Mới chỉ một ngày trôi qua, Triều Nịnh đã nhận được bản thỏa thuận trước hôn nhân mới mà luật sư gửi tới. Luật sư nói với cô rằng đã trao đổi xong với luật sư phía bên kia, cả hai bên đều đã xem xét và thống nhất.
Nhanh vậy sao? Triều Nịnh lập tức mở bản thỏa thuận ra xem nội dung.
Hai người đã thống nhất: Dù là trước hay sau hôn nhân, thu nhập sẽ do mỗi người tự quản, nợ nần ai gây ra người đó chịu trách nhiệm, trái phiếu và tiền gửi ngân hàng thuộc về ai thì vẫn là tài sản của người đó, những khoản được tặng hay thừa kế cũng hoàn toàn do người nhận sở hữu - thật sự rạch ròi, phân minh.
Bản thỏa thuận sử dụng mẫu của Triều Nịnh. Trước đó, cô đã căn cứ vào những điều anh từng nói trong buổi xem mắt, lần lượt cụ thể hóa thành từng điều khoản rõ ràng trong thỏa thuận trước hôn nhân.
Nhưng cô để ý thấy một số điều khoản đã bị sửa đổi.
Ví dụ như, phần chi phí sinh hoạt trong thời gian sống chung, ban đầu cô ghi là do cả hai cùng gánh vác thì nay đã được sửa thành do anh hoàn toàn chi trả.
Lại như, điều khoản quy định: Bên nào cũng có quyền đơn phương đề nghị ly hôn mà không cần lý do hay căn cứ, bên còn lại bắt buộc phải đồng ý vô điều kiện và phối hợp hoàn tất thủ tục ly hôn - thì nay được bổ sung thêm một dòng: Trong thời gian bên nữ mang thai, đang có thai hoặc cho con bú, điều khoản trên sẽ không có hiệu lực. Bên nữ có quyền từ chối ly hôn vô điều kiện và bên nam không được phép đưa ra bất kỳ phản đối nào.
Ngoài ra, ban đầu trong bản cô viết, có điều khoản quy định rằng: Trong thời gian hôn nhân còn hiệu lực, cả hai bên đều không được viện lý do như lối sống không đúng mực, tình cảm rạn nứt (có tình cảm với người khác), ngoại tình… để yêu cầu bồi thường từ đối phương. Thế nhưng nội dung này đã bị sửa thành: Bên nam không được yêu cầu bồi thường, còn bên nữ có quyền đưa ra yêu cầu bồi thường.
Rõ ràng những điều khoản sau khi chỉnh sửa đều nghiêng về phía có lợi cho cô.
Triều Nịnh lập tức gọi điện cho luật sư. Luật sư nói với cô rằng những sửa đổi đó là do phía bên kia chủ động đề xuất, mà cô ấy - với tư cách là luật sư đại diện cho thân chủ, dĩ nhiên phải đặt lợi ích của Triều Nịnh lên hàng đầu nên không khuyến khích cô sửa lại như cũ.
Được thôi, dù sao thỏa thuận là một chuyện, còn có thực sự thực hiện quyền lợi ấy hay không lại là chuyện khác.
Anh không chiếm lợi của cô, thì cô cũng sẽ không chiếm lợi của anh.
Triều Nịnh định chọn một ngày trong tuần không có tiết dạy để đi làm công chứng tài sản.
Tối thứ Bảy, Dịch Lâm Huân cùng cậu bạn thân từ nhỏ Hứa Châu và ba người bạn xã giao khác chơi bài poker Texas Hold'em ở nhà Hứa Châu. Vốn dĩ công việc thường ngày của anh áp lực, nên anh cũng ít khi đụng đến mấy môn thể thao vận động mạnh. Lỡ chẳng may chấn thương gân cốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc và cuộc sống. Vì vậy, chơi bài với bạn bè là một trong những cách để anh giải trí.
Năm người đàn ông và vài chai rượu vào bụng, câu chuyện cũng càng lúc càng suồng sã.
Một người đàn ông đeo chiếc khuyên tai sáng chói trong ba người bạn xã giao, bắt đầu huênh hoang về chiến tích tán gái của mình. Anh ta cứ liên tục kể lể, cứ xong một cô là lại giơ một ngón tay lên, chẳng mấy chốc đã đếm hết cả một bàn tay.
“Tố thêm 2 vạn.” Dịch Lâm Huân quẳng ra hai con chip, không biết là vô tình hay cố ý, chúng vừa hay rơi ngay trước mặt tên đeo khuyên tai.
Tên đeo khuyên tai sững người, chau mày tỏ vẻ không vui. Thấy Dịch Lâm Huân đang tựa lưng vào ghế, nhìn mình bằng ánh mắt như cười như không, hắn ta nhếch mép, cũng quẳng ra 2 con chip.
Người bạn xã giao thứ hai bật cười lớn, ném bài xuống bàn: “Tôi bỏ, không chơi nổi nữa.” Nói xong, anh ta khoanh tay trước ngực, hào hứng ngồi xem màn đối đầu cuối cùng giữa Dịch Lâm Huân và tên đeo khuyên tai với Hứa Châu đã bỏ bài từ lâu.
Bầu không khí bỗng chốc im phăng phắc.
Ván này, người bạn xã giao thứ ba làm người chia bài, lật thêm một lá bài chung là K. Bây giờ, trên bàn đã có bốn lá bài chung: J, K, 7, K.
Tên đeo khuyên tai đang ở vị trí small blind*, liếc lại hai lá bài tẩy của mình: Một K và một 3. Lúc này, hắn ta đã có bộ ba K, khả năng thắng rất lớn. Nếu may mắn, có thể sẽ thành cù lũ (full house) hoặc thậm chí là tứ quý. Hắn ta nhếch mép cười, chọn ra 3 con chip: “Cược 3 vạn.”
(*) Small blind là vị trí đặt cược mù nhỏ, một trong hai vị trí bắt buộc phải đặt cược trước khi chia bài.
Lúc này, nếu Dịch Lâm Huân chọn bỏ bài, sẽ mất 4 vạn; nếu theo, không gặp may thì có thể thua 7 vạn.
Tên đeo hoa tai nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Dịch Lâm Huân, khóe miệng càng lúc càng cong lên đầy hả hê - nhưng ngay giây sau, nụ cười của hắn ta lập tức cứng ngắt.
Hắn ta chỉ thấy đầu ngón tay Dịch Lâm Huân khẽ gạt một cái, toàn bộ đống chip trước mặt lập tức đổ xuống bàn, anh thản nhiên nói: “All in.”
“Đệt…”
Một trong những người bạn xã giao đứng ngoài xem cũng không nhịn được mà thốt lên.
Áp lực lập tức chuyển sang phía tên đeo hoa tai. Sau một hồi giằng co trong đầu, rõ ràng hắn ta cảm nhận được ván này Dịch Lâm Huân nhắm thẳng vào mình. Nếu giờ bỏ cuộc, chẳng những mất tiền mà còn mất mặt. Khóe miệng hắn ta khẽ giật, rồi thô lỗ đẩy hết đống chip còn lại ra bàn, nghiến răng nói: “Tôi phải xem thử anh cầm bài gì!”
Người chia bài lật lá bài chung cuối cùng, là một con 10.
Lúc này cả hai đều đã all in, không còn chip, lập tức ngửa bài phân thắng bại.
Dịch Lâm Huân khẽ cười, lật bài tẩy: Một lá Q và một lá 9.
Kết hợp với ba lá trong bài chung, tạo thành dây 9, 10, J, Q, K - thùng phá sảnh, mạnh hơn ba lá giống nhau mà tên đeo hoa tai đang giữ.
“Đệt, anh Huân đỉnh thật!”
Mọi người đều sững sờ, trợn mắt há mồm.
Sắc mặt tên đeo hoa tai cực kỳ khó coi. Hứa Châu để ý thấy, vội bước tới vỗ vai hắn ta, cười hòa giải: “Không sao không sao, anh Lôi của tụi tôi thua được mà. Một đêm, anh Lôi xài ở club còn hơn số tiền này ấy chứ!”
Lời của Hứa Châu nghe thì có vẻ thoải mái, nhưng ai có mặt cũng hiểu rõ - số tiền mà anh Lôi vừa thua tuyệt đối không phải nhỏ. Mọi khi chơi chỉ gọi là giải trí, cùng lắm cũng chỉ dừng ở 5 con số.
Lúc đầu, mặt tên đeo hoa tai đỏ bừng vì tức, nghe Hứa Châu nói vậy thì sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Thế là hắn ta không nhịn được mà mỉa mai: “Hiếm khi anh Huân rảnh chơi với tụi tôi, đương nhiên tôi phải nể mặt rồi. À đúng rồi, anh Huân không cần ở bên cô bạn gái chăm chỉ phấn đấu của anh nữa à?”
Câu này vừa dứt, hai cậu ấm còn lại lập tức cười gượng, chỉ có sắc mặt Hứa Châu thay đổi, đầu đau như búa bổ.
Dịch Lâm Huân chẳng buồn để tâm đến câu nói kia, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Tiếp không? Để tôi xem cậu còn bao nhiêu mặt mũi để nể.”
Nghe vậy, không hiểu sao tên đeo hoa tai chột dạ, im bặt luôn.
“Các anh em, cũng không còn sớm nữa, hôm nay chơi tới đây thôi, hôm khác hẹn tiếp ha.” Hứa Châu vội vàng lên tiếng.
Mấy người kia cũng biết điều, vừa đùa giỡn vừa đứng dậy, khoác vai bá cổ nhau rời đi.
Sau khi tiễn ba người bạn xã giao ra cửa, Hứa Châu quay lại phòng khách, thấy Dịch Lâm Huân cũng đã đứng dậy, đang đút điện thoại trên bàn vào túi quần.
Hứa Châu bước đến, nhẹ giọng nói: “Anh Lôi không biết cậu chia tay rồi, đừng chấp nhặt với cậu ta làm gì.”
“Không chấp.” Anh đáp bằng giọng thản nhiên.
Hứa Châu khẽ thở phào một hơi. Vốn dĩ đám cậu ấm họ đã chơi chung với nhau từ lâu, mấy năm Dịch Lâm Huân có bạn gái, hẹn thế nào cũng khó gặp được anh. Anh Lôi thì hay phàn nàn rằng Dịch Lâm Huân bị bạn gái quản chặt quá, hơn nữa bản thân vốn là dân chơi, trong lòng cũng hơi coi thường.
Chỉ có Hứa Châu biết chuyện Dịch Lâm Huân chia tay. Nửa năm đầu sau đó, anh cũng không tụ tập với đám người kia. Phải đến nửa năm gần đây, số lần chơi cùng mới nhiều hơn. Trước giờ vẫn yên ổn, chơi bài, chơi bi-a, chẳng hiểu hôm nay nổi cơn gì mà lại trở nên khó chịu thế này, khiến người đứng ra tổ chức như Hứa Châu cũng khó xử đủ đường.
“Nếu cậu thấy khó chịu, lần sau tôi không gọi anh Lôi nữa.” Hứa Châu nói.
Dịch Lâm Huân khẽ nhếch môi, bật cười khinh miệt, lắc nhẹ tờ séc trong tay, nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Sao tôi có thể không hợp với tiền chứ? Lần sau, nhớ phải gọi cậu ta đến.”
Nghe anh nói vậy, cuối cùng chút lo lắng trong lòng Hứa Châu cũng tan biến hoàn toàn. Nghĩ đến ván bài khi nãy, anh ấy mới bắt đầu hào hứng trở lại, phấn khích muộn màng: “Cậu ghê gớm thật đấy, may mà không phải là tôi chia bài, không thì thể nào anh Lôi cũng nghi ngờ tôi cấu kết với cậu để gài cậu ta.”
Hứa Châu càng nghĩ càng kích động: “Trong tay anh Lôi có ít nhất có ba lá giống nhau, còn cậu thì mẹ nó chẳng có cái gì, vậy mà dám all in. Cậu nghĩ cái quái gì vậy?”
“Cùng lắm thì thua thôi.”
Dịch Lâm Huân đáp nhẹ tênh, giọng điệu dửng dưng.
“...”
Hứa Châu lỡ lời, phản ứng chậm nửa nhịp mới “mẹ kiếp”, đúng là toàn lũ lắm tiền.
Dịch Lâm Huân gọi tài xế riêng. Trên đường về nhà, anh ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Cả tối thắng hơn mười mấy vạn nhưng cũng chẳng khiến anh thấy vui vẻ gì. Trái lại, câu nói của anh Lôi khi nãy lại khiến lòng anh dậy sóng.
“Cô bạn gái chăm chỉ phấn đấu” Lời nói mang đầy mùi mỉa mai nhưng nghĩ kỹ thì lại chẳng sai.
Anh không kìm được mà nghĩ: Có lẽ bạn gái cũ của anh phải chắt chiu, tiết kiệm suốt nửa năm mới dành dụm được số tiền mười mấy vạn này.
Nếu vẫn còn ở bên nhau, anh tuyệt đối sẽ không dám kể cho cô ấy chuyện mình thắng tiền. Nếu không thì thể nào cũng lại là một trận tranh cãi về quan điểm sống. Cãi xong, cô ấy sẽ một mình lặng lẽ vùi đầu vào công việc, mấy ngày liền không muốn gặp anh. Khác với những lời mỉa mai lạnh lùng của đám cậu ấm kia, anh chưa từng xem thường sự nỗ lực và cố gắng của cô ấy. Ngược lại, đó mới chính là phẩm chất khiến anh yêu thích nhất ở cô ấy. Từ một thị trấn nhỏ xa xôi thi đậu vào trường danh tiếng, trở thành bạn học của anh suốt ba năm đại học, anh bị sự chăm chỉ và nghị lực của cô ấy cuốn hút rồi đem lòng yêu mến. Anh ngưỡng mộ, cũng từng hết lòng ủng hộ cô ấy. Nhưng cô ấy lại quá cứng đầu, thậm chí có thể nói là cố chấp đến mức bảo thủ. Chính vì quá coi trọng lòng tự trọng, cô ấy không có cách nào thoải mái tận hưởng điều kiện vật chất sung túc mà anh có thể mang lại. Rõ ràng anh đã có nhà, vậy mà cô ấy nhất quyết ra ngoài thuê trọ, nói rằng muốn tự mình đứng vững ở thành phố này bằng chính nỗ lực của bản thân. Nhưng trời mới biết, điều đó khó đến nhường nào. Anh từng lạnh lùng nói với cô ấy: “Cho dù có cố gắng ba đời, em cũng chưa chắc theo kịp xuất thân của anh.” Cô ấy đáp: “Em biết là không thể theo kịp nhưng ít nhất không thể từ bỏ cố gắng, càng không thể hoàn toàn dựa dẫm vào anh. Nếu không, ngay cả chính em cũng sẽ coi thường bản thân mình.”
Anh cảm thấy, suy cho cùng thì cô ấy đã sống trong tháp ngà quá lâu. Anh ra đời trước cô ấy ba năm, còn cô ấy thì học thêm ba năm tiến sĩ. Anh đã nhìn thấu sự phức tạp và xô bồ của xã hội này từ lâu, còn cô ấy thì vẫn mang trong mình một trái tim đầy nhiệt huyết, nuôi mộng lập nghiệp thành danh. Có tham vọng thì không sao, anh sẵn sàng giúp cô ấy một tay. Nhưng cô ấy lại chưa bao giờ chịu nhận lấy, thậm chí còn nói ai giúp cũng được, riêng anh thì không.
Thật chẳng hiểu nổi, suốt một năm qua, liệu cô ấy có từng nếm trải gian khổ? Có nhận ra rằng anh chính là con đường tắt của cô ấy không? Còn bướng bỉnh như thế?
Điện thoại bỗng rung lên, Dịch Lâm Huân mở mắt nhìn, là Chiêu Ninh gửi tới một tin nhắn kèm theo một tập tin PDF.
[Tôi đã ký xong bản thỏa thuận rồi, bản gốc đưa cho anh thế nào?]
Anh hơi nhúc nhích, ngồi thẳng dậy, mở file PDF ra, lướt nhanh từ đầu đến cuối, rồi thoát ra, tìm lại khung chat với mẹ mình - bà Thi Hữu Cầm.
Lật lại lịch sử trò chuyện, anh tìm được một dãy số và bấm gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy, giọng hơi nghi ngờ, hỏi anh là ai.
“Là tôi, Dịch Lâm Huân. Tôi đã xem xong bản thỏa thuận rồi.”
Đầu dây bên kia khẽ ừ một tiếng, rồi hỏi anh: “Có phải có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề.”
Đối phương ngập ngừng một chút, lại hỏi:
“Vậy… ý anh là sao?”
Anh dịu giọng, vẫn muốn khuyên cô thêm một lần: “Cô tthật sự muốn kết hôn với tôi sao?”
Đầu bên kia im lặng chốc lát, sau đó anh nghe thấy cô khẽ cười một tiếng. Không mang ý giễu cợt, trái lại còn có một chút thản nhiên, nhẹ nhõm. Sau đó, cô nói bằng giọng không hề bận lòng: “Cùng lắm thì ly hôn thôi. Tôi chịu được thua.”
Dịch Lâm Huân sững người, rồi chợt nhận ra trong khoảnh khắc ấy, anh lại bất ngờ thấy lòng mình dậy sóng, như thể bị cổ vũ một cách khó hiểu. Nếu lúc đó anh đang cầm bản thỏa thuận trong tay, có lẽ anh đã ký vào thỏa thuận trước hôn ngay lập tức rồi.
“Được, đợi khi nào tôi nhận được bản gốc, tôi sẽ ký luôn.”
“Tôi mang đến cho anh hay gửi bưu điện?”
“Gửi đi, lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô.”
“OK.”
Sau khi cúp máy, Dịch Lâm Huân vẫn còn đang ngẫm lại câu nói của Triều Nịnh.
… Tôi chịu được thua.
Trước đây, khi nhắc đến chuyện kết hôn với bạn gái cũ, anh cố tình chọn một thời điểm thật nhẹ nhàng, chỉ là để thăm dò. Phản ứng khi đó của cô ấy rất mâu thuẫn, một mặt mang theo mong đợi, mặt khác lại như thể đối mặt với kẻ địch, đầy lo lắng. Lúc thì nói muốn đợi lấy được bằng tiến sĩ rồi mới tính, lúc lại cảm thấy vẫn chưa đủ, nên đợi đến khi có sự nghiệp ổn định, như vậy cô ấy mới được coi trọng hơn khi đối mặt với bố mẹ anh. Tóm lại, ý cô ấy là: Phải đợi đến khi học hành thành công, có được sự nghiệp rồi mới tính tiếp. Anh hỏi: “Em không muốn bốc đồng một lần sao?” Bạn gái cũ lắc đầu, ánh mắt chân thành lại mang theo đôi chút buồn bã. Cô ấy nói: “Em thấy… nếu thua, em sẽ không chịu nổi.”
Yêu nhau nhiều năm, cô ấy chưa từng chính thức gặp bố mẹ anh. Không phải vì anh không dẫn cô ấy đến gặp, mà là vì cô ấy không muốn gặp hoặc nói đúng hơn, là không dám. Cô ấy sợ mình sẽ không được chấp nhận, sợ vừa gặp đã bị tuyên án tử hình.
Anh là người có xuất thân ưu tú hơn, đến anh còn không để tâm đến chuyện “môn đăng hộ đối”, vậy mà cô ấy lại để tâm đến mức ấy.
Nếu như khi đó cô ấy cũng có thể giống Triều Nịnh, dứt khoát và khí phách một chút…
Thì có lẽ, kết cục giữa họ đã khác rồi.
Chỉ tiếc rằng người với người, cách nhau một trời một vực.