Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn, Triều Nịnh đợi một lúc lâu mà đối phương vẫn không nhắn tin gì, thế là cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, không thèm để ý nữa.

 

Triều Nịnh ngủ một mạch đến sáng, sau đó vội vã đến học viện.

 

Sáng nay, cô phải tham gia buổi thẩm định đề tài cho luận văn thạc sĩ MBA của học viên. Phần lớn những người theo học MBA đều là người đã đi làm, mà cô là giảng viên trẻ nhất học viện, nên có rất nhiều học viên còn lớn tuổi hơn cả cô. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, vốn dĩ  cô có thể đến một trường kinh doanh thuộc đại học top đầu trong nước để làm phó giáo sư có biên chế và hướng dẫn nghiên cứu sinh, nhưng cô biết rõ mình không phải người phù hợp để làm nghiên cứu học thuật, cũng không muốn tham gia vào cuộc cạnh tranh xét duyệt cấp bậc. Cô cũng cảm thấy mình không có cốt cách của một nhà giáo mẫu mực, thế nên đã từ bỏ lời mời mà ai ai cũng khao khát này. Sau đó, nhờ được thầy giáo tiến cử, cô đã nhận được lời mời từ Học viện Kinh doanh Quốc tế Trung - Âu.

 

Học viên của cô có cả hệ chính quy và tại chức, vì vậy ngoài các ngày làm việc, thỉnh thoảng cô cũng có lớp vào cuối tuần.

 

Ngoài việc giảng dạy ở học viện, cô còn tham gia vào Mars Learning, một tổ chức sở hữu công nghệ mô phỏng thương chiến trên máy tính, chuyên cung cấp các dịch vụ huấn luyện mô phỏng thương chiến với độ chân thực cực kỳ cao. Với chức danh Chuyên gia Quản trị sự thay đổi, huấn luyện viên cấp cao chuyên nghiệp, cô thỉnh thoảng sẽ đến các doanh nghiệp để giảng dạy cho đội ngũ quản lý cấp trung và cấp cao. Mars Learning cũng hợp tác với các khoa MBA của một số trường đại học trong nước, nên đôi lúc cô cũng cần phải đi công tác để giảng dạy tại đó. Bên cạnh đó, cô còn theo nhóm của thầy giáo để làm nghiên cứu đề tài.

 

Nghe suốt cả buổi sáng, mãi mới đến giờ nghỉ trưa, Triều Nịnh chào mấy thầy cô khác một tiếng rồi đi trước. Cô vừa ra khỏi lớp học thì đã có người gọi lại.

 

Triều Nịnh quay lại nhìn, đó là một học viên đã thuyết trình lúc nãy. Cô quen gọi họ là học viên chứ không phải học sinh; cứ nghĩ đến mấy tên học sinh đầu tóc bóng lưỡng, bụng phệ là lại thấy vừa buồn cười vừa trái khoáy.

 

Dĩ nhiên, nhiều học viên theo học MBA thật sự mang dáng vẻ khao khát tri thức, ngoài ra còn để mạ vàng lý lịch, mở rộng quan hệ và thăng tiến hơn trong sự nghiệp. Nhưng cũng không thể loại trừ một số thành phần có mục đích không trong sáng, ví dụ như tìm bạn đời, gạ gẫm.

 

Triều Nịnh không quen suy đoán ác ý về người khác, cô mỉm cười hỏi người vừa tới: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

 

Đằng sau cặp kính gọng vàng dày cộp của tên học viên này là đôi mắt ti hí. Hắn ta nheo mắt cười, nói: “Cô Triều à, tôi có vinh hạnh mời cô dùng bữa trưa được không?”

 

Triều Nịnh sa sầm mặt, giọng hơi mất kiên nhẫn: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, gọi tôi là giảng viên Triều hoặc là tiến sĩ Triều.”

 

Gã đeo kính gọng vàng lập tức bật cười, hơi nghiêng người về phía cô, khách sáo nói: “Được được được, giảng viên Triều, xin hỏi tôi có vinh hạnh được dùng bữa trưa cùng cô không? Tôi vẫn còn muốn nhờ cô dạy bảo thêm một chút về đề tài của mình.”

 

Triều Nịnh âm thầm cười giễu. Loại người kiểu này, nhìn thì ra vẻ khách sáo nhưng hành động lại chẳng có tí tôn trọng nào, đúng là giả tạo.

 

“Tiếc quá, tôi đã có hẹn rồi. Còn về đề tài của anh, lúc báo cáo ban đánh giá chúng tôi đã đưa ra ý kiến và kiến nghị rồi. Nếu anh có vấn đề thì nên nêu ra ngay khi đó, chứ không phải giờ mới đến tìm tôi. Nếu không thì tổ chức báo cáo để làm gì, anh nói xem có đúng không?”

 

Triều Nịnh vẫn giữ nụ cười, giọng điệu cũng ôn hòa. Nói xong còn không quên nói một tiếng “Tạm biệt” với tên đeo kính gọng vàng, rồi mới xoay người rời đi.

 

Triều Nịnh không thích tiếp xúc riêng với học viên của mình. Việc cần trao đổi đều dùng tài khoản WeChat dành cho công việc riêng. Hơn nữa, cô cũng chẳng vui vẻ gì khi phải cần mẫn giải đáp thắc mắc sau giờ học, nên tài khoản đó thường giao cho trợ lý của học viện trả lời thay. Còn tài khoản WeChat cá nhân thì cô chưa bao giờ chia sẻ ra ngoài.

 

Thật ra cô cũng chẳng có hẹn với ai, cô chỉ muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa đi siêu thị. Bình thường, mỗi tối Chủ nhật cô sẽ cố định đi siêu thị mua đồ ăn cho cả tuần kế tiếp, nhưng hôm qua ở nhà Di Nhã hơi trễ nên không đi được.

 

Cô thường đến siêu thị City trên đường Hồng Phong. Lúc tính tiền, Triều Nịnh rút điện thoại ra quét mã thanh toán. Quay lại giao diện trò chuyện, cô thấy Dịch Lâm Huân vẫn chưa nhắn tin cho mình. Triều Nịnh thầm nghĩ, quả thật người đàn ông này chẳng theo lẽ thường gì cả.

 

Cô phân vân định nhắn một câu nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, sợ trông mình giống như đang vồ vập quá.

 

Trên đường lái xe về nhà, Triều Nịnh lại suy nghĩ thêm một lúc, rồi quyết định: Cô cũng nên chuẩn bị một bản thỏa thuận trước hôn nhân, có phòng vẫn hơn. Về đến nhà, cô lập tức liên hệ với luật sư để xin một bản mẫu.

 

Buổi chiều và cả ngày hôm sau, cô vẫn tiếp tục nghe báo cáo đề tài. Nghe liên tục trong thời gian dài, lại còn sắp xếp dày đặc, mỗi ngày Triều Nịnh đều phải uống hai cốc cà phê mới cầm cự nổi cơn buồn ngủ kéo dài.

 

Tuy ít giao tiếp với học viên ngoài giờ học nhưng Triều Nịnh vẫn cho rằng mình là người có đạo đức nghề nghiệp rất tốt. Đến giai đoạn học MBA, đạo đức giảng viên không còn nằm ở chỗ có quan tâm học viên hay không, mà ở chất lượng giảng dạy. Dùng từ ngữ mạng để nói thì tiết học của cô đúng là “Căng não từ đầu đến cuối”. Những lý thuyết trong giáo án của cô, cộng với những ví dụ dẫn chứng đều mới mẻ, bắt kịp xu hướng. Học viên chỉ cần tập trung theo kịp tiết tấu của cô, chắc chắn sẽ học được rất nhiều điều.

 

Tối thứ Ba, Triều Nịnh nhận được phản hồi từ luật sư về bản thỏa thuận trước hôn nhân. Cô đang định gửi tin nhắn WeChat cho Dịch Lâm Huân thì phát hiện ra, mười phút trước anh đã nhắn cho cô rồi.

 

[Cô Triều, ngày mai chúng ta nói chuyện nhé?]

 

Triều Nịnh khẽ mỉm cười, gửi lại một tin nhắn.

 

[Được, trưa mai anh rảnh chứ?]

 

Một lúc sau.

 

[Tối tôi rảnh hơn, sau 6 giờ đều được.]

 

Nhưng không may, tối mai Triều Nịnh phải thảo luận đề tài với giáo sư hướng dẫn, có lẽ sẽ kết thúc khá muộn.

 

[Tối mai tôi có việc rồi. Hay thế này đi, trưa tôi đến dưới toà nhà công ty anh, anh tranh thủ xuống gặp tôi 15 phút.]

 

[Được.]

 

Một lúc sau, Triều Nịnh nhận được địa chỉ anh gửi qua. Cô đáp lại một chữ “OK”, cuộc trò chuyện cũng kết thúc ở đó.

 

Trưa hôm sau, Triều Nịnh lái xe từ học viện đến Trương Giang, khoảng cách không xa, chỉ mất 10 phút là đến. Cô mất thêm 5 phút để tìm chỗ đậu xe, sau khi đi đến một quán cà phê gần toà nhà mới nhắn tin cho Dịch Lâm Huân.

 

Cô không phải đợi lâu, Dịch Lâm Huân đã tới. Triều Nịnh ngẩng đầu lên thì thấy anh chỉ mặc một chiếc sơ mi xanh xám, không thắt cà vạt, so với vẻ trang trọng trong buổi xem mắt hôm nọ thì giản dị hơn nhiều, nhưng lại mang đậm hơi thở đời thường.

 

Cô từng nghe dì Thi nói, anh làm trong ngành IT, giữ chức Giám đốc Kỹ thuật kiêm Giám đốc Dự án. Cô bèn khen là thật giỏi, mới hơn 30 tuổi mà đã là người đứng đầu bộ phận kỹ thuật của một tập đoàn lớn, tiền đồ rộng mở. Lúc đó, dì Thi vui vẻ cười, xua tay giải thích rằng: Một phần cũng nhờ bố anh là một trong các cổ đông, nên được nâng đỡ nhanh hơn người bình thường, mà thật ra cũng không phải “người đứng đầu” gì cả. Công ty lớn, mảng kinh doanh nhiều, cũng có những Giám đốc Kỹ thuật khác cùng cấp, phía trên họ vẫn còn có những kiến trúc sư kỹ thuật hàng đầu ngồi đó. Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thầm nghĩ như vậy cũng đã tính là trẻ tuổi tài cao rồi.

 

Triều Nịnh thấy giữa hai người không cần thiết khách sáo, ai cũng bận, nên đi thẳng vào chủ đề luôn.

 

Cô là người mở lời trước: “Ba ngày nay tôi đã suy nghĩ nghiêm túc, quyết định của tôi vẫn không thay đổi. Còn anh thì sao?”

 

Dịch Lâm Huân không lên tiếng, trên mặt lộ vẻ lạnh nhạt, anh nhìn Triều Nịnh như muốn nói rồi lại thôi.

 

Lúc này, Triều Nịnh đã mất hết kiên nhẫn, giọng gắt lên: “Dịch Lâm Huân, là anh đề nghị kết hôn, buổi gặp hôm nay cũng là anh nói ra. Tôi đã bày tỏ rõ ràng lập trường của mình rồi. Tôi không quan tâm là anh đang đùa giỡn hay muốn rút lui vào phút chót, tôi đều không sao cả. Nhưng anh phải cho tôi một câu trả lời dứt khoát.”

 

Người đàn ông chẳng hề bị những lời oán trách kia làm cho rối loạn, chỉ hơi chớp mắt một cách nặng nề, ánh mắt nghiêng đi một chút rồi lại nhìn thẳng vào mặt Triều Nịnh, chậm rãi nói: “Tôi không đùa, cũng không định rút lui vào phút chót. Cô muốn lấy thì tôi sẵn lòng cưới. Nhưng những điều kiện, không phải chỉ nói chơi cho có. Cho nên, tôi thấy tiếc thay cho cô - Cớ sao phải cưới một người khi lòng họ đã có chốn dừng chân?”

 

Khóe miệng Triều Nịnh không kìm được mà giật nhẹ, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy đắng chát, xót xa đến tột cùng.

 

Đúng vậy… cớ sao cô lại phải khổ đến mức này?

 

Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã lấy lại tinh thần, thẳng thắn nói: “Anh không cần phải thấy tiếc thay cho tôi. Dù sao tôi cũng có bằng tiến sĩ, chuyện này tôi đã suy nghĩ kỹ càng và hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”

 

“Được, nếu đã vậy thì tôi cũng không nói thêm nữa.”

 

Anh tỏ vẻ bất lực như thể khuyên không được thì đành buông xuôi.

 

Triều Nịnh thầm cười khẩy một tiếng. Nhưng đã đạt được thống nhất rồi, thì cũng nên bàn đến chuyện chính.

 

Triều Nịnh hỏi: “Anh chuẩn bị thỏa thuận trước hôn nhân chưa?”

 

“Chưa.”

 

Triều Nịnh hơi bất ngờ, nhưng cũng có thể hiểu được - Có lẽ anh nghĩ cô sẽ không kiên quyết như vậy.

 

“Tôi đã chuẩn bị rồi. Tôi gửi danh thiếp luật sư của tôi cho anh nhé.”

 

Dịch Lâm Huân gật đầu.

 

Tiếp theo là bàn đến chuyện khi nào sẽ thông báo cho bố mẹ hai bên. Triều Nịnh cho rằng nên đợi sau khi xác nhận xong thỏa thuận và hoàn tất công chứng tài sản riêng của mỗi người, Dịch Lâm Huân tỏ ý đồng ý. Còn về việc cô đề nghị mỗi người tự nói với bố mẹ mình, anh cũng không phản đối.

 

Thật ra, anh gần như không đưa ra ý kiến cá nhân gì. Triều Nịnh cảm thấy, trong những chuyện này, anh đang chiều theo cô, hoặc cũng có thể là anh chẳng để tâm nên không muốn so đo với cô, mặc cho cô sắp xếp.

 

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Triều Nịnh chợt hỏi: “Trước khi đăng ký kết hôn, chúng ta đều có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, đúng không?”

 

Dịch Lâm Huân nghe vậy, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến Triều Nịnh thoáng chột dạ. May mà anh chỉ nói: “Đương nhiên.”

 

Triều Nịnh thầm thở phào. Vốn dĩ cô còn thấy mình hơi thiếu thành thật vì chưa nói rõ ý định thực sự của mình nhưng rồi lại tự trấn an, cũng chẳng có gì phải áy náy, chắc anh cũng hiểu cả, ai nấy đều có mục đích riêng thôi.

 

Nói chuyện gần xong, Triều Nịnh nhìn đồng hồ. Buổi chiều cô còn có việc ở học viện mà giờ vẫn chưa ăn trưa, đành đứng dậy chào tạm biệt rồi rời đi.

 

Dịch Lâm Huân cũng không có gì để nói với cô, chỉ đến khi thấy cô rời khỏi quán cà phê anh mới đứng dậy quay lại văn phòng.

 

Bỗng phía sau có người gọi một tiếng: “Sếp ơi!”

 

Dịch Lâm Huân quay đầu, thì ra là Thạch Phàm, kỹ sư lập trình front-end kỳ cựu dưới quyền anh.

 

Dịch Lâm Huân khẽ “ừ” một tiếng, liếc thấy trong tay cậu ấy xách hai túi cà phê. Thạch Phàm chẳng giấu giếm gì trước mặt sếp, nói thẳng: “Cho anh em trong team đấy ạ. Khách hàng đột ngột bổ sung yêu cầu mới, lại cần gấp, kiểu này tối nay chắc chắn phải làm thêm giờ rồi.”

 

Dĩ nhiên Dịch Lâm Huân biết rõ chuyện gì đang diễn ra. Buổi sáng khách hàng đến duyệt dự án, bất ngờ đưa ra yêu cầu mới, cả nhóm tranh luận nảy lửa hồi lâu mới miễn cưỡng đạt được đồng thuận. May mà Triều Nịnh hẹn gặp vào buổi trưa, chứ nếu là buổi tối thì e rằng anh khó mà thu xếp được thời gian.

 

Anh móc điện thoại từ túi quần ra, hỏi Thạch Phàm mua cà phê hết bao nhiêu, định trả lại tiền cho cậu ấy.

 

Thạch Phàm là kiểu người thẳng thắn, nghe vậy cũng chẳng khách sáo với sếp, cười hì hì báo giá luôn.

 

Trong lúc Dịch Lâm Huân đang chuyển khoản, Thạch Phàm không kìm được tò mò hỏi: “Sếp à, lúc nãy anh đang gặp khách hàng mới để bàn công việc à?”

 

“Cậu nhìn thấy rồi à?” Dịch Lâm Huân ngẩng đầu liếc cậu ấy một cái.

 

Thạch Phàm thành thật lắc đầu, nói cậu ấy chỉ nhìn thấy bóng lưng. Nhưng nhìn người phụ nữ đó đi giày cao gót, mặc nguyên bộ đồ vest công sở, rất đúng kiểu dân văn phòng nên đoán chắc là đang bàn chuyện làm ăn với sếp.

 

Dịch Lâm Huân không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ nói một câu: “Về thôi.”

 

Thạch Phàm lập tức đi theo anh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play