Tôi mở cuốn “Cẩm nang quản lý ca đêm” ra xem, câu đầu tiên ghi rõ rành rành: “Nhà có gia quy, nghề có luật lệ.”
Ngay sau đó là phần mô tả công việc của tôi: sau 8 giờ tối, mọi việc trong nhà tang lễ đều do quản lý ca đêm toàn quyền xử lý, người khác không được can dự.
Tôi hơi nhíu mày.
Tưởng đâu vô đây chỉ làm nhân viên quèn, ai ngờ lại có thẩm quyền lớn vậy sao?
Tức là từ 8 giờ tối trở đi, nơi này tôi nói sao thì sẽ là vậy?
Tôi có chút không tin nổi, bèn móc điện thoại ra gọi cho Trương Tam Phần.
Anh ta bắt máy khá nhanh, nhưng giọng thì cực kỳ thiếu kiên nhẫn:
“Gì nữa?”
Tôi nói:
“Anh Trương, có người hỏi tôi có nhận xác không. Là mấy người chết ở lò gạch lậu...”
Tôi chưa nói dứt câu, bên kia đã cắt ngang:
“Chút chuyện vậy mà cũng gọi tôi? Tự quyết đi!”
Chưa kịp mở miệng tiếp lời thì bên kia đã tút tút tút — cúp máy luôn rồi!
Tôi bực mình thật sự. Cái kiểu làm việc gì đây?
Tôi mới vào làm, cái gì cũng chưa rành. Nhận xác kiểu gì? Giá bao nhiêu một xác? Ai lo vận chuyển? Tôi có biết gì đâu!
Cho dù tôi làm công cho anh, ít ra cũng phải có người hướng dẫn, tập sự sơ qua trước chứ?
Tôi bực mình quay sang nói với gã kia:
“Xin lỗi anh, việc này tôi nhận được đâu.”
Ông chủ bảo tôi tự quyết, vậy thì tôi quyết định không nhận!
Gã kia lập tức cuống lên, cười hì hì nịnh nọt:
“Đừng vậy mà anh bạn trẻ! Hay thế này đi, tôi tăng giá lên, tám trăm một xác!”
“Anh bạn à, mấy người lao động đó cũng là phận đáng thương cả. Lúc sống bị bắt cóc đi làm khổ sai, chết rồi đến một chỗ yên nghỉ cũng không có. Anh thấy đúng không?”
“Anh không nghĩ đến tiền thì cũng nên nghĩ cho cái tâm của mình chứ!”
Nghe tới chữ “tiền công”, tôi lập tức chớp mắt hỏi liền:
“Thế... một xác tôi được bao nhiêu?”
Gã kia ngẩn ra một chút, rồi cũng chớp mắt lại:
“Anh chưa xem kĩ cuốn cẩm nang à? Trong đó ghi rõ: lợi nhuận từ việc nhận xác, anh hưởng một nửa, nhà tang lễ hưởng một nửa.”
“Dĩ nhiên, nếu thấy việc quá cực thì anh có thể tự tăng giá.”
Trong đầu tôi lúc đó chỉ hiện lên hai từ “vãi chưởng”!
Tám trăm một xác, tôi đút túi bốn trăm?
Tôi mặt tỉnh bơ, hỏi tiếp:
“Bên đó có bao nhiêu xác?”
Gã đáp ngay:
“Tám xác!”
Tôi lập tức nhẩm tính: tám xác, tám trăm nhân tám là sáu nghìn tư, chia đôi thì tôi được ba nghìn hai!
Vãi thật! Hồi nãy còn thấy lương năm nghìn tệ một tháng là ít ỏi, còn mắng thầm Trương Tam Phần keo kiệt.
Giờ nhìn lại, keo cái gì mà keo?! Quá rộng rãi luôn ấy chứ!
Không được, ca này phải nhận! Có tám cái xác thôi mà, chốt luôn!
Tôi nghiêm túc gật đầu:
“Anh nói đúng. Nhóm lao động kia sống thì bị người ta hành hạ, chết rồi còn không được yên thân.”
“Việc này tôi nhận!”
“Nhưng giá tám trăm một xác, không bớt xu nào đâu đấy!”
Gã kia mừng rỡ ra mặt, móc ngay một xấp tiền đưa cho tôi:
“Anh bạn trẻ, tôi biết ngay mình không nhìn nhầm người mà! Tuổi còn trẻ mà đầy nghĩa khí, chắc chắn sau này sẽ là nhân tài trong nghề!”
Tôi thầm nghĩ: Rồi rồi ông nội, nịnh nữa là tôi tăng giá đấy.
Nói thật, việc này tôi chỉ muốn làm cho xong nợ với Trương Tam Phần, trả hết tiền là tôi nghỉ liền.
Dù gì tôi cũng phải tìm bạn gái nữa chớ!
Nhưng mà... nếu kiếm được nhiều tiền như vậy thì ở lại một hai năm cũng không tồi.
Tôi còn đang mải miết suy tính, gã kia vẫn không ngừng nịnh nọt, rồi đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
Trên danh thiếp chỉ có tên và số điện thoại.
Tôi nhìn lướt qua: gã tên là Triệu Phi, không ghi cơ quan hay chức vụ gì hết.
Tôi cũng chẳng để tâm. Gã trả tiền, tôi thu xác, tiền trao xác nhận, khỏi lằng nhằng.
Cầm một xấp tiền nặng trịch trên tay, tôi có cảm giác không chân thật cho lắm.
Nhưng đã cầm tiền thì phải làm cho xong việc.
Tôi nhét tiền vào túi, cầm theo cuốn cẩm nang rồi về phòng trọ của mình.
Cuốn sổ này nhất định phải đọc kỹ, kẻo mù mờ rồi làm hỏng việc.
Tôi đọc từ đó đến tận xế chiều.
Càng đọc càng thấy lạnh sống lưng, trong lòng không ngừng chửi thề
Vãi thật vãi thật vãi thật!
Theo như trong sổ thì việc “thu xác” chia làm hai loại:
Một là người ta chở xác tới, quản lý ca đêm chỉ việc đưa xác vào nhà lạnh là xong.
Hai là tự mình lái xe ra ngoài đi thu xác – gọi là đi “tác nghiệp”.
Mà phần lớn các xác được chở tới ban đêm đều không hề đơn giản.
Ví dụ có trường hợp, trong lúc chuẩn bị đưa tang thì xác bị chó mèo nhảy lên, xuất hiện dấu hiệu biến dị – thì phải đem tới đây xử lý.
Hoặc có người chết oan, chết không nhắm mắt, xác nặng như đeo chì – cũng được gửi đến đây.
Tệ hơn nữa là mấy xác tự tử, tùy vào cách chết mà sinh ra nhiều loại hiện tượng kỳ quái khác nhau.
Nói chung, xác người bình thường không ai đưa tới nhà tang lễ vào nửa đêm cả.
Mà đống xác Triệu Phi kêu tôi đi thu, chắc chắn cũng không đơn giản như tôi tưởng!
Nghĩ tới đây, tôi vội móc điện thoại ra gọi cho hắn.
Vừa nghe máy, tôi cố kìm cơn giận:
“Anh này, tám cái xác kia... có bất thường đúng không?”
Triệu Phi nghe giọng tôi là biết tôi đang khó chịu, liền vội vàng cười lấy lòng:
“Anh bạn trẻ, anh hỏi vậy thì tôi nói thật nhé. Nếu bình thường thì đâu cần nhờ anh tới thu đúng không?”
Tôi gắt lên:
“Bớt lằng nhằng! Vào thẳng vấn đề đi!”
Hắn vẫn cười:
“Là vầy... tám cái quan tài đó, tụi tôi khiêng không nổi.”
Theo lời hắn kể thì vụ cái lò gạch lậu đã bị triệt phá, nhóm tội phạm không bị tử hình thì cũng đi tù hết cả.
Người còn sống thì được đưa về quê, kẻ chết không rõ danh tính thì tạm thời được bỏ vào quan tài, đăng thông báo chờ thân nhân đến nhận.
Ban đầu dự định chở mấy xác này tới nhà tang lễ ban ngày, nhưng khi vận chuyển thì xảy ra chuyện kỳ lạ.
Những cỗ quan tài đó... nặng như chì!
Bốn năm thanh niên lực lưỡng cùng xúm lại, mà chỉ nhích được vài phân!
Ai chứng kiến cũng không khỏi cảm thấy quái lạ
Một cái xác khô queo, tính ra chưa tới 50kg. Cộng thêm quan tài thì cùng lắm 70kg là hết mức.
Vậy tại sao bốn năm người khiêng không nổi?
Lúc đó có người không tin, còn móc điện thoại gọi cho xe cẩu. Còn nghĩ bụng: Tôi không tin xe cẩu mà cũng chịu thua mấy cái hòm này.
Nhưng chưa kịp bấm số thì đã bị người ta ngăn lại.
Người ngăn lại là một ông pháp y già bên phía cảnh sát, cũng là người phụ trách giám định mấy xác chết đó.
Ông này đã ngoài sáu mươi, bảo với người phụ trách rằng:
“Quan tài không nhấc nổi thì ắt có lý do. Nếu cố gọi xe cẩu thì dẫu có cẩu lên được cũng sẽ sinh chuyện về sau.”
“Chuyện này phải để người thu xác chuyên nghiệp giải quyết.”
Mà người thu xác chuyên nghiệp ấy... không ai khác, chính là tôi – tên “quản lý ca đêm” mới vào nghề chưa đầy một ngày.