Triều Nịnh đến tiệm trà sớm hơn giờ hẹn mười phút.
Nơi này ẩn mình trong một góc giữa khu phố ồn ào, không gian vô cùng yên tĩnh. Nhưng lúc này, cô chẳng có lòng dạ nào để thưởng thức cả. Cô đi theo nhân viên phục vụ đến một phòng riêng.
Qua tấm rèm che hờ, cô thấy mẹ mình - bà Mục Quỳnh, đang vui vẻ trò chuyện với một người phụ nữ sang trọng ngồi đối diện. Cô khẽ gõ cửa rồi bước vào phòng, mỉm cười chào: “Mẹ ạ, con chào dì Thi ạ.”
Người được cô gọi là dì Thi vừa thấy cô đã mừng rỡ đứng dậy, nói: “Ôi, Nịnh Nịnh đến rồi đấy à. Con mau ngồi, mau ngồi đi.” Sự nhiệt tình của bà ấy khiến cô cũng thấy hơi ngượng.
Triều Nịnh ngồi xuống cạnh mẹ, câu chuyện của hai vị trưởng bối lập tức chuyển sang cô. Nhất là dì Thi, bà ấy hỏi han cô vô cùng ân cần. Bà ấy hỏi công việc của cô có bận không, nghe cô nói dạo này hơi bận thì dặn dò phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe. Sau đó, bà ấy lại bóng gió đề cập đến chuyện người trẻ tuổi phấn đấu sự nghiệp nhưng cũng cần có một mối quan hệ tình cảm ổn định.
Triều Nịnh vô cùng kiên nhẫn và lễ phép đáp lời, cô còn mỉm cười phụ họa.
Ngoài những bậc trưởng bối thân thiết, còn lại, dù có đồng tình hay không, cô cũng chẳng bao giờ phản bác thẳng thừng lời của người lớn. Có lẽ chính nhờ tính cách “hiền hòa, dịu dàng” này mà dì Thi mới yêu mến cô đến vậy.
Nói mới nhớ, số lần cô gặp dì Thi cũng không nhiều, cũng chỉ vỏn vẹn vài lần trong nửa năm qua. Cô biết từ lúc mẹ mình và dì Thi quen biết đến khi trở thành bạn bè cũng mới gần một năm nay. Lần đầu tiên cô gặp dì Thi là lúc đi dạo trung tâm thương mại chọn quần áo với mẹ, họ tình cờ gặp nhau. Hai quý bà sống trong cảnh sung túc, lại có gu thẩm mỹ giống nhau đến lạ, thế là họ vui vẻ rủ nhau đi mua sắm không biết chán. Cũng vì vậy mà về sau, hai người càng liên lạc thường xuyên và thân thiết hơn.
Sau vài lần tiếp xúc, dì Thi ngày càng yêu quý cô hơn. Ánh mắt bà ấy nhìn cô cũng dần thay đổi, từ sự ngưỡng mộ dành cho cô con gái ưu tú của bạn mình, chuyển thành sự hài lòng và vui mừng như đang nhìn một nàng dâu tương lai đầy tiềm năng. Vì thế, mới có buổi xem mắt ngày hôm nay.
Trước đó, qua vài lời kể của mẹ, cô đã nắm được những thông tin cơ bản của đối tượng xem mắt, bao gồm tên, tuổi, chiều cao, học vấn, công việc, v.v. Cô cũng không khỏi thắc mắc, tại sao một người đàn ông có điều kiện tuyệt vời như thế lại phải đi xem mắt, lẽ ra phải là “hàng hot” được mọi người tranh giành mới đúng chứ?
Mẹ cô nói rằng anh đã độc thân gần một năm sau khi chia tay mối tình cũ, mãi chưa tìm được ai phù hợp nên dì Thi mới sốt ruột.
Triều Nịnh không tin lời giải thích này. Đàn ông đang ở tuổi 30, độ tuổi vàng son sự nghiệp, có gì mà phải vội vàng chứ.
Mục Quỳnh biết mình không qua mặt được con gái, nhưng bà cũng không nói thẳng ra, chỉ dùng ánh mắt nhìn con một lượt từ đầu đến chân.
Ý của bà rất rõ ràng: Con gái bà là nguyên nhân.
Triều Nịnh rất nhạy bén, hiểu ngay lập tức. Cô cười tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại cười như không cười hỏi mẹ đã giải thích với dì Thi thế nào về chuyện cô còn độc thân. Mục Quỳnh nhìn cô đầy ẩn ý rồi mới đáp qua loa một câu: “Thì mẹ bảo con bận công việc, không có thời gian chứ sao.”
Thôi được rồi. Bà Mục Quỳnh đây đúng là hiểu con gái mình, mà cũng chẳng thật sự hiểu hết. Triều Nịnh chỉ đành âm thầm cười khổ rồi đồng ý sẽ đến buổi hẹn.
Triều Nịnh từ tốn nhấp một ngụm trà, rồi lại kín đáo liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Còn hai phút nữa là đúng 3 giờ. Cô thầm nghĩ, đối tượng xem mắt này sẽ không đến muộn đấy chứ? Thật ra, cô chẳng bận tâm chuyện trễ giờ nhưng cô thấy dì Thi là một người sang trọng, tao nhã như vậy, buổi gặp mặt này lại do chính tay bà ấy sắp xếp, nếu con trai bà ấy đến muộn thì thật sự sẽ làm bà ấy mất mặt.
Nhưng dì Thi lại rất ung dung, chẳng hề để ý đến thời gian.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng riêng vang lên tiếng bước chân. Sau một tiếng gõ cửa, một người đàn ông mặc vest, vóc dáng cao lớn tuấn tú bước vào. Triều Nịnh liếc nhìn đồng hồ, kim giây vừa vặn lướt qua con số 12.
Dì Thi vui mừng đứng dậy, Triều Nịnh và Mục Quỳnh cũng đứng lên theo.
“Lâm Huân, lại đây mẹ giới thiệu, đây là dì Mục Quỳnh.”
Người đàn ông gật đầu lịch sự chào: “Cháu chào dì Mục ạ.”
“Còn đây là con gái của dì ấy, Triều Nịnh. Nịnh Nịnh, đây là con trai của dì, Dịch Lâm Huân.”
Ngay từ lúc anh bước vào, Triều Nịnh đã quan sát anh bằng ánh mắt thẳng thắn. Khi bắt gặp ánh mắt đánh giá của anh, cô cũng không hề nao núng, ngược lại còn chủ động đưa tay ra.
“Chào anh.”
“Chào cô.”
Người đàn ông lịch thiệp đáp lại, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô một cái rồi buông ra ngay.
Dù hài lòng hay không, cũng không nên để lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt người lớn hai bên. Giữ vẻ trang trọng và phép tắc cần có là điều quan trọng, còn chuyện giật mình hay phản ứng thái quá sẽ rất dễ bị cho là thất lễ. Từ nhỏ, Triều Nịnh đã được gia đình dạy dỗ như vậy. Lâu dần, sự khuôn phép ấy lại trở thành lớp vỏ bọc an toàn cho cô. Hơn nữa, cô đã sống 28 năm, bây giờ chẳng còn mấy chuyện có thể khiến lòng cô gợn sóng.
Người đàn ông giữ vẻ điềm đạm như gió mát trời quang, lễ độ vừa phải, chừng mực đâu ra đấy.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, không khí không hề trở nên gượng gạo, phần lớn là nhờ vào sự khéo léo của dì Thi - một người phụ nữ có EQ rất cao. Bà ấy không phải kiểu người khôn khéo theo lối xã giao sáo rỗng, mà là người nói năng chu toàn, biết cách dẫn dắt câu chuyện một cách tự nhiên. Nhờ những câu hỏi tưởng chừng vô tình của bà ấy với con trai, Triều Nịnh biết được anh đang sống một mình ở khu Tinh Hà Loan, Phố Đông, làm ở Trương Giang. Cũng qua đó, bà ấy khéo léo để Triều Nịnh nói ra rằng cô hiện đang sống ở Bích Vân Uyển, cũng ở Phố Đông, thuận tiện cho việc giảng dạy ở Học viện Kinh doanh Quốc tế Trung - Âu trên đường Hồng Phong.
Cuộc trò chuyện đều do dì Thi và mẹ cô làm cầu nối ở giữa. Triều Nịnh không hỏi anh điều gì và anh cũng vậy. Dù thế, cả hai vẫn ngấm ngầm đánh giá đối phương. Đôi lần ánh mắt vô tình chạm phải nhau, rồi lại ăn ý dời đi như không có gì.
Thấy hai người đều giữ chừng mực, Thi Hữu Cầm cảm thấy màn dạo đầu đã đủ, là lúc để hai đứa trẻ có không gian riêng. Bà ấy bèn bàn với Mục Quỳnh về một chỗ giải trí rồi rút lui. Trước khi đi, bà ấy không quên dặn dò: “Hai đứa cứ từ từ trò chuyện nhé.”
Đôi mắt cười không giấu nổi niềm vui mừng, như thể đã tự tưởng tượng ra một cái kết viên mãn cho họ. Triều Nịnh chỉ còn biết gượng cười đáp lại.
Hai bà mẹ vừa rời đi, căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Đây là lần đầu tiên Triều Nịnh xem mắt. Cô đã độc thân gần hai năm và trong khoảng thời gian ấy, bố mẹ chưa từng thúc giục. Cô đã từng hỏi bố mẹ, họ thực sự có tư tưởng cởi mở, hay chỉ đang thương hại cô? Bố cô bèn trịnh trọng tuyên bố rằng với gia thế vững chắc của nhà mình, ông chẳng thèm dựa vào hôn nhân để bảo đảm cuộc sống ổn định cho cô con gái rượu. Còn mẹ cô thì lựa lời hợp tình hợp lý hơn, rằng đằng nào cũng chẳng có ai phù hợp, vậy thì thà kén chọn kỹ càng chứ không nhắm mắt cho qua.
Đúng là một cặp bố mẹ thần tiên.
Vì mối quan hệ của các bậc trưởng bối hai bên, ít nhiều cũng có chút e dè và câu nệ, không giống như khi đối mặt với những chàng trai non tơ, khiến cô có thể ung dung đối phó. Triều Nịnh chỉ yên lặng ngồi ngay ngắn. Với những buổi xem mắt do trưởng bối sắp đặt thế này, cái thú vui âm thầm đánh giá điều kiện kinh tế của đối phương cũng bị lược bỏ. Cô đã gặp quá nhiều kiểu đàn ông thích đánh sưng mặt giả làm người béo*, mấy cô gái ít va vấp, không có mắt nhìn người sẽ rất dễ bị lừa. Còn cô, chỉ cần dựa vào cảm giác là có thể nhận ra, chỉ cần xem người đó có đang quá làm màu làm mè hay không là được.
(*) Nguyên văn “打肿脸充胖” (đánh sưng mặt giả làm người béo): Là một thành ngữ chỉ những người không có điều kiện nhưng lại cố tỏ ra giàu có, sĩ diện.
Triều Nịnh cho rằng chân thành là phẩm chất đỉnh cao nhất, cũng là nét quyến rũ nhất của đàn ông. Sở dĩ mấy gã đàn ông bóng nhẫy, thích làm màu cứ xuất hiện nhan nhản, suy cho cùng cũng là vì sự chân thành ngày càng trở nên khan hiếm ở họ.
Bản thân cô có điều kiện, nên cũng chẳng bận tâm đối phương có tiền hay không. Thế nên khi chứng kiến những màn trình diễn hoặc vụng về có chủ đích, hoặc là được dàn dựng công phu của đàn ông, trong lòng cô không khỏi bật cười. Nhưng cô đã không còn cái khí phách vạch trần người khác ngay tại trận nữa, nếu không, một khi đối phương nổi khùng lên thì khó mà tránh khỏi xung đột. Mà va chạm thì dễ thất thố, lại còn làm mình mất giá. Vì vậy, lần nào cô cũng lịch sự tìm một cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện, để lại cho đối phương một bóng lưng yêu kiều.
Còn nếu nói như vậy, chẳng phải chính cô cũng không chân thành hay sao? Không sao cả. Trong chuyện này, cô có thể áp dụng tiêu chuẩn kép. Chân thành là yêu cầu dành cho đàn ông, còn đối với cô, không bị thất thố mới là điều quan trọng nhất.
Triều Nịnh hứng thú nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Quả thật anh rất đẹp trai, khí chất chín chắn và thanh lịch, vượt xa mong đợi của cô rất nhiều, đó là sự thật.
Anh giữ gìn phong thái rất tốt, không có những động tác thừa thãi, cho cô một ấn tượng khá tốt. Cô lười nói những lời khách sáo để làm dịu bầu không khí, cô thà đi thẳng vào vấn đề còn hơn. Nếu không có hứng thú thì sớm chia tay cho rảnh nợ, còn nếu có hứng thú thì nói chuyện tiếp. Quyền quyết định là ở anh, vì vậy cô kiên nhẫn chờ anh mở lời trước.
Không ngờ đối phương cũng rất giữ bình tĩnh, trì hoãn mãi không nói gì, thậm chí còn khá tự nhiên nhìn thẳng vào mắt cô vài lần, sau đó mới nhìn vào tách trà trước mặt. Anh đặt một tay lên mặt bàn, những đốt ngón tay thon dài gõ nhẹ một cách vô thức, lúc có lúc không.
Triều Nịnh lặng lẽ nhìn một lúc, rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ kính sát sàn, nhìn về một ngôi đình nhỏ cách đó không xa.
Không vội vàng, đó cũng là một trong những bài học giáo dục ở nhà của cô.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới lên tiếng, nói câu đầu tiên với cô.
“Cô Triều, cô có muốn lấy tôi không? Nếu cô muốn thì tôi sẽ cưới cô.”
Ánh mắt Dịch Lâm Huân trong veo, giọng nói cũng rất thản nhiên, như thể anh không hề nghĩ lời mình nói ra có gì đáng ngạc nhiên hay sốc cỡ nào.
Triều Nịnh khẽ chuyển mắt, trong lòng ngỡ ngàng vài giây rồi nhanh chóng bình tĩnh lại một cách lý trí. Cô nghĩ, nếu anh thực sự hứng thú với mình đến mức nói ra lời muốn cưới, thì khả năng che giấu cảm xúc trên gương mặt anh phải đạt đến mức thượng thừa. Nhưng suy đi nghĩ lại, lời nói này nghe cũng thật kỳ lạ. Nó hơi giống như việc, bạn đang đi dạo dưới lầu vào buổi tối, tình cờ gặp một người hàng xóm xách đồ ăn về, rồi người hàng xóm đó nói với bạn: “Chào cô, cô ăn cơm tối chưa? Nếu chưa thì lát ghé nhà tôi ăn cơm nhé.”
Chỉ dừng lại một chút, cô lại nghe anh nói tiếp: “Nếu cô không muốn, vậy phiền cô nói rõ thái độ với mẹ tôi.”
Ồ, hóa ra là muốn tấn công bằng cách phòng thủ, đối phương muốn cô ra mặt đưa cái thẻ người tốt này.
Nhưng, dựa vào đâu chứ?
Triều Nịnh khinh thường nghĩ.
Nếu anh thẳng thắn, chân thành nói với cô là không có hứng thú, cô sẽ hiểu và sẵn lòng ra mặt nói rõ với dì Thi. Nhưng anh lại dùng cách “lùi để tiến” này để tự mình thoát thân một cách sạch sẽ, quá không chân thành.
Như vậy thì cô cũng sẽ làm vậy.
Triều Nịnh mỉm cười một cách rạng rỡ, nói một câu cũng khiến người ta bất ngờ không kém: “Được, tôi sẽ gả cho anh.”
Dịch Lâm Huân hơi khựng lại, nhíu mày, ánh mắt cũng sâu hơn. Cuối cùng, anh cũng thay đổi nét mặt thản nhiên ban nãy, hỏi với giọng khá nghiêm túc: “Cô Triều Nịnh, cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Lời nói của anh vừa là sự nhắc nhở thiện chí vừa mang chút áp lực ngầm. Triều Nịnh đoán anh nghĩ cô đang bốc đồng nhất thời.
Tuy nói là… nhưng cô không phải là người dễ dàng chơi đùa rồi bỏ cuộc.
“Anh Dịch à, phải là anh đã nghĩ kỹ chưa mới đúng? Muốn cưới tôi.” Cô nhấn mạnh hai chữ “muốn cưới tôi”.
Triều Nịnh nói xong, chỉ đợi người đàn ông nhân nhượng và nói lời xin lỗi cô.
Dịch Lâm Huấn nhìn cô, bất ngờ mỉm cười, hai tay dang ra: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
“Tôi cũng nghĩ kỹ rồi.” Triều Nịnh cũng kéo khóe môi, đáp lại.
Nói xong, cả hai lại chìm vào im lặng. Triều Nịnh thực ra không hiểu, anh thật sự nghĩ kỹ rồi, hay vẫn còn đang giả vờ. Nhưng dù thế nào, với tâm thế “chơi đùa” của cô, cô cũng chẳng bận tâm. Trừ khi người này bắt đầu tức giận mất kiểm soát, hoặc nói ra những lời thiếu tôn trọng, thì cô mới khinh bỉ bỏ đi.
Qua một lúc, dường như anh đã cân nhắc kỹ càng rồi mới lên tiếng lần nữa: “Nếu đã như vậy, vậy thì có vài lời lẽ khó nghe tôi cần nói trước, mong cô Triều Nịnh suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định.”
Triều Nịnh làm ra vẻ rửa tai lắng nghe: “Anh cứ nói thẳng.”
“Cô Triều, cô cũng thấy rồi đấy, mẹ tôi rất có thiện cảm với cô. Hôm nay gặp mặt, tôi cũng không có ác cảm. Nếu cô có nhu cầu kết hôn, mà tôi cũng không phản đối, vậy thì kết hôn cũng không phải là không thể. Chỉ là…”
Anh dừng lại, đầu mày hơi nhíu, khiến sống mày trông càng rõ nét hơn. Có lẽ anh đang cân nhắc từ ngữ, nghĩ xem nên nói thế nào để không làm cô mất mặt.
“Cô đừng trông đợi gì ở tôi.” Anh lạnh nhạt nói ra câu này.
Ánh mắt Triều Nịnh hơi lay động, cô cụp mắt xuống, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng. Đúng vậy, câu nói ấy lập tức đánh trúng cô. Trước đây từng có người nói sợ phụ sự kỳ vọng của cô, rồi đề nghị chia tay. Khi đó cô vừa giận vừa cảm thấy lòng lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thật nực cười. Cô từng nói là mình trông đợi gì sao? Là chính anh ta tự đặt kỳ vọng quá cao cho bản thân, rồi đổ cho đó là kỳ vọng của cô.
Không có kỳ vọng, thì lấy gì để phụ?
Đàn ông đều tự cho mình quan trọng đến vậy sao? Lời anh nói, trong ngoài đều lạnh lẽo. Qua lớp lạnh lẽo ấy, Triều Nịnh nhìn rõ được ẩn ý sau cùng của câu nói: Một cuộc hôn nhân chỉ có danh nghĩa mà trống rỗng bên trong, cô chắc chắn muốn thế sao?
Có lẽ anh không cố ý khiêu khích, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô tự mình tưởng tượng ra. Triều Nịnh khẽ mỉm cười, ngước mắt lên nhìn.
“Anh Dịch, hay là nói rõ hơn một chút đi.”
Làm sao để tôi đừng có kỳ vọng gì ở anh?
Trong mắt Dịch Lâm Huân chợt hiện lên vẻ khó tin, rất nhanh rồi biến mất. Anh ngồi thẳng người, lạnh nhạt mở miệng: “Sau khi kết hôn, chúng ta độc lập về tài chính, độc lập trong sinh hoạt. Trừ những buổi tụ họp gia đình cần thiết, chúng ta cố gắng không can dự vào cuộc sống của nhau. Tôi hy vọng cô không hỏi han gì đến đời sống cá nhân của tôi. Chúng ta có thể sống chung nhà, nhưng tôi sẽ không ngủ chung giường với cô. Tôi có thể cam đoan trong thời gian hôn nhân, tôi sẽ không ngoại tình nhưng tôi cũng không yêu cầu điều đó ở cô. Tôi chỉ mong cô, với tư cách là vợ tôi, đừng làm ra chuyện gì khiến tôi mất mặt là được. Ngoài ra, cả hai chúng ta đều có quyền đơn phương đề nghị ly hôn bất cứ lúc nào. Một bên đã đề nghị thì bên kia phải đồng ý vô điều kiện. Đây là những điều kiện của tôi. Nếu cô Triều không thể chấp nhận, thì đừng nói mấy lời như ‘tôi đồng ý’ nữa. Nếu thấy ổn thì thôi.”
Đào Ninh im lặng. Trong đầu cô thoáng nghĩ mình gặp phải dân chơi rồi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng, ít nhất dân chơi còn biết tận hưởng tình cảm, còn anh thì tuyệt đối cắt đứt mọi khả năng có tình cảm với cô, thậm chí cũng chẳng yêu cầu gì ở cô. Chẳng lẽ…
Sắc mặt Triều Nịnh khẽ thay đổi, trong lòng dấy lên chút nghi ngờ: Liệu anh có giấu dì Thi chuyện gì không?
Dịch Lâm Huân lặng lẽ chờ đợi. Anh cứ nghĩ rằng sau khi mình nói những lời đó, đối phương sẽ lập tức nổi giận bỏ đi. Thế mà đến giờ, Triều Nịnh vẫn ngồi đó, dáng vẻ bình thản như thường, điều này khiến anh hơi bất ngờ. Cô là một “bạch phú mỹ” chính hiệu, nói thật thì cô chẳng có lý do gì phải chịu đựng sự ấm ức này cả.
Một lúc lâu sau, Triều Nịnh chậm rãi ngẩng đầu lên, cẩn trọng và nghiêm túc nói: “Anh Dịch, tôi muốn hỏi anh vài câu.”
Anh gật đầu đồng ý: “Được.”
Ba câu hỏi ba câu trả lời, ngắn gọn và dứt khoát. Sau đó, Triều Nịnh lại cụp mắt xuống, nhưng lần này cô không im lặng quá lâu. Rất nhanh, cô ngẩng đầu nhìn Dịch Lâm Huân, trịnh trọng nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi chấp nhận tất cả các điều kiện của anh.”
Dịch Lâm Huân nghe vậy thì nhìn cô đầy nghiêm nghị, có thể nói là ánh mắt lạnh lẽo, nghiêm khắc.
Triều Nịnh đoán chắc lúc này anh đang nhìn cô như nhìn một kẻ thần kinh. Thật ra cũng đúng thôi, người bình thường, trừ khi bị lừa đá vào đầu thì mới có thể vội vàng gật đầu đồng ý sau khi nghe xong một loạt điều kiện lạnh lùng tàn nhẫn và tam quan nát bét như vậy. Phải khao khát lấy chồng đến mức nào mới thế chứ.
“Cô Triều, cho phép tôi nhấn mạnh lại lần nữa, đừng đặt kỳ vọng gì vào tôi, đặc biệt là về mặt tình cảm.”
“Tôi không kỳ vọng gì cả.” Triều Nịnh lạnh lùng ngắt lời.
Ánh mắt anh hiện lên chút nghi ngờ, Triều Nịnh biết chắc anh đang hiểu lầm cô là kiểu không biết tự lượng sức. Nhưng cô hoàn toàn không có ảo tưởng kiểu kết hôn rồi sẽ cảm hóa được một người đàn ông không yêu mình.
Cuộc sống này luôn có định kiến rằng phụ nữ là sinh vật cảm tính, có nói thêm cũng vô ích.
“Chúng ta ký một bản thỏa thuận trước hôn nhân, trắng đen rõ ràng, để về sau khỏi phải lấn cấn. Nếu anh Dịch đã nghĩ kỹ rồi thì phiền anh soạn trước đi.” Nói xong, Đào Ninh đứng dậy, cầm lấy túi xách, định rời đi.
Dịch Lâm Huân gọi cô lại. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ban nãy, nhướng mày quan sát cô, những đường nét sắc sảo trên gương mặt phản chiếu áp lực khiến người ta khó lòng ngó lơ. Sau đó, anh khẽ mấp máy đôi môi mỏng: “Chuyện gì cũng không nên quá vội vàng. Thế này đi, mỗi người chúng ta về suy nghĩ thêm ba ngày, ba ngày sau hẹn gặp lại bàn tiếp, thế nào?”
Triều Nịnh khẽ hé môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, khách sáo nói một tiếng “tạm biệt” rồi rời khỏi phòng riêng.
Ngay sau đó, Dịch Lâm Huân cũng rời đi, đi thẳng ra bãi đỗ xe ngoài trời của tiệm trà. Lúc này, một chiếc Porsche 911 mui trần đang từ từ lùi xe ra khỏi chỗ đậu, chạy thẳng về phía anh. Anh hơi nghiêng người tránh sang một bên nhưng chiếc 911 lại dừng ngay trước mặt anh. Dưới cặp kính râm, gương mặt được trang điểm kỹ càng của Đào Ninh hiện ra dưới ánh nắng. Cô ngẩng đầu, mỉm cười thoải mái với anh: “Tạm biệt anh Dịch.”
Anh khẽ gật đầu đáp lễ. Cô không nói thêm gì nữa, đạp ga phóng đi. Tiếng động cơ rền vang, kéo theo một vệt sóng âm khuấy động không khí phía sau.