Năm nay tiết Lập Xuân đến trước Tết. Lớn lên ở vùng Giang Nam từ nhỏ, đây là lần đầu tiên trong mười sáu năm cuộc đời, Lẫm Ký Bạch ăn Tết ở miền Bắc.

Cậu vén rèm của kiệu hoa, muốn nhìn ngó quang cảnh bên ngoài một chút. Dù sao cũng là kinh thành, xe ngựa tấp nập, người đông như kiến, phồn hoa hơn Giang Nam không biết bao nhiêu lần. Chưa kịp nhìn lâu, bà mối bên cạnh đã quát:

“Cô dâu không được tùy tiện lộ mặt!”

Lẫm Ký Bạch vội vàng rụt vào trong kiệu, càng đến gần nhà chồng, tim cậu càng đập thình thịch.

Người ngồi trong kiệu hôm nay vốn dĩ phải là em gái của cậu.

Nhớ lại chuyện của em gái, Lẫm Ký Bạch không kìm được mà nhíu mày.

Ông nội của cậu – Lẫm Liệt, từng cùng Lê lão tướng quân hứa hôn cho đời sau. Nhưng lúc đó hai nhà đều chỉ sinh con trai, đành phải dời mối nhân duyên này sang đời cháu. Vốn tưởng là một chuyện tốt đẹp, ai ngờ gần đến ngày cưới, em gái Lẫm Văn Ân đột nhiên nói với cậu rằng:

“Muội đã có người mình thích rồi, không muốn lấy chồng.”

Lẫm Ký Bạch là con của tiểu thiếp, từng bị kích động lúc nhỏ nên không thể nói chuyện, trong nhà luôn bị chính thất khinh thường. Dù Lẫm Văn Ân là con của chính thất, nhưng lại yêu thương cậu như ruột thịt.

Cậu không thể trơ mắt nhìn muội muội mình cưới người không yêu.

Vì thế đã âm thầm giúp Văn Ân bỏ trốn, còn mình thì thay muội xuất giá.

Việc thay cưới chỉ là kế hoãn binh, sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Lẫm Ký Bạch khẽ thở dài trong lòng. Nhưng cậu thật sự không còn cách nào khác.

Giờ cậu chỉ mong phu quân tương lai của mình là người khoan hậu, có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của Văn Ân, tha thứ cho hành động lần này của cậu.

Chiếc kiệu chao đảo một hồi rồi dừng lại. Bên ngoài càng ồn ào hơn.

Dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của đại thiếu gia nhà họ Lê. Ai ở kinh thành mà chẳng biết: Lê lão tướng quân, trung thần ba triều, gia thế nhà họ Lê ở kinh thành quyền thế nghiêng trời.

Lê Tự – đại thiếu gia của nhà họ Lê, dung mạo tuấn tú, từ nhỏ lớn lên bên cạnh Hoàng Thượng, hiện giờ là tâm phúc của vua. Biết bao tiểu thư quyền quý muốn gả vào Lê phủ, nhưng y đã sớm có hôn ước, khiến nhiều người ganh tỵ. Hôm nay, ai cũng muốn đến nhìn xem “tiên nữ phương nào” có thể lọt vào mắt xanh nhà họ Lê.

Trong tiếng người huyên náo, pháo nổ vang trời, Lê Tự lại thấy bực bội.

Y ghét cuộc hôn nhân này. Vô duyên vô cớ cưới một người chưa từng gặp mặt, bên cạnh lại có bà kế mẫu nịnh nọt làm y càng thêm buồn nôn.

Từ sau khi ông nội qua đời, kế mẫu nhiều lần viện cớ hôn ước của ông để ép y thành thân.

Y biết rõ: bà ta làm vậy là để cắt đứt đường kết thân của y với những thế lực lớn hơn, nhằm bảo vệ con trai riêng của bà.

Nghĩ đến đây, Lê Tự càng thấy ngột ngạt, siết chặt tay trong tay áo, lạnh mặt nhìn kiệu dừng lại.

Trong kiệu, Lẫm Ký Bạch có cảm giác hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía mình, khiến cậu không khỏi lo lắng, từng bước đi đều dè dặt.

Lê Tự âm thầm quan sát. Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn dáng vóc gầy gò dưới lớp khăn trùm đầu kia, y thấy chẳng có gì đặc biệt.

Không hiểu sao lại đem ra so sánh với Liễm Diễm – người mà y không thể cưới.

Liễm Diễm là hoa khôi của Phong Nguyệt Lâu, vừa đến kinh thành đã được mệnh danh là “đệ nhất mỹ nhân”. Bao nhiêu người tranh nhau muốn có nàng, vậy mà nàng lại chỉ động lòng với Lê Tự.

Khi ấy Lê Tự mới mười sáu tuổi, thiên chi kiêu tử, nổi tiếng khắp kinh thành.

Tin đồn “đệ nhất thiếu gia và hoa khôi thanh lâu” lan truyền khắp nơi, làm cha y tức giận muốn nhốt y lại.

Nhưng càng bị cấm đoán, y càng muốn có được.

Chuyện thành thân hôm nay cũng vậy, y không quan tâm người kia là ai – chỉ biết đó không phải điều y muốn.

Lê Tự nhận tay từ bà mối, rõ ràng cảm thấy người kia đang căng thẳng. Lẫm Ký Bạch không ngờ sẽ chạm vào tay y, theo phản xạ siết chặt tay lại.

Lê Tự hơi ngạc nhiên nhìn “tân nương”, rồi cũng dắt tay cậu đi bái đường.

Tất cả diễn ra như trong mơ, đến khi bị đưa vào phòng, Lẫm Ký Bạch mới định thần lại.

Cậu ngồi ngây người trên giường, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, rất muốn gỡ khăn trùm đầu xuống. Nhưng nhớ lời dặn của hỉ nương, cậu lại cố nhịn.

Bụng đói meo, lại đã mấy canh giờ chưa ăn gì, nhìn điểm tâm trên bàn, cậu đành nghĩ:

“Thôi ăn một miếng rồi lại đội lên là được.”

Cậu vừa gỡ khăn trùm, cầm bánh ngọt lên, thì cửa phòng mở ra.

Một tiểu nha hoàn kinh hô:

“Thiếu phu nhân, sao ngài lại tự tháo khăn trùm?”

Cô vội chạy vào nhưng bị Lê Tự ngăn lại:

“Thôi, các ngươi lui xuống đi.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Lẫm Ký Bạch ngượng ngùng bỏ bánh về đĩa, rụt về ngồi trên giường, lén đội khăn lên lại.

Lê Tự cầm lấy cân đỏ, đi đến giường, nhấc khăn trùm:

“Chỉ là hình thức thôi, không cần câu nệ như vậy.”

Người kia chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào. Đôi mắt như hươu non đảo quanh căn phòng, nhưng lại tránh nhìn thẳng y.

Lê Tự tưởng người này chỉ xấu hổ, thử gọi:

“Lẫm Văn Ân?”

Lẫm Ký Bạch giật mình mới nhận ra là đang gọi mình. Cậu khẽ gật đầu, ánh mắt né tránh.

Lê Tự thấy vậy càng bực, không hiểu tân nương này nghĩ gì. Đành thẳng thắn nói:

“Ta cưới ngươi là vì nguyện vọng của ông nội ta.”

Ý là “ta không tình nguyện”.

Lẫm Ký Bạch gật đầu.

Lê Tự thấy nàng cứ gật gật, không nói gì, liền nói thêm:

“Ta có người trong lòng, nên—”

Lẫm Ký Bạch lại gật đầu lần nữa. Trong lòng cậu nghĩ: Đúng là ủy khuất cho y rồi. Mình là người gạt y cơ mà.

Lê Tự càng thêm khó hiểu, không biết nàng ta nghĩ gì. Cuối cùng, do mệt mỏi cả ngày, y cũng chẳng còn tâm trí để đoán nữa, vào sau bình phong tắm rửa.

Tắm xong quay ra, thấy “vợ mới cưới” vẫn ngồi im trên giường, không nói không rằng. Lê Tự nghĩ nàng đúng là quá trầm lặng, liền bảo nha hoàn chuẩn bị nước, ra hiệu nàng đi tắm.

Lẫm Ký Bạch sợ bị lộ thân phận nam nhi, đứng ngẩn ngơ không dám cử động.

Lê Tự nghĩ nàng lo bị nhìn lén, nói:

“Yên tâm, ta không vô liêm sỉ đến mức nhìn lén nàng tắm.”

Xác nhận sẽ không bị nhìn, Lẫm Ký Bạch mới chịu bước vào sau bình phong.

Tắm xong, vấn đề lớn hơn lại đến — ngủ thế nào?

Lê Tự chủ động kéo một chăn ra nằm ở ghế dài, để lại giường cho “vợ”, khiến Lẫm Ký Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Lê Tự vẫn thấy lạ: “Lẫm Văn Ân không thích nói chuyện à?”

Do dự một hồi, lại khẽ gọi:

“Lẫm Văn Ân?”

Lẫm Ký Bạch từ trên giường bước xuống, đi đến gần y. Động tĩnh này khiến Lê Tự cũng bất ngờ.

Y hỏi:

“Vì sao nàng không nói chuyện?”

Lẫm Ký Bạch hé môi, nhưng không phát ra âm thanh.

Lê Tự nửa đùa: “Căng thẳng đến mức nói không nên lời sao?”

Không ngờ Lẫm Ký Bạch đột nhiên cầm tay y, dùng ngón tay viết từng chữ lên lòng bàn tay:

“Ta… không… nói… được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play