Năm 21 tuổi, tôi vì một đứa con gái mà đánh nhau, bị phán ba năm tù.
Nhà thằng bị tôi đánh có tiền, biến một vụ ẩu đả thành cố ý gây thương tích.
Thế là án ba năm rơi xuống đầu tôi như trời giáng.
Có gã nào đó từng nói “Tiền cũng là một phần sức mạnh”, nên vụ này tôi cũng chỉ biết ngậm bồ hòn, nuốt cục tức xuống bụng.
Cay nhất vẫn là cái đứa con gái khiến tôi đánh nhau, thấy nhà thằng đó có tiền có thế liền quay ngoắt 180 độ ra làm chứng, nói tôi sàm sỡ cô ta nên người ta mới ra tay “trượng nghĩa”.
Nghe vậy, tôi gần như tuyệt vọng.
Ba mẹ tôi thì chạy vạy khắp nơi, khóc than suốt ngày.
Lúc đó tôi cũng coi như chấp nhận số phận. Trong đầu thầm nghĩ: “Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Ba năm thôi mà, ra ngoài rồi sẽ tính sổ.”
Nhưng không ngờ, sáng hôm sau lại có người đến trại giam tìm tôi.
Anh ta trông lớn hơn tôi vài tuổi, tầm hai tư hai lăm gì đó.
Câu đầu tiên anh ta nói là:
“Cậu là Hà Vĩnh Hằng? Ông nội cậu nhờ tôi đến đón cậu ra.”
"Nhưng vụ này tôi không làm miễn phí đâu, sẽ thu cậu mười vạn tiền phí lo lót, ông nội cậu bảo họa là do cậu gây thì tiền cũng phải do cậu kiếm.”
“Dĩ nhiên, tôi biết cậu không có tiền, nên tôi có thể xếp cho cậu một công việc.”
“Lương cứng năm nghìn tệ một tháng, mà công việc hơi bẩn, còn phải làm ca khuya.”
“Nếu đồng ý thì thay đồ rồi đi với tôi.”
Tôi chẳng do dự lấy một giây, gật đầu liền.
Dẫu sao thì, muốn lăn lộn ngoài xã hội thì chẳng ai muốn gắn mác tiền án tiền sự lên mình.
Khi ấy, tôi cũng chưa kịp nghĩ đến chuyện làm sao lại có người có thể lôi được một thằng đã bị tuyên án ra khỏi trại giam dễ dàng như vậy.
Anh ta tên Trương Tam Phần, ai cũng gọi là Trương Tam.
Lúc đó tôi cũng tò mò không biết công việc Trương Tam sắp xếp cho mình là gì? Mãi đến khi anh ta lái xe chở tôi đến tận nhà tang lễ, tôi mới hiểu rõ thế nào là “hơi bẩn”.
Làm việc với xác chết mỗi ngày, thử hỏi ai mà chẳng thấy xui rủi?
Trương Tam bảo với tôi, nhà tang lễ này là tư nhân, nhận trọn gói từ đặt mua quan tài, đồ tùy táng, xử lý xác chết cho đến mua bán đất nghĩa trang.
Tôi nghe xong thì không vui tẹo nào. Nghĩ bụng: năm nghìn tệ một tháng, chỗ khác cũng kiếm được, mắc gì phải tới nơi này ngày ngày nhìn xác chết?
Mà nói thật, làm nghề này rồi…sau này còn ai dám yêu đương nữa?
Nhưng từ nhỏ ba tôi đã dạy rằng: “Làm người thì phải biết ơn, có ơn ắt có trả.”
Trương Tam là người đưa tôi ra khỏi chốn lao tù, đó là đại ân. Mình đã hứa làm việc cho người ta, giờ mà lật kèo thì còn gì là mặt mũi?
Thế là dù có ghê tởm cỡ nào đi nữa thì tôi cũng phải cắn răng chịu đựng.
Trương Tam nói, công việc của tôi đơn giản lắm - trực ca đêm.
Tôi lúc ấy cũng hơi khó hiểu: “Nhà tang lễ mà cũng cần có người trực đêm à? Chẳng lẽ có người đến trộm xác chết sao?”
Sau này tôi mới biết, chỗ này chuyện nhiều lắm, kể cả ngày cũng không hết chuyện.
Thật ra, nhà tang lễ này chẳng khác gì bệnh viện, cũng thấy đủ loại người.
Có kẻ vì tranh giành tài sản mà đánh nhau tét đầu chảy máu ngay giữa tang lễ, không chừa nhau chút thể diện nào.
Còn có kẻ thì lạnh lùng vô tình, đối mặt với người chết mà mặt mày như vừa được giải thoát, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét.
Thỉnh thoảng cảnh sát cũng chở tới vài cái xác bê bét máu, giao cho nhà tang lễ xử lý.
Đó thường là mấy nạn nhân trong các vụ án mạng, không ai thân thích đến nhận, mà cảnh sát thì cũng không thể giữ lại mãi được.
…
Nhưng tôi không ngờ, nhà tang lễ ban đêm còn “sôi nổi” hơn ban ngày gấp nhiều lần.
Trương Tam thì lười chẳng muốn giải thích gì, nhét cho tôi tờ hướng dẫn công việc rồi lượn.
May mà trưởng ban tang lễ họ Cố, là người khá tử tế, giải thích kỹ cho tôi nghe. Nói làm ca đêm cũng chẳng nặng nhọc gì, chỉ cần gan to là được.
Vừa nói được mấy câu thì bên ngoài vang lên tiếng om sòm.
Tôi liếc mắt nhìn qua, trong đại sảnh, một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi đang ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Nghe một lúc thì tôi cũng hiểu đại khái.
Bà ấy nói mẹ chồng mình vừa mất, chồng bà muốn mua một cái bình tro cốt giá tám nghìn tệ để nhập liệm.
Bà thì không đồng ý, nói rằng năm trăm tệ cũng đủ rồi. Nhà hết tiền rồi, còn phải để dành lo cho con học đại học.
Chắc bà nói năng hơi nặng lời, làm chồng mất mặt. Thế là gã giơ tay tát bà một cái, chửi bà bất hiếu.
Có lẽ bao nhiêu uất ức trong lòng dồn nén quá lâu, giờ mới bùng nổ.
Bà gào lên, nói lúc mẹ chồng còn sống, bà chăm lo từ đầu đến cuối, tắm rửa, bón cơm, dọn phân. Thậm chí nghỉ việc để ở nhà lo cho bà cụ.
Còn chồng thì suốt ngày ăn chơi lêu lổng, chẳng biết lo cho gia đình là gì. Mẹ mình lúc sống thì không thèm ngó ngàng, giờ chết rồi lại muốn mua cái bình đắt tiền để sĩ diện.
Tôi nghe mà tức nghẹn họng, nghĩ bụng: Loại đàn ông thế này còn giữ lại làm gì?
Anh Cố là người khéo léo, thấy đám đông bu lại càng lúc càng nhiều, vội vàng chạy đến kéo người phụ nữ dậy, khuyên nhủ một hồi.
Tôi thì lười quan tâm đến mấy chuyện đó, quay về phòng trọ dành cho nhân viên để thu xếp chỗ ở.
Kết quả là, có người bất ngờ kéo tôi lại, hỏi:
“Anh bạn trẻ, có nhận thu xác không? Mỗi xác năm trăm tệ!”
Tôi giật mình, lạnh sống lưng.
Cái đệch… Ai thế này?
Mua bán xác chết là phạm pháp đấy! Mà hắn còn dám trắng trợn ra giá?!
Thấy mặt tôi xanh lè, hắn phá lên cười:
“Nghĩ gì dữ vậy?”
“Bọn tôi không buôn xác đâu, không dính đến mấy cái đó.”
“Chẳng qua là ở khu Bắc mới phá được một cái lò gạch lậu, bên trong chết không ít công nhân bị lừa bán, những thi thể này đều vô chủ, lại còn là người thiểu năng, ngay cả người nhận cũng không có."
“Thông thường thì mấy cái xác vô chủ này sẽ được giữ lại bảy ngày. Hết hạn mà vẫn không có người thân đến nhận thì sẽ được đem đi thiêu tập thể.”
Tôi nghe tới đây thì liền hiểu ra.
Đám chủ lò gạch kia đúng là ác ôn thất đức. Dám bắt cóc người thiểu năng về để bóc lột sức lao động.
Ngày làm mười lăm mười sáu tiếng, trừ ăn ngủ và đi vệ sinh thì không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Toàn là việc nặng nhọc.
Đám người đó còn chẳng coi những nạn nhân này là con người nữa, xem họ như trâu như bò.
Đã vậy, vì họ bị thiểu năng, nên có muốn phản kháng cũng bất lực.
Có người làm việc đến chết thì bị đào hố chôn ngay tại chỗ.
Có người dám trốn liền bị đánh gãy chân trước mặt người khác để dằn mặt.
Đến khi cảnh sát vào cuộc, bọn chúng còn điên đến mức định chôn sống hết số lao động còn lại để phi tang chứng cứ.
Tội phạm thì giờ đã đền tội, nhưng những xác chết đáng thương kia, vẫn chẳng ai thèm đoái hoài.
Toàn là người thiểu năng, có khi gia đình cũng đã từ bỏ lâu rồi.
Theo quy định thì phải giữ lại bảy ngày để chờ thân nhân, qua thời hạn thì đem đi thiêu.
Nhưng trong bảy ngày đó, bảy tám cái xác cũng phải có người trông coi.
Thế nên tên kia mới mò đến nhà tang lễ, hỏi tôi có nhận hay không.
Tôi hơi nghi ngờ:
“Tôi chỉ là người trực đêm thôi, chuyện này phải hỏi anh Cố chứ?”
Gã kia nháy mắt nói:
“Anh Cố lo ban ngày, còn cậu lo ban đêm.”
“Chẳng lẽ cậu không phải người quản lý ca đêm?”
Tôi đơ người ra... Quản lý ca đêm cũng có toàn quyền quyết định hết mấy chuyện này à?