Tôi nghe xong những gì Triệu Phi kể, suýt chút nữa thì văng tục chửi thề.
Cái đcm! Đây mà gọi là “đi thu xác” á? Đây là gài hàng thì có!
Quan tài nặng như chì, tám chín phần là do oán khí chưa tan.
Theo lời ông nội tôi kể lúc nhỏ, trường hợp kiểu này là vì vong hồn người chết còn bám chặt lấy quan tài, đè nặng lên đó, không cho ai nhúc nhích.
Dĩ nhiên, có thể dùng xe cẩu để cưỡng ép chuyển đi, nhưng sau này kiểu gì cũng sẽ có chuyện.
Đừng hỏi tại sao tôi biết — ông nội tôi kể những chuyện kiểu này cả đống!
Tôi im re không nói, mà Triệu Phi bên kia thì đã cuống cả lên:
“Người anh em, bên tôi thanh toán đủ rồi, anh nhận tiền rồi thì không được bùng kèo đâu đó!”
“Anh là quản lý ca đêm, là người chuyên nghiệp nhất trong giới còn gì!”
Tôi hít sâu một hơi, đè nén lửa giận nói:
“Bớt nói nhảm. Lo chuẩn bị người đi, đúng mười hai giờ đêm, tôi có mặt!”
Nói xong tôi cúp điện thoại cái rụp.
Trong cuốn cẩm nang quản lý ca đêm có ghi rõ:
[Đã nhận tiền thì phải hoàn thành việc. Nếu không làm mà bỏ ngang thì phải bồi thường gấp mười lần cho khách.]
Tôi đang nợ 10 vạn, nếu khoản sáu nghìn tư này bị phạt gấp mười lần thành sáu vạn tư…thì lấy đâu ra mà trả?
So với thế thì thà cắn răng đi làm còn hơn.
Nhưng tắt máy rồi, tôi vẫn cảm thấy bất an.
Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định gọi cho Trương Tam Phần.
May là đã vào ca làm việc, nên lần này anh ta bắt máy khá nhanh, giọng nói cũng đỡ cáu hơn lần trước:
“Có chuyện gì?”
Tôi sợ bị cúp máy tiếp nên vội vàng nói:
“Anh ơi, em nhận một vụ rồi.”
Sau đó tôi kể hết đầu đuôi vụ xác chết ở lò gạch lậu cho anh ta nghe.
Đầu dây bên kia im phăng phắc, không trả lời, cũng không phản ứng. Nếu không nghe được tiếng xe chạy bên đó thì tôi còn tưởng anh ta cúp máy nữa rồi.
Tôi nịnh nọt cười gượng:
“Anh ơi, em mới đi làm ngày đầu, chưa ai chỉ dẫn, hay tối nay anh đi với em một bữa, chỉ em cách làm được không?”
Bên kia trầm ngâm rồi nói:
“Tôi tới liền. Nhưng chỉ hướng dẫn một đêm thôi đấy.”
Lại cúp cái rụp. Không thèm báo trước luôn.
Nhưng cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ nhõm — được rồi!
Tuy tôi không biết anh ta có bản lĩnh cỡ nào, nhưng dám thầu cả nhà tang lễ thì chắc cũng không phải dạng vừa đâu.
Tôi cất cuốn sổ, thay đồ xong liền chạy thẳng xuống dưới.
Ngoài trời đã tối, cả khu nhà tang lễ chìm vào im lặng.
Ban ngày náo nhiệt ồn ào là thế, mà giờ đây chẳng còn ai, ngay cả nhân viên cũng dọn đồ về hết rồi.
Tôi lấy chìa khóa mở cửa kính ở sảnh lớn ra, bật vài cái đèn lên, trong lòng cũng thấy đỡ căng thẳng đôi chút.
Nhìn sảnh lớn trống trải và ánh đèn tù mù xung quanh, tôi thở dài.
Từ 8 giờ tối tới 6 giờ sáng hôm sau — mười tiếng đồng hồ. Dài vật vã.
Mà chắc một hai năm tới tôi vẫn phải cắm mặt ở đây, vậy khác gì chôn vùi tuổi thanh xuân?
Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì chùm đèn xe đã rọi thẳng vào mặt.
Một chiếc Jeep Wrangler bốn cửa, đen thui, thân xe dính đầy bùn đất vàng vàng — không biết vừa từ nơi khỉ ho cò gáy nào chạy về.
Cửa xe bật mở, Trương Tam Phần mặc một cái áo khoác xám, xách theo túi vải to đùng bước xuống.
Anh ta nhìn lướt qua cổng rồi gọi:
“Hà Vĩnh Hằng.”
Tôi vội vàng chạy đến, cười hề hề giành lấy túi xách, mặt mũi nịnh bợ:
“Anh tới rồi!”
Cái túi nặng phết, cầm lên có cảm giác bên trong toàn là búa kìm, dụng cụ đủ loại.
Tôi còn để ý mặt anh ta trông khá mệt, như vừa từ công trình nào về.
Một công nhân nông thôn lái Jeep Wrangler?
Tôi thầm lẩm bẩm, rồi mang túi đặt lên quầy lễ tân.
Trương Tam Phần thì rất tự nhiên, ngồi phịch xuống ghế ở quầy, nói:
“Tối nay tôi dẫn cậu đi một bữa. Có chuyện gì tôi sẽ xử lý.”
“Cậu đứng bên cạnh, nhìn nhiều, học nhiều. Không biết gì thì hỏi tôi.”
Tôi gật đầu lia lịa — chỉ cần anh giải quyết vụ xác lò gạch là được. Từ giờ trở đi, tôi thề không bao giờ nhận mấy cái việc quỷ quái kiểu này nữa.
Vừa dứt lời thì điện thoại bàn trên quầy reng reng vang lên.
Trương Tam Phần tiện tay bắt máy:
“Nhà tang lễ Nam Sơn xin nghe.”
Bên kia là giọng một người đàn ông, rụt rè hỏi:
“Dạ... cho hỏi anh Trương Tam Phần đã về chưa ạ?”
Trương Tam Phần trả lời gọn lỏn:
“Tôi đây.”
Bên kia lập tức phấn khích:
“À à! Anh chính là Trương... anh Trương hả?”
“Là thế này, bọn tôi có tổ chức một buổi họp mặt, chuyên bàn về mấy thi thể bị yểm chú ở vùng Tứ Xuyên phía tây...”
Chưa nói hết câu, Trương Tam Phần lạnh giọng cắt ngang:
“Muốn sống thì tránh xa mấy thứ đó ra!”
Rồi cạch một cái — dập máy luôn.
Sau đó anh ta quay sang nói:
“Mấy cuộc gọi chỗ bàn lễ tân này, đa phần đều không quan trọng. Người hay chuyện thật sự, sẽ gọi vào số riêng của tôi.”
“Cậu có thể gọi cho tôi, nhưng không được đưa số cho bất kỳ ai.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc. Trong lòng thầm nghĩ:
Sếp mình hình như là người có máu mặt thật…
Ngay cả số điện thoại cũng giữ kín như bưng.
Trương Tam Phần nói tiếp:
“Cẩm nang ca đêm rất quan trọng, cậu phải thuộc nằm lòng.”
“Có loại xác thì thu được, có loại thì không thể đụng vào. Rất dễ rước họa.”
“Tôi thì không sợ rắc rối, nhưng cực ghét bị làm phiền.”
“Còn về tiền công, không có giá cố định. Tùy mức độ khó dễ mà ra giá. Cái này cậu tự cân nhắc. Nhà tang lễ này không sống nhờ mảng đó, miễn sao đừng làm mất mặt là được.”
Tôi nhớ tới giá mà Triệu Phi đưa ra, rón rén hỏi:
“Vậy... như đêm nay, mình đi thu tám cái xác kia thì nên báo giá bao nhiêu là hợp lý ạ?”
Trương Tam Phần trầm ngâm một chút rồi đáp:
“Khoảng... hai vạn một xác. Mấy cái xác đó không đơn giản đâu. Tý nữa lúc đi, tôi sẽ giải thích.”
Mặt tôi méo xệch như ăn phải mướp đắng.
Nếu bây giờ Triệu Phi mà đứng tại đây, tôi thề sẽ đấm cho rụng hết cả răng.
Hai vạn một xác, mà thằng cha đó trả tôi có tám trăm?!
Tám cái xác là 16 vạn! Nếu đúng luật được chia một nửa thì tôi được 8 vạn! Một đêm kiếm 8 vạn! Cmn, tôi còn nợ nần gì nữa?
Tôi choáng váng đầu óc, cố nặn ra câu hỏi:
“Anh ơi, em có được ăn chia phần thu xác không?”
Trương Tam Phần nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Có chứ. Một phần nghìn (1) tiền hoa hồng. Quy định cũ của nhà tang lễ rồi. Cậu cũng biết mà, chỗ này không kiếm lời từ cái đó, nên ăn chia cũng ít thôi.”
(1): Tức là 0.1% tiền hoa hồng
Tôi nghe mà suýt bật ngửa.
Sao nói là một nửa hoa hồng cơ mà!
Sao lại thành một phần nghìn rồi!"
Triệu Phi, cái thằng khốn nạn!
Trương Tam Phần nhìn biểu cảm của tôi, cười như không cười:
“Thế... cậu báo giá cho hắn bao nhiêu?”
Tôi đỏ mặt tía tai, nghiến răng:
“Tám trăm một xác...”
“Em xin lỗi, là em gây thiệt hại cho nhà tang lễ. Nhưng mà trong cẩm nang có viết là em có quyền tự định giá mà...”