Trần Đường xách cặp công văn, nhẹ nhàng bước qua vũng nước trên mặt đất, cô men theo khu chung cư cũ kỹ đi một đoạn rồi vào tòa nhà ở góc khuất nhất, sau đó đi bộ lên tầng, băng qua sân thượng, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt cũ kỹ rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng trống rỗng, ngoài bàn ghế và một chiếc giường thì hầu như không có vật dụng nào khác, nhà trống huơ trống hoác. Nhưng dù là căn phòng thế này, vẫn còn tốt hơn chỗ Trần Đường từng ở trước đây rất nhiều.

Lúc Trần Đường xuyên tới, trên người cô không có một xu, mấy cái chai nhựa cô xách trong tay chính là toàn bộ tài sản.

Bộ vest trên người và căn phòng nhỏ này đều là hệ thống giúp cô chuẩn bị, nếu không với bộ dạng ăn xin lang thang lúc đó, Trần Đường tuyệt đối không thể vào làm ở MQ, càng không thể trở thành thư ký của nam chính.

Vừa về đến nhà, Trần Đường đặt cặp công văn xuống, cởi giày cao gót rồi cẩn thận quan sát bản thân trong gương.

Sống hai mươi lăm năm, Trần Đường có thể chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên cô trông sạch sẽ và gọn gàng đến vậy. Mái tóc ngắn ngang vai gọn gàng, đen bóng như lụa, chứ không phải kiểu tóc xơ xác vàng vọt như rơm sau khi bị ô nhiễm.

Làn da trắng mịn, lớp trang điểm nhẹ nhàng khắc họa đường nét chân mày và đôi môi, toát lên vẻ sắc sảo và chuyên nghiệp, giống hệt những người thành đạt mà Trần Đường từng thấy qua ô cửa kính khi đi nhặt rác trước các tòa nhà cao tầng.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, Trần Đường đều có chút ngẩn ngơ. Chỉ có chùm chai nhựa nhiều màu sắc treo trên tường, vật duy nhất mà cô mang từ thế giới tương lai đến, là lời nhắc nhở về quá khứ của cô.

Trong đầu, hệ thống 001 đang tổng kết biểu hiện của cô trong ngày.

【Hành động hôm nay của cô quá nguy hiểm, suýt nữa làm sụp đổ tuyến truyện chính. Tôi khuyên cô vẫn nên hành động theo nguyên tác, tránh phát sinh tình huống ngoài kịch bản.】

Trần Đường hơi hồi tưởng lại nội dung tiếp theo của cốt truyện, đôi mày thanh tú hơi nhướng lên.

“Ý ngươi là sau này ta cũng phải làm theo kịch bản, đi giam giữ nữ chính, bắt cóc nữ chính, lái xe chặn máy bay rồi còn tiêu hủy bằng chứng tội phạm nữa hả?”

Hệ thống 001: 【……】

“Ngay cả ngươi cũng thấy nực cười đúng không? Rốt cuộc là ai viết cái cuốn tiểu thuyết nát này thế? Không hề coi nữ chính là con người luôn rồi.”

Hệ thống 001: 【Đây đều là yêu cầu nhiệm vụ. Cô yên tâm, dù họ trải qua muôn vàn đau khổ nhưng cuối cùng sẽ hạnh phúc bên nhau. Tất cả chỉ là thử thách của cuộc sống. Họ là chân ái.】

Lúc còn đi nhặt rác, Trần Đường đã chịu đủ cái kiểu thao túng tâm lý này rồi.

“Vớ vẩn! Thế tại sao chỉ thử thách nữ chính? Không thử thách nam chính? Hay để anh ta cũng bị ngược thân ngược tâm, bị bỏ rơi hành hạ thử xem?”

Dường như không thể phản bác nên hệ thống 001 im lặng một lúc rồi mới nói:【Không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ không thể quay về thế giới cũ, chỉ có thể mãi bị kẹt lại ở đây.】

Mấy ngày nay, mỗi khi Trần Đường có ý định từ bỏ, hệ thống lại đem lời này ra đe dọa cô.

Không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể quay về.

Chuyện này có thể hiệu quả với người khác, nhưng với một kẻ mỗi ngày phải đi nhặt rác kiếm sống, ăn không no, mặc không ấm ở thế giới cũ thì sao?

Trần Đường hoàn toàn không bị đe dọa.

Cô đã thông suốt.

“Nói thật nhé, tại sao ta phải quay về? Quay về thế giới cũ để nhặt rác à? Hay quay lại hít khí độc? Ở lại đây, ta có cơm ăn, có chỗ ngủ, không phải ngủ ngoài đường, quá hoàn hảo còn gì.”

Hệ thống lặng thinh hồi lâu vẫn không thốt được lời nào.

【Cô… cô…】

Đừng “cô” nữa.

Trần Đường càng nghĩ càng thấy chủ ý của mình rất tuyệt. Giờ dừng nhiệm vụ, ở lại thế giới này cũng đâu có gì không tốt.

Chỉ là tình yêu giữa nam nữ chính thật quá hoang đường, nam chính thì phạm nửa bộ luật hình sự, mà cô là thư ký thì không chỉ ngày ngày làm trâu làm ngựa mà còn có thể bị vạ lây vô tù bất cứ lúc nào nữa.

Hệ thống 001: 【Vậy còn chuyện của nữ chính thì cô mặc kệ à? Nếu không có cô, tuyến truyện này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cô nỡ nhìn họ không thể ở bên nhau sao?】

Hớ.

Thời buổi này hệ thống cũng biết đạo đức giả rồi sao?

Nhưng nó nhắm nhầm người rồi.

“Nỡ chứ. Không ở bên nhau thì sao? Có chết đâu? Ta mà ở lại đây thì mới thật sự chết đấy!”

Hệ thống 001: 【Không được, họ nhất định phải yêu nhau, nhất định phải kết hôn, nếu họ không ở bên nhau thì sẽ không có……】

Nói đến nửa chừng thì đột nhiên vang lên tiếng “xoẹt xoẹt” như dòng điện chập.

Một lúc sau, khi cảm xúc đã ổn định lại, hệ thống mới tiếp tục nói: 【Cô muốn gì mới chịu tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ?】

Âm thanh vang lên nhưng mãi không nhận được hồi đáp. Hệ thống quét xung quanh, phát hiện Trần Đường đã nằm ngủ say trên giường từ lúc nào rồi.

Mấy ngày nay vừa mới vào làm ở MQ, ngày nào Trần Đường cũng có hàng đống việc không làm xuể.

Cô chưa từng có kinh nghiệm làm việc, càng không biết làm thư ký nên rất nhiều việc đều phải gấp rút học tạm. Vì nhiệm vụ đầu tiên hôm nay, cô căng thẳng đến mức gần như không ngủ.

Không ngờ chờ ba ngày, cốt truyện lại tặng ngay cho một cú shock lớn như vậy.

Giờ thì cô hoàn toàn thả lỏng, vừa đặt đầu xuống là ngủ luôn.

Trong căn phòng mái tôn được xây trái phép trên sân thượng, không khí yên ắng vô cùng, ánh tà dương chiếu qua khung cửa chưa kéo kín, rọi lên người Trần Đường nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon lành của cô.

Cô ngủ rất say, dù sao cũng là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm mới có một giấc ngủ ngon: ấm áp, thoải mái và không cần lo bị người hay chó giành mất đồ ăn như này mà.

Những vết sẹo do nhiễm khí độc đã được hệ thống chữa lành, làn da trắng nõn của cô dưới ánh hoàng hôn được phủ lên một tầng ánh sáng dịu, mái tóc thì đen nhánh xõa bên tai. Rõ ràng còn mặc vest công sở nghiêm chỉnh, nhưng tư thế ngủ của cô lại cực kỳ thoải mái, hoàn toàn không hợp với thân phận hiện tại.

【Hầy——】

Hệ thống khẽ thở dài, nó từ bỏ ý định đánh thức cô, bắt đầu suy tính tìm đường khác.

Có lẽ… nó nên tìm một ký chủ mới thì hơn.

Mặt trời dần lặn về phía tây, màn đêm buông xuống.

Không biết đã bao lâu trôi qua, trong căn phòng mái tôn đột nhiên vang lên tiếng động khe khẽ.

Xoạt xoạt sột soạt.

Trần Đường, người đang ngủ say, bỗng nhiên ngồi bật dậy trên giường.

Hệ thống 001: 【Cô tỉnh rồi à?】

Trần Đường không có phản ứng.

【Ký chủ?】

Gọi mấy lần, đối phương vẫn như thể không nghe thấy gì. Hệ thống quét lại lần nữa thì giật mình phát hiện hai mắt Trần Đường vẫn nhắm nghiền, sóng não bình ổn. Điều đó có nghĩa là cô vẫn đang ngủ mơ.

【Mộng du sao?】

Chỉ thấy sau khi ngồi dậy thì Trần Đường dừng lại một lúc, rồi chậm rãi cầm lấy cặp công văn cô mang về và mở ra, sau đó lôi từ trong đó ra mấy cái hộp, lần lượt đặt lên bàn.

Bánh ngọt nhỏ.

Đồ uống.

Bánh sandwich.

Không ngờ đó lại là thức ăn cô chưa ăn hết ở quán cà phê ngày hôm nay!

Thậm chí, chiếc sandwich đó còn bị cô cắn một miếng, để lại dấu răng hình vòng cung rõ ràng nữa.

Cô nhét vào túi từ lúc nào vậy? Hệ thống lại hoàn toàn không hay biết.

Trần Đường cầm lấy đống đồ ăn rồi lảo đảo đứng dậy đi về phía góc tường. Sau đó, cô ngồi xổm xuống, móc ra một cái xẻng rồi bắt đầu đào đất.

Cạch cạch.

Cạch cạch.

Chẳng mấy chốc, cô đã cạy bung một mảnh sàn nhà ra.

Tiếp đó, cô cẩn thận, nâng niu như báu vật, giống như chuột đồng tích trữ lương thực mà đem đống đồ ăn mang từ quán cà phê về cất vào bên trong.

Làm xong mọi thứ, cô lại đậy tấm sàn về chỗ cũ, mọi thứ khôi phục như ban đầu, Trần Đường hài lòng nằm xuống ngủ tiếp.

Lần này, cô ngủ càng say hơn.

Hệ thống ngạc nhiên nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, nó lại tiến hành quét một lần nữa, lần này thì phát hiện khóe miệng Trần Đường khi ngủ khẽ cong lên, mang theo nét vui vẻ.

Nó chợt nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên của Trần Đường mà nó nhìn thấy. 

Dữ liệu trong đầu hệ thống bắt đầu vận hành điên cuồng, trung tâm của mọi phép tính chỉ có một điều:

【Trần Đường thích nhất là gì?】

---

Sáng hôm sau.

Trần Đường tỉnh dậy trong trạng thái tỉnh táo và sảng khoái. Cô mở cặp công văn ra, thấy bên trong trống trơn thì lập tức nổi giận mắng ầm lên:

“Là ai ăn sandwich tôi mang về? Hệ thống, là ngươi ăn đúng không? Ta định để dành làm bữa sáng hôm nay mà!”

Hệ thống 001 chăm chú quan sát phản ứng của cô, nó xác định cô hoàn toàn không biết mình đã mộng du thì rụt rè cãi lại: 【Không phải tôi.】

“Vậy còn ai vào đây được nữa? Trong nhà ngoài ta ra thì chỉ có ngươi. Trước kia giành ăn với chó còn đành chịu, giờ còn phải tranh đồ ăn với hệ thống nữa.”

Trần Đường nhíu mày lầm bầm rồi móc mấy đồng xu trong túi ra, cô từ bỏ kế hoạch ăn sáng trong im lặng rồi thong thả đi đến công ty MQ.

Sắp đến nơi, cô mới sực nhớ từ sáng đến giờ chưa nghe thấy tiếng hệ thống.

“Hệ thống? Hệ thống? Ta sắp đi từ chức rồi đấy.”

Nếu là trước đây, mỗi lần cô vừa nói không làm nhiệm vụ nữa, hệ thống sẽ lập tức nhảy ra thuyết phục. Nhưng hôm nay nó lại không hề có chút phản hồi nào, yên ắng đến mức như thể không còn tồn tại vậy.

Chẳng lẽ… hệ thống bỏ đi rồi?

Trần Đường nghĩ vậy thì nhanh chóng bước vào công ty, rồi cô lập tức bị Tần Thời Uyên tóm ngay tại trận.

“Cô đến muộn.”

Trần Đường: Tôi sắp từ chức rồi, đến muộn hay không thì có gì quan trọng?

Cô liếc nhìn đồng hồ, giờ đã mười giờ, muộn đúng một tiếng, vậy mà cô lại vui vẻ nhếch môi cười rạng rỡ, trực tiếp bước đến trước mặt Tần Thời Uyên rồi nhìn thẳng vào mắt anh.

“Tôi không chỉ đi muộn, mà tôi còn muốn…”

Cô còn chưa kịp nói ra hai chữ “từ chức” thì…

Đinh đoong.

Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên trong đầu.

Hệ thống 001: 【Chúc mừng ký chủ đã thành công nghịch chuyển tuyến truyện, giúp nam chính gặp được nữ chính. Thưởng: 100 vạn. Đã chuyển vào tài khoản.】

Khoan đã!

Cái gì cơ?

Lời của Trần Đường lập tức nghẹn lại giữa chừng, mắt cô mở to đầy kinh ngạc.

100 vạn?

100 vạn gì cơ?

Lúc này, hệ thống 001 lên tiếng: 【Đây là phần thưởng cho việc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Tùy vào độ khó và mức độ quan trọng của nhiệm vụ, phần thưởng cũng sẽ khác nhau.】

Trần Đường chớp mắt, sững sờ.

“Khoan đã, sao trước giờ ngươi không nói có quy tắc này?”

Hệ thống 001: 【Trước đó hệ thống bị lỗi, giờ đã cập nhật hoàn chỉnh. Tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của cô. Cô có thể tự do lựa chọn sử dụng trong thế giới này hoặc mang về thế giới cũ.】

Mắt Trần Đường trợn tròn.

“Ý ngươi là, ta còn có thể mang theo số tiền này quay về?”

Hệ thống 001: 【Đúng vậy, sau khi cô trở về thế giới cũ, tiền sẽ được quy đổi theo tỉ lệ 1:1. Sau này, mỗi lần cô hoàn thành một tuyến truyện thì sẽ nhận được phần thưởng tiền mặt tương ứng. Cố gắng kiếm tiền nhé, ký chủ!】

Tỉ lệ 1:1!

Dù trong thế giới tương lai thì 100 vạn tệ có hơi mất giá nhưng vẫn là một số tiền khổng lồ. Huống hồ đây mới chỉ là một nhiệm vụ đầu tiên!

Dựa theo độ dài của nguyên tác, ít nhất còn hàng chục nhiệm vụ nữa!

Nghĩ đến việc những nhiệm vụ sắp tới đều có thể đổi thành tiền mặt, Trần Đường lập tức tràn đầy năng lượng.

Tần Thời Uyên đứng đối diện thấy cô nói được nửa câu rồi đột nhiên mắt trợn tròn, sau đó lại che miệng cười khúc khích thì nhíu chặt lông mày.

“Trần Đường, cô định làm gì? Nói cho rõ đi.”

Trần Đường cười tít mắt, niềm vui không thể che giấu, cô chẳng thèm liếc nhìn Tần Thời Uyên một cái mà quay người chạy thẳng ra khỏi công ty để tìm máy ATM gần nhất rồi nhét thẻ lương vào. Quả nhiên, số dư hiện ra là:

1,000,000.89

Cô vội vàng che màn hình lại!

Không thể để ai nhìn thấy!

“Cái… cái gì vậy… chẳng lẽ đói đến mức hoa mắt rồi?”

Hệ thống 001: 【Qua kiểm tra, cơ thể cô đang trong trạng thái no đủ, không có dấu hiệu đói.】

Vậy là… thật?

Run rẩy!

Trần Đường kích động đến mức toàn thân run lên!

Từ số dư 0.89 một đêm nhảy vọt thành 100 vạn 89 tệ, cô suýt nữa bị cú "chuyển khoản thần tốc" này đánh cho choáng váng rồi.

Trời ơi, phải nhặt bao nhiêu rác mới có được số tiền đó?

Hệ thống 001 bận rộn cả đêm, cuối cùng cũng hoàn tất chuyển khoản, nó thở phào nhẹ nhõm rồi dè dặt hỏi: 【Ký chủ, cô còn muốn từ chức nữa không?】

Tiền mặt quyến rũ biết bao!

Mắt Trần Đường sáng lấp lánh.

“Từ chức? Ta từng nói mấy lời bậy bạ như thế à?”

Hệ thống 001: 【Trước đó cô chẳng nói là làm thư ký cho nam chính chẳng khác gì làm trâu làm ngựa sao?】

Trần Đường: “Làm trâu làm ngựa thì sao chứ? Chỉ cần có tiền, ta không những làm, mà còn làm cho to, làm cho vang dội, làm cho thật hoành tráng! Ai dám tranh với ta!”

Hệ thống 001: 【……】

Cô hưng phấn đứng trước máy ATM tận năm phút rồi rút ra một ngàn tệ cầm chặt trong tay, cảm giác vui sướng cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

“Đi nào, quay về công ty thôi!”

Trong đầu vang lên tiếng lầm bầm của hệ thống 001: 【Biết cô bao nhiêu ngày, lần đầu tôi thấy cô tích cực như vậy đấy.】

Trần Đường cười toe toét, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh mặt trời, không còn chút u uất hay miễn cưỡng nào cả.

“Nếu ngươi nói sớm là có thưởng thế này, ta đã tích cực ngay từ đầu rồi!”

Quay lại công ty, Tần Thời Uyên đang nổi giận đùng đùng.

“Trần Đường đâu? Cô ta không những đến muộn mà còn bỏ đi? Mau đi tìm cô ta về cho tôi!”

Cả văn phòng nháo nhào hỗn loạn.

Đúng lúc đó, Trần Đường tươi tỉnh bước vào.

“Tổng giám đốc Tần, buổi sáng tốt lành.”

Tần Thời Uyên nhìn Trần Đường đột nhiên xuất hiện với gương mặt tươi cười rạng rỡ thì sững người. Sao mới ra ngoài một lát mà cả thái độ cũng thay đổi luôn vậy?

Nụ cười kia khiến người ta rợn hết cả da gà…

Anh lập tức sầm mặt lại.

“Cô vào đây cho tôi!”

Vừa vào văn phòng, Tần Thời Uyên đã mặt mày u ám, không hỏi chuyện đi muộn hay đột nhiên rời đi mà hỏi thẳng:

“Cô đã gọi cho Bạch Điềm Điềm chưa?”

Trần Đường lập tức giật mình.

“Vẫn chưa.”

Hôm qua cô chỉ lo nghĩ chuyện từ chức, hoàn toàn quên mất việc này.

“Chưa? Một việc đơn giản vậy mà cô cũng không làm được?”

Trần Đường lắc đầu, nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi có chút thắc mắc. Tôi gọi cho cô Bạch thì phải nói gì với cô ấy?”

Chẳng lẽ thật sự muốn… phối giống cho hai con chó?

Tần Thời Uyên cười lạnh, anh ngả người ra sau, hai tay đan lại gác sau ghế, nói với giọng điệu bá đạo đầy ngạo mạn: “Nói với cô ấy, mười vạn, tôi muốn bao nuôi cô ấy.”

Trần Đường: “Chỉ có mười vạn thôi?”

Tần Thời Uyên ngẩng đầu kinh ngạc: “Ý cô là… chưa đủ?”

Trần Đường lắc đầu.

“Tổng giám đốc Tần, theo tôi suy đoán, anh muốn bao dưỡng Bạch Điềm Điềm là bởi vì cô ấy rất giống mối tình đầu của anh là Tiêu Vũ Phi, đúng không?”

Bị chạm đúng nghịch lân, ánh mắt Tần Thời Uyên lập tức lóe lên sát khí, ánh nhìn như thể muốn lập tức giết người diệt khẩu vậy.

“Sao cô biết chuyện này?”

“Cả công ty đều biết.”

Nghe nói khi "mối tình đầu" Tiêu Vũ Phi tới chia tay, cả công ty đều có mặt, lúc đó Tần Thời Uyên còn sống dở chết dở, ngay cả cô lao công họ Chu cũng biết cơ mà.

Sắc mặt Tần Thời Uyên lập tức xấu đi thấy rõ, giọng anh trầm xuống: “Chuyện đó không tới lượt cô quản.”

Trần Đường: “Tổng giám đốc Tần, điều tôi muốn bàn là: anh muốn bao dưỡng Bạch Điềm Điềm làm thế thân cho cô Tiêu. Vậy tình cảm của anh và cô Tiêu, chẳng lẽ chỉ đáng giá mười vạn thôi sao? Nếu số tiền đó đến tai cô Tiêu, chắc chắn cô ấy sẽ đau lòng lắm.”

Tần Thời Uyên khựng lại, cơn tức trong người lập tức tiêu tan một nửa, anh cau mày nghiêm túc suy nghĩ lại vấn đề này.

“Vậy cô nói xem tôi nên đưa bao nhiêu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play