Lần tiếp theo Triều Nịnh gặp Dịch Lâm Huân là ba tuần sau, tại nhà riêng của bố mẹ cô ở trung tâm thành phố.
Sau khi hoàn tất thủ tục công chứng tài sản và ký kết thỏa thuận trước hôn nhân, cả hai đã về báo cho gia đình biết. Bố mẹ hai bên đều vô cùng bất ngờ và vui mừng. Bố mẹ nhà họ Dịch lập tức gọi điện cho bố mẹ Triều Nịnh để hẹn gặp mặt, nói rằng muốn sang nhà thưa chuyện với ông bà thông gia tương lai.
Triều Nịnh và bố mẹ ra tận cổng biệt thự để đón khách. Cô nhìn một chiếc Rolls-Royce từ từ tiến vào, vợ chồng ông bà Dịch bước xuống từ hàng ghế sau. Vừa xuống xe, dì Thi đã tươi cười rạng rỡ, bước nhanh về phía Triều Nịnh. Bà ấy không màng hình tượng mà ôm chầm lấy cô: “Nịnh Nịnh à! Con sắp thành con dâu của dì rồi!”
Qua bờ vai của Thi Hữu Cầm, Triều Nịnh nhìn thấy Dịch Lâm Huân bước ra từ ghế phụ trong bộ vest lịch lãm. Anh tiến lên lễ phép chào hỏi bố mẹ cô đang ra đón, sau đó quay người lại, cùng tài xế lấy quà ra mắt từ cốp xe.
Trước khi vào nhà, Triều Nịnh và anh chạm mắt, gật đầu với nhau.
Triều Nịnh và Dịch Lâm Huân ngồi cạnh nhau cho có lệ. Các bậc phụ huynh thì bàn bạc chuyện cưới xin, còn hai người họ chẳng ai lên tiếng, cứ để mặc cho bố mẹ nói sao thì là vậy.
“Bà xem chúng nó xứng đôi chưa kìa?” Dì Thi nói với bà Mục Quỳnh. Bà Mục Quỳnh mỉm cười gật đầu.
Triều Nịnh chỉ thấy khó xử, cũng chỉ là một cặp đôi ngoài hợp trong tan mà thôi.
Sau khi người lớn hai nhà bàn bạc, đám cưới được ấn định vào một ngày lành tháng tốt của ba tháng sau. Bố mẹ hai bên đều thống nhất sẽ tổ chức thật linh đình. Dù trong lòng Triều Nịnh muốn làm đơn giản thôi nhưng cũng không tiện phản bác, vì xét ở một góc độ nào đó, đám cưới của họ chính là sân khấu xã giao và danh vọng của các bậc phụ huynh. Dịch Lâm Huân cũng chẳng nói gì, xem ra đã ngầm đồng ý.
Nhắc đến nhà tân hôn, Thi Hữu Cầm đề nghị dùng căn hộ cao cấp ở Tinh Hà Loan. Tuy dọn sang đó thì Triều Nịnh đi đến học viện sẽ hơi xa, nhưng môi trường và tiện ích ở đó đều rất tốt, lại gần Phố Tây. Bố mẹ Triều không có ý kiến gì, quay sang hỏi ý Triều Nịn.
Triều Nịnh cũng không phản đối nhưng trong lòng đã tính, nếu sau này sống chung mà thấy khó xử, cô sẽ dọn về nhà mình. Tiếp đó là đến việc bàn bạc những vấn đề chi tiết và lặt vặt hơn như đặt khách sạn, tìm đơn vị tổ chức tiệc cưới. Người lớn càng bàn càng hăng hái, còn Triều Nịnh thì dần mất hết hứng thú. Cô liếc nhìn chồng chưa cưới của mình, chỉ thấy anh đang chăm chú nhìn đĩa trái cây trên bàn trà, không rõ đang suy tính điều gì.
Triều Ninh nhẹ nhàng kéo vạt áo anh. Lúc anh quay đầu lại, cô bèn đứng dậy, đàng hoàng nói: “Bố mẹ, cô chú ạ, tụi con muốn trốn ra ngoài đi dạo một lát. Mọi người cứ tiếp tục bàn bạc đi ạ, dù sao có mọi người lo liệu, tụi con cũng nhàn rồi.”
“Được thôi, hai đứa đi đi.” Mục Quỳnh mỉm cười nói.
Dịch Lâm Huân đi theo Triều Ninh ra khỏi biệt thự. Hai người rảo bước trên lối đi bộ trong khu, cây cối xanh um tùm, ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá rắc xuống mặt đất những đốm sáng lốm đốm. Triều Ninh cúi đầu, vừa đi vừa lơ đãng dẫm lên những đốm nắng ấy.
“Đúng là như ngồi trên đống lửa mà.” Cô thở dài.
Dịch Lâm Huân cũng có cùng cảm nhận. Vì phép lịch sự nên anh không thể tự ý rời đi, may mà có Triều Ninh kéo anh theo, mới có thể ra ngoài hít thở một lát.
“Vậy là cô kết hôn để đối phó với bố mẹ à?” Dịch Lâm Huân hỏi.
Triều Nịnh dừng bước, mỉm cười. Cô không trả lời câu hỏi của anh mà tùy hứng đề nghị: “Hay chúng ta đánh cược với nhau đi?”
“Cược gì?”
Triều Nịnh lại cười, giọng điệu vô cùng thản nhiên: “Cược xem cuộc hôn nhân này sẽ duy trì được bao lâu và ai sẽ là người đề nghị ly hôn trước.”
Dịch Lâm Huân suy tư một lúc rồi hỏi lại: “Vật cược là gì?”
Triều Nịnh nghĩ ngợi: “Cược một tệ thôi, cho đỡ áp lực.”
“Được.”
“Vậy anh đoán trước đi.” Triều Nịnh nhìn anh.
Anh liền nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó đưa ra dự đoán của mình: “Nửa năm. Em.”
Phản ứng đầu tiên của Triều Nịnh là: Hả? Gì cơ? Anh đang đùa đấy à?
Cô lập tức nghiêm túc hẳn lên, đứng thẳng đối diện với anh, chau mày hỏi: “Tại sao lại là tôi?”
Vụ cá cược này thật ra rất thú vị. Có thể xét từ lập trường của bản thân và của đối phương. Đứng trên lập trường của mình thì là: Mình có thể chịu đựng được bao lâu, hoặc trong thời gian bao lâu thì mình sẽ nối lại tình xưa. Còn đứng trên lập trường của đối phương thì là: Anh ấy có thể chịu đựng mình được bao lâu, hoặc trong thời gian bao lâu thì anh ta sẽ động lòng. Theo logic của cô, đứng trên lập trường của ai để suy xét, thì người đó chính là người đề nghị ly hôn.
Vậy mà anh lại cho rằng cô chỉ có thể chịu đựng được nửa năm!
Chưa đợi anh giải thích, Triều Nịnh đã không nhịn được mà hỏi: “Anh cho rằng sức chịu đựng của tôi kém, hay là tự thấy nhân phẩm của mình tồi thế hả?”
Dịch Lâm Huân chớp mắt, ánh mắt lướt qua Triều Nịnh, dừng lại ở khoảng không xa xăm: “Không biết nữa, có lẽ người đề nghị thật sự là tôi nhưng tôi lại hy vọng người đó là cô.”
“...”
Dịch ra chẳng phải là, sau khi anh nối lại tình xưa sẽ đề nghị ly hôn với cô nhưng lại hy vọng cô là người chủ động từ bỏ trước sao.
Hơ hơ, Triều Nịnh thầm nghĩ, đây có được coi là hành vi của tên cặn bã không nhỉ? Chắc là có rồi. Nhưng mà, ít nhất thì anh cũng được xem là thành thật, hơn nữa… còn hơi lương thiện.
Thôi bỏ đi, anh có phải cặn bã hay không thì liên quan gì đến cô chứ, dù sao thì cô cũng chẳng ham muốn hay cầu cạnh gì ở anh.
“Nếu đã vậy, thì làm gì còn thắng thua nữa.” Triều Nịnh nói.
Dịch Lâm Huân cảm thấy bất ngờ, anh chuyển mắt nhìn cô chăm chú.
Triều Nịnh ngước mắt lên, mỉm cười với anh, nụ cười rạng rỡ như nắng, giọng nói cũng trong trẻo như trời quang: “Tôi cũng đoán giống như anh, anh cứ yên tâm, chắc chắn người đề nghị ly hôn trước sẽ là tôi.”
Nói xong câu này, Triều Nịnh bỗng cảm thấy hơi hoang đường. Cuộc hôn nhân thiêng liêng giữa hai người họ lại giống như một trò chơi, mà còn là loại trò chơi chưa bắt đầu đã biết trước kết cục, một trò chơi chẳng mang lại chút cảm giác trải nghiệm nào.
Dịch Lâm Huân gật đầu, như thể vừa tán thưởng lại vừa cảm kích.
Triều Nịnh nhìn thấu ý anh, cô nhếch môi rồi quay người đi trở lại.
Người lớn đã bàn bạc gần như xong xuôi mọi chuyện. Triều Nịnh đã nói trước với bố mẹ rằng cô bận rộn công việc, không thể quán xuyến được nhiều, có việc gì cần cô quyết định thì cô sẽ tham gia, còn lại cứ để bố mẹ hai bên sắp đặt. Rốt cuộc là do công việc quá bận hay do cô không để tâm, bố mẹ cô cũng không tìm hiểu kỹ. Mọi người định ra kế hoạch, phân công đâu vào đấy, rồi tối đến lại cùng nhau dùng bữa vui vẻ ở khách sạn.
Sau khi chào tạm biệt nhau, Triều Nịnh cũng theo bố mẹ về biệt thự. Dọn dẹp một lúc xong, Triều Nịnh chào bố mẹ để chuẩn bị về nhà riêng của mình nhưng lại bị Mục Quỳnh kéo vào phòng, bảo rằng có chuyện muốn nói với cô.
Mục Quỳnh lấy một bộ trang sức từ trong tủ ra, mãn nguyện nói: “Nịnh Nịnh à, đây là của bà ngoại cho mẹ, bây giờ mẹ sẽ truyền lại cho con.”
Triều Ninh nhìn bộ trang sức quý giá, trong lòng cảm thấy lo lắng, ngập ngừng nói: “Mẹ à, con…”
Cô không có mặt mũi nào để đón nhận tình yêu thương nặng trĩu này.
“Mẹ biết.” Dường như Mục Quỳnh đã nhìn thấu suy nghĩ của con gái, bà ôn tồn nói: “Nịnh Nịnh à, thời gian sẽ làm phai nhạt tình cảm trong quá khứ, rồi bồi đắp nên tình cảm mới. Đó cũng là lý do vì sao mẹ thấy con và Lâm Huân vẫn chưa có sự ăn ý gì, nhưng mẹ vẫn ủng hộ hai đứa kết hôn.”
Triều Nịnh không nhịn được mà hỏi: “Mẹ à, vậy mẹ không sợ mình chọn nhầm người cho con sao?”
Mục Quỳnh cau mày, khó hiểu hỏi lại: “Sao có thể chứ?”
Triều Nịnh hơi chột dạ, cúi mắt xuống. Cô nhận ra mình không thể tiết lộ nửa lời về thỏa thuận giữa cô và Dịch Lâm Huân, bèn lí nhí nói: “Con chỉ nghĩ là, lỡ như…”
Mục Quỳnh cười khẽ: “Dù có ‘lỡ như’ hay không, mẹ tin với sự thông minh của con, con sẽ giải quyết ổn thỏa thôi. Mà cùng lắm thì, vẫn còn có mẹ và bố con ở đây.”
Triều Nịnh không biết nói gì hơn, đành gật đầu, nhưng lại lấy cớ là vẫn chưa chính thức kết hôn để nhờ Mục Quỳnh cất lại bộ trang sức, giữ giúp cô một thời gian.
Mục Quỳnh bảo cũng được, rồi lại xoay người lấy một thứ khác từ trong tủ ra đưa cho cô: “Vậy thì con phải cầm lấy cái này.”
Triều Nịnh nhận lấy, là sổ hộ khẩu.
Chưa được hai ngày, Thi Hữu Cầm đã rủ Triều Nịnh đi trung tâm thương mại, bảo là muốn mua vàng cưới cho cô. Triều Nịnh không có cách nào từ chối khéo việc này được, chỉ đành thầm cảm thán rằng hóa ra kết hôn không hề đơn giản như mình nghĩ. Nhìn những món trang sức vàng óng ánh, Thi Hữu Cầm chọn rất nhiều kiểu để Triều Nịnh đeo thử, còn Triều Nịnh thì cố gắng tỏ ra không quá hờ hững.
Cô cứ khăng khăng chỉ muốn trang sức vàng ròng, còn bạch kim, ngọc thạch và đồ nạm kim cương thì nhất quyết không lấy. Thi Hữu Cầm cũng không ép cô, có điều bà ấy rất hào phóng, nếu không phải Triều Nịnh khuyên can, có lẽ bà ấy đã mua thêm nữa rồi. Sau đó, Triều Nịnh cẩn thận sắp xếp lại số trang sức vàng và hóa đơn, rồi khóa vào két sắt.
Về phần nhẫn, Triều Nịnh nói với Dịch Lâm Huân rằng cô sẽ tự chuẩn bị nhẫn kim cương, còn nhẫn cặp thì cứ mua đại một đôi cho có lệ là được rồi. Dịch Lâm Huân bảo để anh chuẩn bị, Triều Nịnh không muốn tính toán chi li mấy khoản tiền nhỏ này nên đã đồng ý, rồi đưa số đo ngón tay của mình cho anh.
Quản lý của công ty tổ chức tiệc cưới liên hệ với Triều Nịnh, nói muốn hẹn gặp cô dâu chú rể một buổi để bàn bạc cụ thể. Công ty này là do dì Thi chọn, Triều Nịnh không muốn để người khác nghi ngờ, đành phải gọi điện cho Dịch Lâm Huân nhờ anh sắp xếp thời gian.
Hôm gặp mặt, Dịch Lâm Huân đến muộn với vẻ mặt lạnh nhạt, đầy uể oải. Vừa tới nơi, anh chỉ nói: “Xin lỗi, có việc đột xuất.” Nhưng lại chẳng buồn giải thích là chuyện gì.
Người quản lý tiệc cưới nhìn cặp đôi trai tài gái sắc mà lại xa cách, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ nhưng rất nhanh đã điều chỉnh biểu cảm, tươi cười giới thiệu bản thân. Anh ta nói một tràng lời chúc mừng đầy cảm xúc, chỉ tiếc người nghe lại chẳng mấy tập trung.
Triều Nịnh lịch sự ngắt lời, mỉm cười nói: “Anh Vương à, hay là chúng ta vào thẳng chủ đề luôn đi.”
“Được được.” Anh ta vội đáp: “Hôm nay, tôi hẹn hai người tới là để xác định một số nội dung chính của lễ cưới: Chủ đề, cách trang trí sân khấu, MC, cũng như các trình tự và hoạt động trong buổi lễ.”
Triều Nịnh gật đầu, tỏ ý anh ta cứ tiếp tục.
“Trước tiên, tôi muốn hỏi hai người một chút, hai người có ý tưởng gì cho lễ cưới của mình chưa? Hay là có điều gì từng mong chờ, tưởng tượng không? Đám cưới trong mơ của hai người sẽ như thế nào, có thể chia sẻ với tôi được không?” Quản lý Vương mỉm cười, nói.
Từ nãy đến giờ, nụ cười lịch sự vẫn giữ trên mặt Triều Nịnh bỗng chốc cứng đờ.
Dịch Lâm Huân nghiêng đầu nhìn cô, quản lý tiệc cưới cũng tinh ý quan sát, đưa mắt theo phản ứng của Triều Nịnh, đùa một câu: “Xem ra anh nhà hoàn toàn nghe theo ý chị nhà rồi.”
Triều Nịnh chỉ cảm thấy như có kim châm sau lưng.
Cô đành phải cố làm ra vẻ ngại ngùng: “Anh Vương à, tôi thật sự không giỏi ăn nói, anh đừng bắt tôi làm bài tự luận… cho tôi chọn trắc nghiệm thôi nhé.”
Quản lý Vương hơi sững sờ, rồi lập tức hiểu ý, bật cười: “Được rồi cô Triều, tôi đi lấy tập mẫu chủ đề một chút, hai người chờ tôi nhé.”
Thấy anh ta rời đi, Triều Nịnh mới thở phào một hơi, khẽ lẩm bẩm: “For God’s sake.” Làm ơn đừng hành hạ tôi nữa.
Cả đời cô cũng chỉ gặp được vài lần cái kiểu ngượng ngùng như thế này. Ý tưởng à? Cô thật sự chẳng có tí ý tưởng nào cả.
Nhưng nếu nói là từng có mơ tưởng thì đúng là có đấy. Trước kia, đã từng có người vẽ ra cho cô một bức tranh như thế - Một lễ cưới mang chủ đề “fullerene” đầy cá tính. Trên trần phòng tiệc là một mô hình phân tử fullerene đang quay chậm, bàn tiệc không bày hoa tươi như thường lệ, mà là những mô hình fullerene được đan từ cành hoa, ở 60 vị trí của các nguyên tử cacbon thì đặt 60 bông hồng đỏ. MC sẽ giải thích với khách mời rằng C60 là phân tử bền vững được cấu tạo hoàn toàn từ nguyên tử cacbon, mong rằng tình cảm của cô dâu chú rể về sau cũng sẽ thuần khiết và bền chặt như C60 vậy.
Trên thiệp cưới sẽ in một phương trình hóa học cực kỳ khó hiểu, chỉ có số ít người mới có thể đọc ra được sự lãng mạn ẩn bên trong…
Triều Nịnh thôi không nghĩ nữa, nhìn sang Dịch Lâm Huân. Lúc này, sắc mặt anh đã không còn vẻ mệt mỏi, lạnh nhạt như khi mới đến, thậm chí còn hơi vui vẻ.
Triều Nịnh nói: “Nếu anh có ý tưởng gì thì cứ nói với anh ấy.”
Anh bật cười: “Đúng lúc, tôi cũng không giỏi ăn nói.”
Thật sự không hiểu anh đang vui vẻ cái gì, Triều Nịnh cũng chẳng muốn nói chuyện thêm với anh, bèn im lặng.
Lúc này, quản lý Vương ôm hai quyển album dày cộp bước ra: “Đây, mời hai người xem thử, đây là các chủ đề cưới mà bên tôi từng thực hiện. Đủ loại phong cách, như dạo gần đây có các concept đang rất hot như ‘bầu trời sao’, ‘cổ tích’, ‘cổ điển’ v.v… hai người xem ưng ý kiểu nào.”
Triều Nịnh lật album một cách hờ hững. Quản lý Vương thấy cô giở từng trang từng trang, sắp hết cả cuốn mà chẳng dừng lại ở một chủ đề nào quá vài giây, trong lòng hơi nóng ruột.
Anh ta vội đưa tiếp quyển kia ra: “Cuốn này chia theo bảng màu chủ đạo, cô xem thử mình thích tông màu nào rồi từ đó chọn chủ đề cũng được.”
Triều Nịnh hơi nhướng mày, hỏi thẳng: “Có màu xanh lá không?”
Xanh lá? Quản lý Vương hơi sững lại một giây, rồi vội vàng đáp: “Có chứ có chứ, bên tôi có concept ‘rừng xanh’.”
Nói xong, anh ta lập tức lật đến trang đó cho cô xem.
Triều Nịnh chỉ liếc qua một cái, rồi đưa tay chỉ: “Vậy chọn cái này đi.”
Nói xong cô cố ý liếc nhìn Dịch Lâm Huân, dùng ánh mắt hỏi anh có ý kiến gì không.
Dịch Lâm Huân khẽ lắc đầu, nói: “Cô thích là được.”
Triều Nịnh thầm cười giễu, thích hay không thì có gì quan trọng, chẳng qua là cô thấy màu xanh lá hợp tình hợp cảnh mà thôi.
Tiếp đó, quản lý Vương hỏi cô muốn MC phong cách thế nào.
Triều Nịnh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Sao cũng được, bên anh thấy hợp thì sắp xếp giúp là được.”
“Vậy trong buổi lễ, hai người có muốn dành vài phút để nói với nhau vài lời xuất phát từ tận đáy lòng không?”
Nụ cười trên môi Triều Nịnh lại trở nên cứng đờ.
Quản lý Vương tiếp lời, khích lệ: “Kiểu như tình cảm dành cho nhau mà bình thường vì ngại ngùng, thấy sến quá nên không tiện nói thì có thể nhân dịp này bày tỏ ra. Tôi tin những lời đó sẽ để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng cả hai.”
Triều Nịnh chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
“Không cần đâu.” Dịch Lâm Huân ở bên cạnh lạnh nhạt cất tiếng.
Quản lý Vương liếc nhìn anh, rồi lại nhìn sang Triều Nịnh, cuối cùng mới gật đầu nói: “Được được, vậy thì bỏ qua mục đó nhé.”
…
Rời khỏi công ty tổ chức tiệc cưới, hai người đang định chào nhau để ai về nhà nấy thì Thi Hữu Cầm bất ngờ gọi điện cho Dịch Lâm Huân, bảo anh đưa Triều Nịnh đến khu Tinh Hà Uyển xem thử, hỏi xem cô có muốn sắm thêm đồ đạc gì không.
Triều Nịnh nghĩ bụng: Sớm muộn gì cũng phải đến đó, mà hôm nay cũng chẳng có việc gì, vậy thì đi xem một chuyến cũng được.
Vì hai người không đỗ xe cùng một chỗ nên Triều Nịnh bảo anh gửi địa chỉ cụ thể, cô sẽ tự bật định vị để đến.
Không ngờ lúc đến nơi thì anh đã có mặt từ trước, đang đợi cô dưới tầng hầm để xe.
Triều Nịnh tùy tiện tìm một chỗ trống tạm dừng xe, rồi đi theo anh lên lầu.
Vào đến nhà, ở cửa ra vào, Dịch Lâm Huân mở tủ giày lấy dép đi trong nhà cho cô.
Triều Nịnh để ý thấy tủ giày nhà anh chuẩn bị sẵn khá nhiều dép đi trong nhà dùng một lần. Ở tầng dưới cùng của tủ còn có một đôi dép nữ màu hồng, hình như là cùng mẫu với đôi anh đang mang.
Anh định lấy đôi dép dùng một lần, tay vừa vươn tới thì khựng lại một chút, rồi chẳng để lộ cảm xúc gì, lặng lẽ đổi hướng lấy ra đôi dép màu hồng kia đưa cho cô.
Triều Nịnh nhìn thấy hết nhưng không nói gì, chỉ đón lấy đôi dép, khẽ nói một tiếng cảm ơn, rồi bình thản mang vào và bước thẳng vào phòng khách nhà anh.
Cô không có ý định tham quan từng phòng. Đứng ngay giữa phòng khách, cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, lướt qua những gì có thể thấy, sau đó đi xuyên qua phòng khách ra phía ban công. Quả thật, phong cảnh khá đẹp, có thể nhìn thấy dòng Bạch Liên Kinh uốn lượn bên dưới, xa hơn là khu Lâm Ấp với những dãy nhà tập thể cũ kỹ chen chúc, nếu nhìn xa nữa còn có thể thấy sông Phố Giang và cây cầu Nam Phố cao lớn vắt ngang qua sông.
Triều Nịnh quay đầu lại, bắt gặp Dịch Lâm Huân đang ngồi một mình trên sofa, trông như đang chìm trong suy nghĩ nặng nề.
Anh đang nghĩ gì vậy?
Triều Nịnh thầm đoán: Có lẽ anh đang nghĩ, không lâu nữa ngôi nhà này sẽ có một người phụ nữ mà anh không hề thích dọn vào ở. Cô sẽ sửa sang lại theo sở thích của mình, sẽ thêm thắt những món đồ cô yêu thích. Rồi dần dần, khắp nơi trong căn nhà này sẽ tràn ngập dấu vết của cô. Nhưng anh lại chẳng hề muốn điều đó chút nào.
Triều Nịnh bước vào phòng khách, nói:
“Tôi xem rồi, nhà anh ổn đấy, dọn vào ở luôn cũng được.”
Dịch Lâm Huân đứng dậy, không nói gì. Anh chỉ khẽ nghiêng đầu ra hiệu, rồi tự mình đi về phía phòng ngủ, Triều Nịnh theo sau.
Anh mở cánh cửa một căn phòng, Triều Nịnh liếc qua là biết ngay đây là phòng ngủ chính. Phòng rất rộng, bên trong có cả phòng thay đồ lẫn nhà vệ sinh. Ở cuối giường lớn đặt đại một chiếc áo ngủ nam.
“Sau khi chúng ta kết hôn, cô ngủ phòng chính đi, tôi chuyển sang phòng khách.” Giọng anh trầm thấp, nhưng không phải đang bàn bạc với cô, mà là thẳng thừng thông báo.
“Được thôi.”
Triều Nịnh đáp không chút do dự, còn cong môi cười nhẹ với anh: “Cảm ơn nha, bạn cùng phòng của tôi.”
Dịch Lâm Huân chợt khựng lại.
Nhưng lúc ấy Triều Nịnh đã rời khỏi phòng anh. Đến khi Dịch Lâm Huân lấy lại tinh thần và bước ra ngoài, cô đã dứt khoát đứng ở cửa thay giày.
“Tôi có việc, đi trước nhé. Hẹn gặp lại.”
Dịch Lâm Huân cảm thấy hơi áy náy, người ta đến nhà mình, vậy mà đến một cốc nước cũng không mời, cũng chẳng dẫn đi tham quan cho đàng hoàng, thậm chí còn tự ý sắp xếp chuyện phòng ốc. Vậy mà cô lại thấu tình đạt lý, không hề so đo với anh.
Cũng chính vì thế, chút tâm tư u ám trong anh bỗng quay lại cắn ngược, khiến anh thấy lo lắng.
“Triều Nịnh, để tôi tiễn cô xuống.” Anh nói.
Triều Nịnh xua tay, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Không cần đâu, tôi biết đường mà.”
Cô thay lại đôi giày cao gót của mình, còn tiện tay đặt đôi dép hồng về đúng chỗ trong tủ như cũ, sau đó mở cửa bước ra hành lang chờ thang máy, không quên lịch sự nói thêm một câu: “Hẹn gặp lại.”
Dịch Lâm Huân đứng đó, mắt dõi theo cô vào thang máy.
Nhưng đến tận lúc cửa thang máy khép lại, cô cũng không quay đầu nhìn anh lấy một lần.