Triều Nịnh không về nhà ngay mà ghé qua nhà cô bạn thân Châu Di Nhã. Di Nhã thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở khu Hoàng Phố, có cả một ban công nhỏ xinh, toát lên vẻ lãng mạn, rất có gu. Cứ cuối tuần rảnh rỗi là cô lại sang nhà cô ấy chơi.
Công việc chính của Châu Di Nhã là Giám đốc Khách hàng cho một công ty quảng cáo, còn nghề tay trái là một blogger ẩm thực với hơn trăm nghìn người theo dõi. Triều Nịnh vừa bấm chuông thì đã nghe tiếng Di Nhã vọng ra từ bên trong nói: “Nịnh Nịnh ơi, đợi tớ chụp xong mấy tấm ảnh này rồi ra mở cửa cho cậu ngay nhé.”
Khoảng hai phút sau, Di Nhã mới đủng đỉnh ra mở cửa. Triều Nịnh vừa bước vào đã ngửi thấy mùi bơ sữa thơm nức. Đồ ăn ngon đúng là có sức chữa lành diệu kỳ. Cô vừa xỏ chân vào dép đi trong nhà, vừa háo hức hỏi: “Hôm nay có đại tiệc gì thế?”
“Tuscan Salmon*.”
(*) Tuscan Salmon: là món cá hồi sốt kem kiểu Tuscan.
Nghe thấy thế, mắt Triều Nịnh sáng rực. Cá hồi là món khoái khẩu của cô cơ mà. Cô vội chạy tới bàn ăn ngó nghiêng. Wow, trông ngon mắt quá đi! Mùi bơ sữa thơm lừng khiến con ma đói trong bụng cô nhảy múa. Triều Nịnh đã rục rịch không yên, cô nhìn cô bạn thân kiêm đầu bếp của mình, hỏi: “Chụp xong hết rồi chứ? Vậy tớ chén được chưa?”
“Còn thiếu ảnh chụp bối cảnh, đúng lúc cậu tới, vào làm mẫu tạo dáng một chút đi.”
Triều Nịnh đồng ý ngay lập tức: “OK, vẫn luật cũ nhé, không lộ mặt đâu.”
“Thôi mà, hôm nay chụp một tấm góc nghiêng đi, tớ đã nghĩ ra bố cục rồi.” Di Nhã nài nỉ.
Thôi được, nể tình món cá hồi, Triều Nịnh ngồi xuống, thành thục cầm đĩa thức ăn lên, tạo vài dáng thật xinh. Di Nhã giơ máy ảnh lên, tiếng “tách tách” vang lên không ngớt. Chụp xong, Triều Nịnh mới yên tĩnh thưởng thức món ăn ngon lành, còn Di Nhã thì ngồi đối diện, xem lại những tấm ảnh vừa chụp trong máy, bỗng cảm thán một câu: “Nịnh Nịnh, góc nghiêng của cậu có khí chất cao sang quá, cảm giác món cá hồi của tớ không xứng với cậu nữa rồi.”
Triều Nịnh đang dùng nĩa xiên một miếng cá hồi đưa lên miệng, nghe thấy vậy không khỏi phì cười: “Tớ không hiểu nổi. Lại còn có cái lý lẽ xứng với không xứng nữa à? Chẳng lẽ khí chất cao sang thì không cần ăn uống, hay là chỉ được phép ăn sơn hào hải vị thôi hả?”
“Người đẹp và đồ ăn ngon sẽ tôn lên vẻ đẹp cho nhau. Ảnh chụp phải có tính nghệ thuật thì mới hấp dẫn người ta, mới có tương tác chứ.” Di Nhã nói với giọng khéo léo.
“Tớ không hiểu mấy cái ‘mật mã traffic’ trong giới của các cậu, nhưng tớ không đồng tình với cái quan điểm đồ ăn cũng phải hợp với khí chất của người ta. Đúng là nhảm nhí.”
“Cậu xem, lại câu nệ rồi đấy. Nhiếp ảnh cũng là nghệ thuật, mà nghệ thuật thì vốn dĩ chẳng có lý lẽ gì cả.”
Triều Nịnh cứng họng. Cũng phải, có quá nhiều chuyện cô không hiểu, cũng không thể chấp nhận nhưng vẫn phải đón nhận hết. May mà giữa bao bộn bề rối ren, dù cho chỉ có thể bị cuốn theo dòng chảy, ít nhất cô vẫn giữ được niềm tin và sự kiên định của riêng mình.
“Thôi được rồi, cậu mau cất máy ảnh rồi ăn với tớ đi. Ngon lắm đấy.”
Di Nhã đồng ý, cô ấy đặt máy ảnh xuống rồi cùng ăn: “À mà, tớ có cho cả rượu vang trắng vào nữa đấy.”
“Tớ nếm ra rồi.” Triều Nịnh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rồi đứng dậy đi vào bếp, lúc ra trên tay cô đã cầm hai chiếc ly cao và một chai rượu vang đỏ. Cô giơ chai rượu lên trước mặt Di Nhã, tặc lưỡi hai tiếng rồi nheo mắt cười: “Chị em, thiếu mất hai ly rồi nhé. Cậu lén uống với ai sau lưng tớ, mau khai thật đi.”
Di Nhã cười: “Tớ tự mình uống, không được à?”
Triều Nịnh nói với vẻ đầy chính nghĩa: “Đương nhiên là không. Rượu của tớ thì phải có tớ ở đây mới được uống, cậu vừa không được uống với người khác, cũng không được lén uống một mình.”
Di Nhã bật cười, giả vờ đáp trả: “Thế thì hôm nay cậu mang về đi, đừng để ở chỗ tớ nữa, ai thèm chứ.”
Câu này thì Triều Nịnh chịu thua, đành phải mặt dày nói: “Thôi mà, tớ vẫn thích uống với cậu lắm.”
Ăn xong, Triều Nịnh và Di Nhã ra ban công ngồi. Màn đêm buông xuống, những ánh đèn của thành phố bắt đầu lấp lánh, chẳng mấy chốc đã trở thành một biển đèn rực rỡ, lộng lẫy. Hai người phụ nữ độc thân hòa mình vào sự huy hoàng của thành phố, cụng ly và nhâm nhi, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Điện thoại của Triều Nịnh bỗng rung lên. Cô liếc nhìn, là mẹ cô - Mục Quỳnh, gọi đến.
Mục Quỳnh đi thẳng vào vấn đề, hỏi ngay Triều Nịnh, buổi chiều sau khi hai người họ đi rồi, cô và Dịch Lâm Huân nói chuyện thế nào, hai người có hứng thú với nhau không?
Nghe vậy, Triều Nịnh cau mày. Sau lần gặp ở tiệm trà, cô chưa từng nghiêm túc nghĩ lại về chuyện này. Vì trong tiềm thức, cô cho rằng nó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Người đàn ông đó sẽ viện một lý do nào đó để từ chối khéo, thậm chí sẽ không đợi đến hết ba ngày.
“Mẹ, vậy bên dì Thi nói sao ạ?”
Mục Quỳnh bảo dì Thi vui lắm: “Dì Thi nói đã hỏi Lâm Huân rồi, biết được hai đứa đã hẹn mấy hôm nữa sẽ gặp lại. Cho nên Nịnh Nịnh à, đây là một khởi đầu tốt rồi, phải không con?”
Triều Nịnh sững người, nhất thời không biết nói gì.
Không ngờ cô bướng, mà anh cũng bướng. Triều Nịnh không khỏi nghi ngờ, lẽ nào anh thật sự nghiêm túc? Sẽ không có ai ngốc đến mức vì một chút hiếu thắng cỏn con mà đánh cược cả cuộc hôn nhân của mình.
“Nịnh Nịnh, nói thật lòng, mẹ có ấn tượng rất tốt về Lâm Huân. Vừa có diện mạo sáng sủa, lại lịch sự nho nhã, thêm vào đó hai nhà chúng ta lại biết rõ gốc gác của nhau. Nếu hai đứa đến được với nhau, tương lai chắc chắn sẽ thuận lợi bình an.”
Thuận lợi bình an.
Một cụm từ thật đẹp đẽ.
Đổi một người đàn ông là sẽ được thuận lợi bình an, Triều Nịnh cảm thấy nực cười hết sức nhưng cô không muốn làm mẹ mất hứng vào lúc này, bèn lựa lời nói: “Mẹ à, chúng con đều là người trưởng thành cả rồi, hai người không cần phải lo lắng quá đâu. Dù kết quả tốt hay xấu thì cũng đừng để ảnh hưởng đến tình bạn của mẹ và dì Thi là được ạ.”
“Không đâu con, mẹ và dì Thi cũng biết chừng mực mà. Hai đứa không cần phải lo lắng chuyện đó, cứ thuận theo trái tim mình là được.”
“Vâng, thế thì tốt rồi ạ.”
Sau khi cúp máy, Triều Nịnh liếc nhìn Di Nhã, thì thấy cô bạn đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghiêm túc: “Chuyện gì thế?”
“Chẳng phải cậu nghe thấy hết rồi sao.” Triều Nịnh thản nhiên đáp.
Hai người ngồi gần nhau nên quả thật Di Nhã đã nghe rất rõ, cũng đoán được là chuyện gì nên bèn đổi sang câu hỏi khác: “Thế anh chàng đi xem mắt đó thế nào?”
Triều Nịnh thoáng nhớ lại gương mặt của Dịch Lâm Huân, rồi buông một câu thờ ơ: “Là một anh chàng cao ráo, đẹp trai, nhà giàu.”
Nghe vậy, Di Nhã nhướng mày. Cô ấy háo hức muốn hỏi thêm chi tiết, nhưng khi thấy vẻ mặt Triều Nịnh chẳng có tí gì là vui mừng hay e thẹn, cô ấy khẽ thở dài rồi dè dặt hỏi: “Cậu vẫn không có hứng thú à?”
Triều Nịnh cụp mắt xuống, bật cười một đầy thờ ơ rồi lắc đầu: “Có hứng thú hay không cũng chẳng sao nữa rồi. Tớ chỉ muốn thay đổi trạng thái của mình một chút, cảm giác sẽ thú vị lắm…” Triều Nịnh nhớ lại những lời thẳng thừng đến phũ phàng mà Dịch Lâm Huân đã nói, bèn kể hết cho Di Nhã nghe.
Di Nhã sững sờ nghe xong, rồi khinh bỉ buông một tiếng, hậm hực nói: “Đây rõ ràng là một tên cặn bã, lại còn cặn bã một cách quang minh lỗi lạc, đỉnh thật sự! Thế cậu còn lựa lời với dì Mục làm gì nữa, loại đàn ông này gặp một lần là phải cho vào danh sách đen ngay.”
Triều Nịnh làm như không nghe thấy, lờ đi hoàn toàn lời của Di Nhã. Vẻ mặt cô bình thản như nước, giọng nói cũng đều đều: “Miya, thật ra… tớ muốn kết hôn với anh ấy.”
“CÁI GÌ?” Hai hàng lông mày của Di Nhã như muốn xoắn vào nhau, gương mặt lộ rõ vẻ không tài nào hiểu nổi.
Ánh mắt Triều Nịnh chợt phủ một nét đượm buồn. Cô phóng tầm mắt về phía tòa nhà văn phòng sáng rực đèn ở đối diện, qua khung cửa kính sát đất, có thể thấy bóng dáng những nhân viên văn phòng vẫn đang miệt mài làm việc.
“Chẳng phải chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực thôi sao. Hơn nữa theo lời anh ấy nói, điều này ràng buộc anh ấy chứ không ràng buộc tớ, tớ chẳng thiệt thòi gì cả.” Giọng điệu của Triều Nịnh rất lý trí, cô nói nhẹ bẫng, phóng khoáng vô cùng.
Di Nhã lắc đầu lia lịa, nói với vẻ khinh bỉ: “Mấy lời nhảm nhí của đàn ông mà cậu cũng tin thật à? Mấy thằng cặn bã giả nhân giả nghĩa thiếu gì. Bao nhiêu thằng trước khi cưới thì thề non hẹn biển không bao giờ thay lòng, thế mà cưới về lại không nhịn được đi ăn vụng bên ngoài, hơn nữa cái loại này còn nói thẳng ra mặt như thế. Nịnh Nịnh, với điều kiện của cậu, tìm một người đàn ông yêu cậu để kết hôn khó lắm sao? Không hề khó, chẳng qua là do cậu cứ từ chối người khác thôi. Theo tớ thấy, thà cậu đợi người kia quay về còn hơn là kết hôn với tên này.”
“Tớ chính là vì không muốn đợi nữa.” Như bị chọc trúng tim đen, Triều Nịnh kích động hẳn lên, không còn vẻ mặt thờ ơ, vô cảm nữa.
Thấy vành mắt Triều Nịnh đỏ hoe trong chớp mắt, Di Nhã vội nghiêng người sang ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành: “Tớ nói sai rồi Nịnh Nịnh à, không nên đợi, đợi hắn làm gì chứ, thiếu gì đàn ông.”
Triều Nịnh cố chớp mắt mấy cái, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một lúc rồi mới cầm ly rượu lên nốc một hơi.
Một lát sau, Triều Nịnh nhếch mép, nói với vẻ đăm chiêu: “Nếu anh ấy nói được làm được, vậy thì tớ rất khâm phục anh ấy.”
Di Nhã ngẩn người một lúc lâu mới hiểu ra “anh ấy” mà Triều Nịnh đang nói chính là cái anh chàng xem mắt kia.
Cô ấy buông tay khỏi người Triều Nịnh rồi ngồi lại vào chỗ, nhìn cô chăm chú hỏi:
“Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”
Hôm nay là lần thứ hai cô nghe thấy câu hỏi ấy. Cậu nghĩ kỹ rồi à? Cô thật sự nghĩ kỹ rồi à? Triều Nịnh hiểu rõ sự lo lắng của Di Nhã dành cho mình, cô nghiêm túc nói:
“Chẳng phải cậu lo mình sẽ bị tổn thương sao? Nhưng tại sao cậu lại mặc định là mình sẽ bị tổn thương? Kết hôn là chuyện của cả đàn ông lẫn phụ nữ, chúng ta suốt ngày hô hào nam nữ bình đẳng, phụ nữ phải độc lập tự chủ, thế mà cứ dính đến hôn nhân là lại thành chuyện khác. Nếu sau này cảm thấy không sống nổi với nhau nữa thì chặt đứt một nhát, kịp thời dừng lại, có gì to tát đâu.”
Di Nhã không biết nên khuyên thế nào. Cô nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng nếu cô vô tình vô nghĩa một chút, sao lại đến nước này.
Thấy Di Nhã vẫn buồn rầu, Triều Nịnh chẳng để tâm, cũng không nói thêm. Cô cầm ly rượu trên bàn đưa cho Di Nhã, rồi cầm ly của mình lên, ra hiệu cụng ly.
Mễ Nhã liếc cô một cái, do dự đưa ly ra. Tiếng ly thủy tinh chạm nhau vang lên trong đêm, nhanh chóng tan vào ánh đèn rực rỡ của thành phố.
Hai người uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, Di Nhã bị sặc, ho khan một tiếng rồi nói: “Lựa chọn là ở cậu, tớ tôn trọng cậu. Nhưng tôn trọng không có nghĩa là đồng tình.”
Triều Nịnh gật đầu, vội hỏi cô ấy có sao không, rồi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.
Di Nhã xua tay, đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, rồi quay người vào trong phòng.
Triều Nịnh cũng đứng dậy, bước lên mấy bước, tựa vào lan can ban công nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài. Rượu chảy vào bụng khiến dạ dày cô nóng ran, men rượu không ngừng cuộn lên khiến đầu óc cô lâng lâng. Giây phút ấy, trước mắt cô như hiện lên bốn chữ: Đời người ngắn ngủi như một giấc mơ. Bốn chữ ấy đang xúi giục cô, cổ vũ cô phải bước tiếp, cứ thế mà tiến về phía trước, cho dù đầu óc choáng váng cũng chẳng sao.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra mang theo mùi rượu, bỗng thấy lòng mình yên tĩnh lại.
Sau đó, cô nhớ đến ba câu hỏi mình đã hỏi Dịch Lâm Huân vào buổi chiều.
“Anh là gay à?”
“Không phải.”
“Anh có khiếm khuyết về thể chất hay tinh thần không?”
“Không có.”
“Anh vẫn còn vương vấn một người con gái nào đó, phải không?”
“Phải.”
Vậy là cô đã hiểu rõ.
Sau khi vào phòng, Di Nhã không quay ra nữa. Triều Nịnh bèn đi vào tìm cô ấy, nghe thấy có tiếng động phát ra từ bếp, cô bèn bước đến xem thì thấy Di Nhã đang bận rộn trong đó.
Di Nhã nói với cô: “Để tớ nấu cho cậu bát canh cà chua, tí nữa là xong thôi.”
Triều Nịnh bước tới, cảm động ôm lấy cô ấy, gần như muốn rơi nước mắt: “Sao cậu lại tốt thế chứ?”
“Vì tớ là bạn thân kiểu mẫu của Trung Quốc mà.”
“Không chỉ vậy đâu, cậu là bạn thân kiểu mẫu toàn cầu luôn ấy!”
Cô uống bát canh cà chua xong, bụng thấy ấm lên. Thấy vẫn còn sớm, Triều Nịnh cũng không vội về, bèn ở lại sửa bản thảo và sắp xếp lại đống ảnh chụp hôm nay giúp Di Nhã. Gần 9 giờ, cô mới gọi tài xế đưa mình về nhà.
Tối đến, sau khi rửa mặt xong, Triều Nịnh đang nằm trên giường thì đột nhiên thấy WeChat báo có lời mời kết bạn. Cô mở ra xem, thấy đối phương để lại ba chữ: Dịch Lâm Huân.
Cô bấm chấp nhận.