Hai vạn một xác giờ biến thành có tám trăm nghìn.

Nói thật, lúc tôi nói ra con số đó tim còn đập thình thịch, sợ run cả người.

Mười mấy vạn tệ tiền tổn thất, tôi mà phải đền thì chỉ có nước bán thận mà trả nợ.

Nhưng Trương Tam Phần chỉ cười nhạt:

“Tôi nói rồi, nhà tang lễ không sống bằng cái mảng này. Nhiêu đó thì nhiêu đó, không sao cả.”

Tôi suýt khóc luôn. Trời ơi sếp tốt bụng quá!

Anh ta chẳng hề bận tâm, tiếp tục nói:

“Xác người mang đến đều được đặt trong phòng giữ xác dưới tầng hầm. Nhưng ở đây có một nguyên tắc: xác đã đưa vào thì muốn đem đi phải được sự đồng ý của chúng ta.”

“Cái này có ghi trong cẩm nang quản lý ca đêm, nhớ đọc kỹ.”

“Còn nữa, đừng có xuống tầng hầm giữ xác lung tung, nếu có nghe thấy tiếng gì kỳ lạ thì kệ nó, chờ tới sáng là ổn.”

Lời anh ta nói làm tôi nổi hết cả da gà.

Xác chết mà còn biết “gây chuyện” hả?

Chẳng lẽ... xác chết sống lại?

Vậy thì ca đêm này đúng là không yên ổn rồi.

Trong lúc tôi còn thấy rờn rợn, Trương Tam Phần vừa nói vừa lục đống hồ sơ trong ngăn kéo, lát sau rút ra một tập tài liệu:

“Tối nay có người đến lấy xác, cậu xem qua trước đi.”

“Cái xác này đúng ra chưa tới hạn lấy, nhưng có một người lớn tuổi trong nhà gọi điện năn nỉ, tôi không tiện từ chối nên đồng ý cho họ mang về sớm.”

“Sau này cậu trực đêm, nếu không có sự đồng ý của tôi thì không ai được lấy xác sớm. Nhớ kỹ điều này!”

Hôm nay sếp nói nhiều hơn hẳn so với phong cách lạnh lùng thường ngày.

Tôi cũng ráng học hỏi từng chút, vì biết rõ anh ta chỉ hướng dẫn tôi đúng một đêm. Từ mai về sau, mọi thứ tôi đều phải tự xử theo cuốn cẩm nang đó.

Thời gian trôi vèo một cái, bỗng ngoài sân có ánh đèn xe rọi thẳng vào.

Tôi nhìn qua cửa kính đại sảnh, mới phát hiện không phải một chiếc xe mà là cả một đoàn xe.

Trương Tam Phần nhìn lên, khẽ nói:

“Đến rồi.”

Bên ngoài thấy lờ mờ khoảng mười mấy người đang đứng đợi.

Một người dẫn đầu thấy chúng tôi bước ra thì cúi đầu khom lưng, vội vàng đưa ra tờ giấy:

“Chào anh, chúng tôi đến nhận xác của Trần Dược.”

Trương Tam Phần cầm lấy, liếc qua rồi nói:

“Theo giấy này thì còn chưa đến hạn. Các người chắc chắn muốn lấy sớm chứ?”

Người kia cười gượng:

“Thật ngại quá, lẽ ra phải làm theo quy định ca đêm của nhà tang lễ. Nhưng lão gia nhớ con quá, nên chúng tôi mới mạo muội xin phép.”

Tôi nhớ trong hồ sơ có ghi, Trần Dược là bị người mưu sát.

Nghe đâu hôm đó đang ăn uống với đối tác thì đột nhiên thấy buồn nôn, vừa cúi đầu thì bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Nhưng nôn ra không phải thức ăn, mà là một bầy giòi bọ xanh lè bò loe ngoe!

Nôn một lần là không dừng lại được. Giòi bò ra từ miệng, mũi, mắt — cứ thế tràn ra từng đợt khiến đối tác hãi đến mức són cả ra quần.

Lúc ấy Trần Dược vẫn chưa chết, vẫn còn đau đớn vùng vẫy, cố nôn ra cho hết. Nhưng thứ trào ra vẫn chỉ là từng đợt giòi bò lổm ngổm…

Chờ khi cấp cứu đến nơi thì... anh ta nôn xong cũng ngỏm luôn.

Có lời đồn cho rằng anh ta bị trúng ngải của một pháp sư từ nước ngoài. Hồi đó, nhà họ Trần làm thuốc có mâu thuẫn với một công ty bên đó, nên phía kia mới ra tay tàn độc như vậy.

Sau khi Trần Dược chết, mấy anh em họ Trần cũng mang xác về. Nhưng sang hôm sau... cả đám đều bị mọc giòi trong người.

Giờ vẫn đang nằm trong viện, phải dùng thuốc để kiềm chế đám giòi bọ trong bụng.

Từ đó về sau, không ai dám đụng tới cái xác.

Cuối cùng, ông cụ nhà họ Trần hết cách, mới đành cầu cứu nhà tang lễ.

Khi đó chính Trương Tam Phần ra tay, thu xác và đặt trong tầng hầm.

Theo giấy tờ thì xác này nửa tháng sau mới được lấy, lúc đó sẽ làm lễ, chôn cất đàng hoàng, người chết người sống ai về chỗ nấy.

Ai ngờ đám người nhà họ Trần lại đi đường vòng, nhờ quan hệ để đưa xác đi sớm.

Trương Tam Phần nhìn cậu thanh niên đang cầm giấy, nói:

“Tôi biết các người muốn tìm ra kẻ đã hại Trần Dược.”

“Nhưng chuyện đó không liên quan tới tôi. Tôi chỉ muốn nhắc, trong xác vẫn còn trứng sâu, muốn báo thù thì cũng phải xem mình có đủ sức hay không! Đừng có gây thêm họa!”

Một thằng nhóc tầm hai mươi tức điên:

“Nói mấy lời vô ích làm gì! Nhà họ Trần có thù thì phải trả! Anh tôi không thể chết oan như vậy được!”

Người cầm đầu quay ngoắt lại, bốp một phát tát thẳng vào mặt thằng nhóc:

“Cậu ăn nói với người ta kiểu gì vậy? Xin lỗi ngay!”

Rồi lại quay sang cười giả lả:

“Ông chủ, thằng em tôi còn non nớt, mong anh đừng chấp.”

Dứt lời còn liếc nó một cái sắc như dao.

Thằng nhóc ôm mặt, mắt rực lửa, nhưng vẫn cúi đầu lầm bầm:

“Xin lỗi…”

Trương Tam Phần không thèm nhìn nó, chỉ nói:

“Đứng đó đợi đi, không được vào trong.”

“Tiểu Hà, theo tôi đi lấy xác.”

Tôi vâng một tiếng, rồi quay người đi theo.

Phía sau vang lên giọng thắc mắc:

“Ủa? Quản lý ca đêm chỉ có một người mà? Sao hôm nay lại có tới hai?”

Trương Tam Phần mặt không biểu cảm, chỉ tay về phía tôi:

“Cậu ta mới là quản lý ca đêm. Tôi là sếp của cậu ấy.”

Thanh niên kia giật mình kinh hãi, giọng run rẩy:

“Anh… anh là… anh Trương?

Trương Tam Phần không thèm trả lời, chỉ dặn tôi lấy chìa khóa, chuẩn bị xuống tầng hầm lấy xác Trần Dược.

Đây là lần đầu tiên tôi vào khu giữ xác tầng hầm.

Phòng giữ xác ở đây sáng trưng, lạnh cắt da cắt thịt.

Nhưng điều lạ là, không giống mấy phòng giữ xác bình thường toàn là tủ đông xếp hàng dài — ở đây toàn là quan tài!

Quan tài đủ hình dạng: to nhỏ, vuông tròn, màu sắc mỗi cái một kiểu.

Tôi còn thấy có mấy cái phát sáng như kim loại, chắc là đúc từ thép hoặc đồng thau.

Mỗi quan tài đều có đánh số.

Có số màu đen, có số màu trắng.

Trương Tam Phần nói:

“Xác đem về, ở đây xài quan tài nào cũng được.”

“Mà nhớ nhé: số đen là quan tài trống, số trắng là có xác. Đừng nhầm lẫn!”

“Còn nữa, quan tài nào có xác thì chưa đến ngày thì không được mở, nếu không dễ xảy ra chuyện.”

Vừa nói, anh ta vừa đi giữa mấy hàng quan tài như cá gặp nước, rất nhanh đã đứng trước một cỗ quan tài gỗ đen, bên trên gắn số trắng: b21.

Trong đó chính là xác Trần Dược.

Anh ta đứng yên một lát rồi cúi xuống bắt đầu gỡ từng cây đinh đóng trên nắp quan tài.

Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm.

Mấy cây đinh đóng chặt cứng như vậy, người thường lấy kìm cạy còn khó, vậy mà anh ta dùng tay không, hai ngón tay nhổ ra như nhổ cỏ!

Tay cha nội này chắc đúc bằng sắt mất rồi.

Khi nắp bật ra, tôi thấy xác Trần Dược còn được bọc trong một lớp túi vải bọc xác.

Anh ta kéo cái xe đẩy lại gần, rồi xách hai đầu túi nhấc bổng đặt lên xe.

Sau đó đậy nắp quan tài lại, lật bảng tên về màu đen — báo hiệu quan tài đã trống.

Trong chớp mắt tôi còn thấy trong lòng quan tài lờ mờ có mấy ký hiệu gì đó như bùa chú, hoa văn chằng chịt.

Trương Tam Phần nói gọn lỏn:

“Đi thôi.”

Vừa dứt lời, trong phòng xác xoẹt xoẹt xoẹt vang lên tiếng gì đó, như ai đang cào cào móng tay lên nắp quan tài!

Âm thanh đó vọng khắp tầng hầm trống rỗng, nghe mà rợn người.

Tôi giật bắn cả mình, nổi da gà toàn thân.

Còn Trương Tam Phần thì gắt:

“Yên lặng! Còn la hét nữa, tao nhốt vào quan tài đồng bây giờ!”

Vừa dứt câu, âm thanh kia im bặt như chưa từng tồn tại.

Tim tôi đập thình thịch liên hồi, run giọng hỏi:

“Sếp ơi…”

Trương Tam Phần đáp:

“Dạo trước có một ông già chết, mấy đứa con lo tranh gia sản, không ai canh xác. Kết quả bị chó mèo nhảy lên, làm cái xác sống lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play