Anh ta nói nhẹ bẫng, còn tôi nghe mà mắt tròn mắt dẹt.
Tôi biết ông chủ chuyên thu gom mấy cái xác có vấn đề, nhưng dám để cả quan tài có xác “sống” dậy ở đây thì đúng là khủng thật.
Tôi thật lòng nịnh một câu: “Ông chủ, anh ngầu quá!”
Trương Tam Phần nhìn tôi đầy ý vị, nói: “Xác cũng chỉ là cái vỏ bỏ lại của con người. Xác có vấn đề, tức là bản thân người chết cũng có vấn đề.”
“Nhưng cậu không cần phải sợ, chỉ cần cậu tuân theo cẩm nang quản lý ca đêm, thì cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cơ bản là không xảy ra chuyện gì ư?
Tôi nói: “Ông chủ ơi, thế còn ngoài cơ bản ra thì sao?”
Ông chủ không thèm để ý đến tôi, chỉ đẩy thi thể ra ngoài.
Nhìn thấy đèn phòng xác lần lượt tắt ngúm, tôi sợ quá vội vàng đi theo.
Bên ngoài nhà tang lễ, người nhà họ Trần vẫn đứng nghiêm chỉnh, thậm chí còn không xê dịch vị trí.
Thấy ông chủ đẩy thi thể ra, người đứng đầu mới vội vàng chào đón, khúm núm nói: “Cảm ơn Trương tiên sinh đã vất vả.”
“Chúng tôi có mang theo một ít quà...”
Trương Tam Phần ngắt lời anh ta: “Ký tên, nhận xác.”
Người đàn ông vội vàng ký tên mình vào danh sách, tôi ngẩng đầu nhìn một cái, chữ anh ta viết rất ngay ngắn, tên là Trần Lâu.
Ký xong, Trần Lâu đưa tay kéo khóa túi đựng xác, nhưng Trương Tam Phần lại đưa tay cản lại: “Quên mấy đứa em họ của anh vào bệnh viện bằng cách nào rồi sao?”
Trần Lâu rùng mình một cái, lập tức nhớ lại những người đã từng chạm vào thi thể, họ vẫn còn đang nằm viện truyền nước biển, ký sinh trùng đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, nôn ra hết chậu này đến chậu khác.
Anh ta nói với những người phía sau: “Mang quan tài tới!”
Mấy đệ tử nhà họ Trần nhanh chóng khiêng một cỗ quan tài từ một chiếc xe khác ra.
Cỗ quan tài này có vẻ đã có tuổi rồi, gỗ quan tài dày nặng, tỏa ra một mùi mục rữa nồng nặc.
Bọn họ líu ríu mở quan tài, đặt thi thể Trần Dược cùng túi đựng xác vào bên trong, rồi cẩn thận đậy nắp quan tài lại.
Trần Lâu nói với Trương Tam Phần: “Làm phiền Trương tiên sinh rồi, ông cụ có nói, nếu có thời gian, xin mời tiên sinh đến tòa nhà Trần Thị làm khách.”
Nói xong, Trần Lâu lại cười với tôi: “Cậu trai tuổi còn trẻ mà đã làm quản lý ca đêm của nhà tang lễ rồi, tôi tên Trần Lâu, của tập đoàn Trần Thị, nếu cậu cần gì, có thể đến tòa nhà Trần Thị tìm tôi. Cứ nói tên tôi là được."
Trương Tam Phần không kiên nhẫn nói: “Thôi được rồi, mau mang thi thể đi đi.”
Mặc dù Trương Tam Phần tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn, nhưng Trần Lâu vẫn chào tạm biệt chúng tôi rất khách sáo, sau đó mới lên xe phóng đi.
Trương Tam Phần nhìn chằm chằm vào đoàn xe rời đi, quay đầu lại nói với tôi: “Tiểu Hà, sau này tránh xa người nhà họ Trần ra một chút.”
Tôi "hả?" một tiếng.
Trương Tam Phần giải thích: “Tập đoàn Trần Thị bề ngoài làm ăn kinh doanh thuốc men, nhưng để giành thị trường, tốc độ nghiên cứu và phát triển thuốc cũng phải đẩy nhanh.”
“Thuốc men bình thường từ khi nghiên cứu đến khi ra mắt thị trường phải trải qua rất nhiều lần thử nghiệm trên vật sống, các công ty dược phẩm thông thường ban đầu sử dụng khỉ ăn cua (1), sau khi không có vấn đề gì mới chọn tình nguyện viên là bệnh nhân để làm thử nghiệm trên người.”
(1): Khỉ ăn cua (tên khoa học là Macaca fascicularis), còn được gọi là khỉ đuôi dài hoặc khỉ cynomolgus, là một loài linh trưởng có nguồn gốc từ Đông Nam Á. Chúng là một trong những loài khỉ được sử dụng phổ biến nhất trong nghiên cứu khoa học, đặc biệt trong ngành dược phẩm và y sinh học.
“Nhưng các công ty nghiên cứu và phát triển trực thuộc tập đoàn Trần Thị vì tốc độ mà bỏ qua bước khỉ ăn cua này, trực tiếp dùng người để thử nghiệm.”
“Trần Dược, chính là người phụ trách trung tâm nghiên cứu và phát triển thuốc của tập đoàn Trần Thị. Cái chết của hắn, là bị người ta trả thù.”
Tôi hiểu rồi.
Giang hồ có câu, oan oan tương báo biết khi nào mới dứt.
Trần Dược bị người ta chơi ngải, tập đoàn Trần Thị đương nhiên không cam tâm. Thế nên mới nhờ người nói giúp, đưa thi thể về, tìm cách tìm ra ai là người đã ra tay.
Sau này nhất định sẽ là một trận gió tanh mưa máu, ai dính vào thì người đó xui.
Loại người này đúng là phải tránh xa.
Sau khi nhà họ Trần mang thi thể đi, ông chủ bắt đầu quay lại quầy lễ tân, ngồi trên chiếc ghế sofa thoải mái nhắm mắt dưỡng thần.
Anh ta nói: “Khi trực đêm, có việc thì làm, không có thì cứ nghỉ ngơi. Khi việc nhẹ nhàng, xin nghỉ phép cũng không phải là không được.”
“Chỉ cần đừng làm lỡ việc, ở đây làm việc vẫn khá thoải mái.”
Tôi vừa cười vừa nói: “Ông chủ, bên lò gạch lậu...”
Trương Tam Phần nhìn đồng hồ, nói: “Cũng gần đến giờ rồi, cậu gọi điện cho Triệu Phi, bảo hắn sắp xếp người và xe, đến sau mười hai giờ đêm.”
Anh ta nhấc chiếc ba lô nặng trĩu trên bàn lên, bên trong phát ra tiếng kim loại va chạm kêu lạch cạch.
“Khóa cổng, lên xe.”
Tôi khóa cổng lớn của nhà tang lễ lại, Trương Tam Phần ném chìa khóa xe cho tôi, nói: “Biết lái xe không?”
Tôi nói: “Biết, nhưng tôi chưa lái xe Wrangler bao giờ.”
Trương Tam Phần xách túi chui vào hàng ghế sau, nói: “Biết lái là được, định vị đường đi, tôi nghỉ ngơi một chút.”
Anh ta có vẻ rất mệt mỏi, nói xong câu này thì không nói gì nữa, ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng sức.
Tôi ngồi vào ghế lái, mò mẫm khởi động xe. Lúc đầu lái còn hơi lúng túng, ra đường thì mượt mà hơn nhiều.
Vị trí nhà tang lễ Nam Sơn vốn đã hẻo lánh, cộng thêm bây giờ là nửa đêm, đường xá rất ít xe cộ.
Tôi tăng tốc, theo chỉ dẫn của định vị mà đi thẳng về phía trước.
Càng đi về phía trước, các tòa nhà hai bên đường càng ít đi, đường xá cũng càng lúc càng hẻo lánh. Hơn một tiếng sau, tôi đột nhiên quay vô lăng, rẽ vào một con đường đất.
Đường đất không thể tăng tốc, nên tôi lái không nhanh.
Không lâu sau, phía trước đột nhiên có đèn xe nhấp nháy, xung quanh ánh đèn, còn có những bóng người lờ mờ, trông có vẻ không ít người.
Tôi nheo mắt nhìn kỹ, không khỏi nổi giận trong lòng.
Đó là ba chiếc xe tải nhẹ chở hàng, sáu bảy gã đàn ông đang ngồi xổm bên đường hút thuốc, thấy chúng tôi đến, họ rất tự giác vây lại, khiến tôi phải giảm tốc độ.
Người dẫn đầu mặc áo khoác đen, trông rất nhanh nhẹn, chính là Triệu Phi, kẻ đã lừa tôi.
Tôi đạp phanh, hạ cửa kính xe xuống.
Triệu Phi thấy là tôi, lập tức cười giả lả nói: “Ái chà, cậu trai, cậu đến rồi à?”
Tôi bực mình vì hắn ta đã ép giá tám trăm tệ lừa tôi, nên cũng chẳng chào hỏi gì, hỏi thẳng: “Đừng nói nhảm! Quan tài đâu?”
Triệu Phi cũng không tức giận, vẫn cười tủm tỉm: “Đi thêm khoảng ba trăm mét nữa là đến lò gạch lậu từng xảy ra chuyện.”
“Tám cỗ quan tài vẫn để lộ thiên, rất dễ nhìn thấy.”
“À mà này, người anh em à, không phải tôi chơi xấu gì đâu. Vụ này ngoài cậu ra thì chẳng ai dám nhận. Cậu không biết đâu, mấy năm rồi, nhà tang lễ chẳng còn ai làm ca đêm. Bọn tôi cũng bí lắm mới phải tìm cậu…”
Ý hắn ta là, thật sự không còn cách nào, nên mới “chơi” tôi một cú.
Tôi không muốn nghe hắn ta giải thích, nói: “Thôi được rồi, tôi đi làm việc đây. Lát nữa ông bảo người tới, khiêng quan tài đi là được!”
Nói xong, tôi đạp ga, sức mạnh của chiếc Wrangler lập tức vọt đi, để lại Triệu Phi hít khói xe.
Trương Tam Phần ngồi ở hàng ghế sau nãy giờ vẫn không nói gì, mãi đến khi tôi lái xe đi xa anh ta mới nói: “Triệu Phi này không đơn giản đâu, hắn ta là đại diện của bên chính phủ, có thể tiếp xúc với rất nhiều chuyện mà người thường không thể nào tiếp xúc được.”
“Lần này hắn ta coi như nợ cậu một ân tình, sau này có cơ hội, tìm hắn đòi lại.”