Khi hai người quay về khách điếm thì lại vô tình đụng mặt nhóm người của Đan Tăng. Đan Tăng khẽ gật đầu chào Lê Tự, Lê Tự cũng gật đầu đáp lễ, thầm nghĩ: “Thì ra bọn họ cũng ở trọ tại quán này.” Không có tâm trí đoán xem đám người kia vừa đi đâu về, giờ y chỉ muốn nhanh chóng dẫn Lẫm Ký Bạch tránh khỏi tầm mắt của Đan Tăng.
Chuyện lúc ăn cơm ban nãy Lê Tự đã sớm quên mất, nhưng giờ lại nhìn thấy đám người ngoại tộc kia, cơn bực của y lại nổi lên. Sau khi hai người rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, khi đã nằm trên giường, Lê Tự bất ngờ lật người đè lên Lẫm Ký Bạch.
Y dùng mũi cọ vào cổ cậu, nghiến răng nói:
“Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Lẫm Ký Bạch đẩy thế nào cũng không được, cuối cùng đành buông xuôi, mặc cho Lê Tự muốn làm gì thì làm. Đến khi thật sự không chịu nổi nữa, cậu mới dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lê Tự.
Lê Tự cũng thấy mình có phần quá đáng, bởi vì Lẫm Ký Bạch không thể nói được, mà y lại cố tình làm như không thấy, cứ thế ép cậu đến khóc mới thôi. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cậu bị y làm đến ngẩn ngơ, mắt ngân ngấn lệ, Lê Tự lại càng không nỡ buông tha.
Vài ngày sau, khi hội chùa Hoài Nam đến, Lê Tự dẫn Lẫm Ký Bạch đi theo đám đông đến nơi mọi người tụ tập. Người trên khán đài chính là Hoài Nam Vương. Hoài Nam Vương nói vài câu tượng trưng rồi ngồi xuống trong nhà hàng phía sau.
Lê Tự hỏi: "Ngươi đói bụng không? Chúng ta vào ăn cùng nhé?"
Sau đó, Lê Tự dẫn Lẫm Ký Bạch vào quán ăn, đi lên lầu. Thị vệ của phủ Hoài Nam Vương và đội quân man di đứng ở cửa, nhưng người dẫn đầu không có ở đó. Lê Tự đoán rằng Hoài Nam Vương và nam nhân kia chắc hẳn đang ở bên trong.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT