hạ nhân, cuối cùng đành một mình đem tửu quỷ này về phòng.

Về tới phòng, Lê Tự cũng chẳng chịu ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi, ngược lại còn lớn tiếng hô: “Ta muốn tắm!”

Lẫm Ký Bạch đành nhượng bộ, khẽ viết vào lòng bàn tay y: “Vậy ta gọi người đến giúp.”

Chẳng ngờ vừa xoay người đã bị Lê Tự kéo lại: “Không được, ta không muốn ai khác.”

Lẫm Ký Bạch nhíu mày nhìn y, lặng lẽ gỡ tay Lê Tự ra, định quay người đi, nhưng lại bị y hét lớn: “Không cho gọi người khác! Gọi thì ta không tắm nữa!”

Lúc này, Lẫm Ký Bạch lại viết vào tay y: “Ít nhất cũng phải có người nấu nước nóng.”
Lê Tự nghe vậy mới thôi vùng vằng.

Nước nóng đã được chuẩn bị xong, hạ nhân lui ra. Vì không chịu để ai khác chạm vào, nên việc tắm rửa cũng đành để một mình Lẫm Ký Bạch lo liệu. Hắn giúp Lê Tự cởi bỏ y phục, dìu y ngồi vào trong thùng gỗ, lại ép y uống ít canh giải rượu. Được nước ấm xoa dịu, Lê Tự mới dần tỉnh táo lại.

Y dựa vào thành thùng, thần trí vẫn còn mơ hồ, nhìn người bên cạnh mà khẽ nói: “Phu nhân, vào cùng ta tắm đi.”

Lăng Ký Bạch không đáp, đứng dậy định lấy khăn giúp y lau người, nhưng vừa đứng lên đã bị Lê Tự kéo xuống thùng nước.

Tư thế lúc này quả thực chẳng ra sao: Lẫm Ký Bạch ngồi trên đùi Lê Tự, một tay vô tình đặt đúng vào nơi không nên chạm, tiến thoái lưỡng nan.

Lê Tự lại nhân lúc ấy kề tai hắn, thì thầm: “Phu nhân, chúng ta viên phòng đi.”

Dứt lời, y còn đưa tai Lẫm Ký Bạch vào miệng mà ngậm lấy. Lẫm Ký Bạch giật mình, vội giãy ra. Nhưng Lê Tự đâu để hắn thoát? Dứt khoát ôm lấy, bế lên, hướng về phía giường mà bước tới.

Y biết Lẫm Ký Bạch vẫn luôn kháng cự. Dù ban đầu bản thân cũng không ưng thuận cuộc hôn sự này, nhưng càng chung sống lâu ngày, lại càng chẳng nỡ lạnh nhạt với người kia. Từ ngày cưới đến nay đã hơn hai tháng, hai người sớm chiều bên nhau mà vẫn chưa viên phòng. Y vốn không muốn ép buộc, nhưng hôm nay, Lê Tự lại muốn mượn men rượu, một lần thuận nước đẩy thuyền.

Lẫm Ký Bạch không thể nói, cũng chẳng cách nào lên tiếng cự tuyệt, chỉ có thể dùng tay đẩy y ra. Nhưng y chẳng buông tha, từng lớp y phục trên người hắn dần bị tháo bỏ. Khi tay Lê Tự vô tình chạm lên lồng ngực bằng phẳng kia qua lớp áo trong, cả người chợt khựng lại.

Nam nhân?

Lê Tự như bị sét đánh, giật mình nhảy bật ra, khó tin nhìn đối phương.

Lẫm Ký Bạch vội kéo áo, chỉnh trang lại thân thể. Hai người im lặng đối diện nhau. Một lúc lâu sau, Lê Tự mới mở lời, giọng run nhẹ: “Ngươi... rốt cuộc là ai?”

Lẫm Ký Bạch bước xuống giường, muốn như trước kia nắm lấy tay y mà viết chữ giải thích. Nhưng tay vừa chạm vào đã bị y hất mạnh như thể chạm phải rắn độc. Hắn siết chặt nắm tay, xoay người đến bên bàn, chậm rãi viết ra từng điều:

Hắn là ai, vì sao phải thay muội muội xuất giá, vì sao lại bước vào nhà họ Lê với thân phận “thiếu phu nhân”, và vì sao từ đầu đến cuối, chưa từng dám mở lời nói ra sự thật.

Lê Tự nhìn từng dòng chữ, lòng tựa hồ rơi xuống vực sâu. Người mà y nâng như châu như ngọc, hóa ra lại là một kẻ luôn lừa dối mình.

Lẫm Ký Bạch đứng đó, quần áo xộc xệch, mắt hoe đỏ, chân trần run rẩy giữa trời đông. Hồi còn chưa phát hiện ra thân phận thật, nếu thấy cảnh này, Lê Tự ắt đã vội vàng ôm lấy hắn mà che chở, sợ hắn nhiễm lạnh. Nhưng giờ phút này, y chỉ đứng đó, ánh mắt đầy đề phòng.

Im lặng một lúc, Lê Tự hừ lạnh một tiếng: “Lẫm Ký Bạch.”
Y bước lên một bước, ép người kia lùi về phía sau, lưng đập vào cạnh bàn, không còn đường lui.

Y không rõ mình đang giận hay đang buồn, chỉ thấy khóe mắt cay xè:
“Ngươi lừa ta bao lâu như vậy, nhìn ta bị ngươi xoay mòng mòng có vui không? Nhìn ta quan tâm, săn sóc ngươi, có thấy đắc ý không? Thiếu phu nhân, nếu chuyện này bị lộ ra, mặt mũi nhà họ Lê còn để vào đâu? Ta thành toàn cho muội muội ngươi, thế ai thành toàn cho ta?”

Tiếng “thiếu phu nhân” ấy khiến Lẫm Ký Bạch lặng người, muốn giải thích, muốn xoa dịu, nhưng lại không thể nói thành lời. Chưa bao giờ hắn hận bản thân câm nín như lúc này.

Không nhận được câu trả lời, Lê Tự tiếp tục:
“Ta xem ngươi như bảo bối mà nâng niu, một ánh mắt chau mày cũng đủ khiến ta đau lòng mấy ngày, ngươi không muốn, ta liền chờ. Kết cục, tất cả chỉ là ngươi lừa ta. Ngươi có từng có chút thật lòng nào với ta không?”

Câu hỏi ấy như một nhát dao, đâm thẳng vào lòng Lẫm Ký Bạch. Hắn cúi đầu, siết lấy vạt áo, không dám nhìn người trước mặt.

Thấy đối phương lặng im, chỉ càng khiến Lê Tự thêm giận.

Y siết tay kéo Lẫm Ký Bạch lại: “Ngươi là chính thất được ta cưới hỏi đường đường chính chính, tám kiệu rước vào phủ, bái đường thành thân. Bất kể lời hứa hôn là với muội ngươi, nhưng người bước vào cửa, là ngươi. Đã thế, cùng ta viên phòng, chẳng phải là trách nhiệm của ngươi sao?”

Nói rồi, y kéo người kia đẩy lên giường, mặc kệ hắn đau đớn cuộn tròn lại, vẫn áp người đè xuống, một hơi cởi sạch lớp áo.

Lê Tự khi ấy tức giận đến mất lý trí, chẳng còn nhớ đến ôn nhu. Lẫm Ký Bạch cắn môi chịu đựng, tay che mắt, toàn thân run rẩy.

Cho đến khi Lê Tự ngẩng đầu, thấy gương mặt đẫm lệ, đôi môi bị cắn đến bật máu, nước mắt rơi từng giọt không tiếng, mọi cơn giận trong lòng y bỗng chùng xuống.

Y đưa tay chạm lên mặt người kia, như muốn lau đi hàng lệ kia, nhưng rồi giật mình thu tay lại.

Y không thể tiếp tục ép buộc, cũng không thể đối diện.

Lê Tự lặng lẽ rút lui, mặc lại y phục, định bỏ đi, nhưng cúi đầu lại thấy dấu máu vương trên ga trải giường, lòng chợt nhói lên.

Lê Tự quay đầu nhìn lại người nằm trên giường, cuối cùng hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, đại thiếu gia nhà họ Lê không làm kinh động đến ai, lặng lẽ rời khỏi phủ.

Đêm ba mươi, nhà nhà quây quần đón Tết, còn y lẻ loi giữa phố lạnh, gió buốt thổi qua như cắt da, dưới tán tuyết dày, chỉ có vài đứa trẻ ra đốt pháo.

Chẳng biết đi bao lâu, y dừng chân trước cửa Phong Nguyệt Lâu.

Tú bà họ Từ tinh mắt trông thấy y, liền mừng rỡ: “Ôi chao, Lê thiếu gia, bao lâu rồi không tới, chẳng lẽ quên mất Liễm Yên của ta rồi?”

Lê Tự chẳng rõ mình đến đây làm gì, cũng chẳng kháng cự khị bà dẫn vào phòng của Liễm Yên.

Tên này, đã bao lâu rồi y không gọi?
Lúc nhìn gương mặt nàng, Lê Tự cảm thấy có chút xa lạ. Kể từ ngày Lẫm Văn Ân—không, là Lẫm Ký Bạch—vào cửa, y chưa từng đặt chân trở lại nơi này cùng Quảng Dực hay Giang Nguyện.

Liễm Yên là người hiểu chuyện, biết rõ Lê Tự vừa tân hôn, cũng không trách y lâu ngày không đến. Thấy sắc mặt y không tốt, nàng vừa rót rượu vừa dịu dàng hỏi:
“Hôm nay là Tết, thiếu gia gặp chuyện gì rồi?”

Lê Tự không đáp, chỉ lắc đầu, cạn sạch chén rượu trong tay.
Liễm Yên định rót tiếp, y lại giơ tay ngăn, tự rót lấy rồi chậm rãi nói:
“Không cần lo cho ta, nàng nghỉ ngơi đi.”

Liễm Yên mấp máy môi tựa như muốn nói lại thôi, rốt cuộc chỉ khẽ cúi đầu, rồi mới chậm rãi rời khỏi phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play