Giọng nói trêu chọc vang lên trong quán cà phê, xung quanh lập tức im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Quản lý quán vừa đưa nhân viên phục vụ đến đồn cảnh sát xong, mới quay về thì đã nghe thấy giọng của Trần Đường, lập tức xắn tay áo lên.
“Mẹ kiếp, hôm nay sao nhiều biến thái thế? Vừa tiễn đi một tên, lại tới thêm một tên nữa!”
Anh hùng hổ cầm bình cà phê lao ra, lúc nhìn thấy Trần Đường và con chó đang ngơ ngác trong tay cô thì bỗng dưng như rút gươm nhìn quanh mà lòng ngơ ngác.
Cún yêu, cô cần hỗ trợ pháp lý không?
Ánh nhìn của tất cả mọi người trong quán đều tập trung vào một người một cún yêu.
Người đi trước là Tần Thời Uyên cũng kinh ngạc quay đầu lại, vừa khéo đối mặt với ánh mắt của nữ chính Bạch Điềm Điềm đang ngẩng đầu lên. Nhìn thấy gương mặt ấy, cả người anh lập tức sững lại, mắt hơi mở to.
Thành công rồi!
Trần Đường xoa xoa lớp thịt mềm dưới bàn chân con Samoyed, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Sững người mất hai giây, cuối cùng Tần Thì Uyên cũng lấy lại tinh thần, anh chau mày nhìn Trần Đường, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy… mất mặt.
“Thư ký Trần, cô đang làm cái gì vậy???”
Rõ ràng như thế còn nhìn không ra sao?
Trêu ghẹo cún yêu đó.
Làm biến thái cũng phải có người gánh mà.
Nữ chính Bạch Điềm Điềm cũng sững lại, có người thích chó của cô là chuyện tốt, tuy người trước mặt thoạt nhìn hơi đáng sợ, nhưng nhìn kỹ thì…
Còn đáng sợ hơn lúc thoạt nhìn, cô gượng cười nói: “Nó tên là Tứ Hỷ, cô thích thì có thể sờ một chút.”
Trần Đường: “Tôi đang sờ đây.”
Vừa nói, cô vừa dùng kỹ thuật cao siêu của mình khiến cún yêu sung sướng đến mức chẳng biết đông tây nam bắc là gì.
Trong nguyên tác chỉ lướt qua chuyện nữ chính nuôi chó, không ngờ lại đáng yêu thế này, đôi tai này mềm mịn như bánh mochi khiến người ta mê mẩn không rời ấy.
“Cô thư ký này, lại đây cho tôi!” Giọng của Tần Thời Uyên vang lên.
Kế hoạch cho hai người gặp mặt đã thành công, cuối cùng Trần Đường cũng thu tay lại. Cô xách cặp tài liệu quay lại đứng sau lưng Tần Thời Uyên với nét mặt điềm tĩnh, như thể người phát cuồng với con Samoyed ban nãy không hề là cô vậy.
Sự chú ý của Tần Thời Uyên dồn hết lên người nữ chính, anh mê mẩn nhìn khuôn mặt cô, biểu cảm còn không bình thường bằng Trần Đường khi nãy nữa.
“Cô tên là gì?”
“Bạch Điềm Điềm.”
Tần Thời Uyên khẽ gật đầu, trong lòng thầm lặp lại cái tên ấy rồi chủ động nói: “Tôi họ Tần.”
Bạch Điềm Điềm gật đầu.
“Tôi biết.”
“Cô biết tôi sao?”
Công ty MQ cũng có chút tiếng tăm quốc tế, trong nước lại càng khỏi nói, đối phương biết anh cũng là điều dễ hiểu.
Tần Thời Uyên tự tin nở nụ cười.
Bạch Điềm Điềm không nhìn anh, ánh mắt lấp lánh của cô nhìn sang Trần Đường.
“Đó là thư ký của anh à? Cô ấy giỏi thật.”
Nụ cười trên môi Tần Thời Uyên lập tức cứng đờ, anh lườm Trần Đường một cái đầy giận dữ.
Trần Đường dửng dưng như không.
Anh nghiến răng, trầm giọng nói: “Thư ký vô dụng của tôi đã làm phiền mọi người rồi.”
Bạch Điềm Điềm cười ngại ngùng.
“Không sao cả, có người thích Tứ Hỷ, tôi cũng vui lắm.”
Nhìn nụ cười của cô, Tần Thì Uyên hơi sững người, cảm thấy lúc cô cười lại càng giống mỗi tình đầu của anh hơn. Ánh mắt dần tối lại, anh nhìn cô một cái thật sâu rồi mới quay người rời đi.
Trần Đường lập tức theo sát, trong đầu gọi hệ thống.
“Hệ thống? Hệ thống? Coi như ta hoàn thành nhiệm vụ này rồi chứ? Hệ thống?”
Giọng của hệ thống rè rè như đang run rẩy: 【Xin lỗi, lúc nãy xấu hổ quá, tôi mất kết nối ba phút.】
Trần Đường lắc đầu, cảm thấy hệ thống mà cô bị ràng buộc là lính mới, chút tình huống nhỏ như thế cũng chịu không nổi.
“Em trai, em còn phải rèn luyện thêm.”
Hệ thống 001: 【Từ kết quả hiện tại, nam nữ chính đã gặp mặt thành công, cốt truyện bắt đầu suôn sẻ, nhiệm vụ của cô hoàn thành rồi.】
“Tuyệt quá!”
Chờ ba ngày cũng không uổng công mà.
Trần Đường thở phào nhẹ nhõm môtu cái rồi ngồi lên chiếc Maybach đang đậu ven đường.
Giọng nói lạnh lẽo của Tần Thời Uyên lập tức vang lên.
“Ba phút. Tôi muốn tất cả thông tin về cô ấy.”
Tới rồi.
Câu thoại này quả nhiên vẫn tới.
Động tác thắt dây an toàn của Trần Đường khựng lại, cô không quay đầu lại mà đáp: “Tìm kiếm thông tin cá nhân là phạm pháp.”
Trong nguyên tác, chỉ vì một câu nói của Tần Thời Uyên mà trong ngày hôm đó, toàn bộ thông tin về nữ chính Bạch Điềm Điềm đã được đặt trên bàn làm việc của anh, ngay cả ba đời tổ tông cũng không bỏ sót.
Nhưng ở tương lai, hành vi tìm kiếm đời tư người khác là vi phạm pháp luật.
Trần Đường khéo léo từ chối.
Rõ ràng là Tần Thời Uyên không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, lông mày anh cau lại, khí tức u ám bao trùm lên khuôn mặt khiến ngũ quan như bị che phủ, chỉ có đôi mắt đen tuyền lóe lên tia sáng lạnh, tỏa ra uy áp đáng sợ.
Trần Đường lặng lẽ bật đèn trong xe.
Bốp!
Hàng ghế sau bỗng sáng trưng như ban ngày.
Bóng tối lập tức biến mất, ánh đèn chói mắt khiến Tần Thì Uyên nheo mắt lại, khí tức u ám quanh người cũng bị ép lui.
Mặt anh vẫn u ám, chỉ là dưới ánh đèn sáng gắt, gương mặt bỗng trở nên trắng bệch đến dọa người.
“Cô nói là... không đi à?”
“Không phải là tôi không đi, mà là còn tùy thái độ của anh.”
Trần Đường quay đầu lại rồi nghiêm túc hỏi:
“Bộ luật Dân sự quy định, cá nhân có quyền riêng tư, bất kỳ tổ chức hoặc cá nhân nào cũng không được xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Tổng giám đốc Tần, nếu lúc đó cảnh sát hỏi đến, anh có bằng lòng đứng ra chịu toàn bộ tội danh, thay tôi đi tù không? Chỉ cần một câu của anh, tôi sẽ đi ngay.”
Tần Thời Uyên: …
Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
Chỉ là tra thông tin của một người thôi mà, từ khi nào nó lại khó như vậy?
Trước đây anh chỉ cần nói một câu, khối người tranh nhau làm cơ mà.
“Cô muốn tôi trả lương gấp đôi?”
“Hiện tại tôi vẫn đang trong giai đoạn thử việc bảy ngày, chưa có lương. Gấp đôi lương thì vẫn là bằng 0. Nhưng…” Mắt Trần Đường sáng lên, cô nhìn anh đầy mong chờ, “Nếu anh thưởng cho tôi một khoản, tôi có thể thử xem sao.”
Chỉ là thử thôi, có thành công hay không thì chưa biết được.
Nghe vậy, Tần Thời Uyên hơi nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ mê tiền của cô thư ký mới.
“Vậy thôi, về công ty đi.”
“… Mẹ kiếp!”
Keo kiệt thế mà cũng đòi làm tổng tài bá đạo?
Thưởng cũng không chịu, còn đòi người khác làm việc cho, có còn là người không?
Hệ thống 001 nhắc nhở:
【Ký chủ, xin hãy tuân theo cốt truyện đã được thiết lập. Cô phải thực hiện yêu cầu của nam chính thì anh ấy mới có thể tiếp xúc với nữ chính, từ đó mới đưa ra yêu cầu ‘thay thế’. Nếu cô từ chối, cốt truyện sẽ sụp đổ.】
Trần Đường bảo nó đừng cuống, rồi lấy ra một mẩu giấy trong cặp tài liệu đưa cho Tần Thời Uyên - người đang mặt mày u ám, bực tức trong im lặng.
“Tổng giám đốc Tần, đừng vội, anh xem cái này là gì?”
Trên tờ giấy là một dãy số điện thoại.
Ánh mắt Tần Thời Uyên lập tức sáng rỡ, lộ ra vẻ vui mừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, anh cười lạnh: “Hừ, không phải lúc nãy cô vừa bảo là phạm pháp sao? Giờ lại không phạm nữa à?”
Trần Đường thấy được rõ ràng ánh mắt anh đã thay đổi, biết là trong lòng đang vui lắm rồi.
Nhưng mà vui quá sớm.
Đàn ông không thể chiều.
Cô quyết định cho anh một bài học.
“Khi nãy tôi sờ chó, tôi nói với cô ấy là chó nhà tổng giám đốc muốn phối giống. Cô ấy đồng ý, đây là số liên lạc cô ấy đưa.”
Cô nhẹ nhàng nhét mảnh giấy có số điện thoại vào túi áo của Tần Thời Uyên.
Nụ cười trên môi anh lập tức cứng đờ, niềm vui vừa nhen nhóm đã bị dập tắt hoàn toàn.
“……”
“Luna đã triệt sản rồi.”
Trần Đường thản nhiên: “Triệt sản rồi chứ đâu phải triệt tình.”
Tần Thì Uyên lại im lặng.
Anh cảm thấy từ khi có cô thư ký mới này, hình tượng tổng tài bá đạo anh tạo dựng suốt gần ba mươi năm qua đã bắt đầu sụp đổ tan tành.
Nhưng mà không qua giông bão, sao thấy được cầu vồng?
Trần Đường bình tĩnh ngồi lại ghế phụ, mỉm cười gật đầu với tài xế đang há hốc mồm.
“Lái xe đi thôi.”
Chiếc xe lao vút rời khỏi quán cà phê.
Từ gương chiếu hậu, thấy Tần Thời Uyên đang cầm mẩu giấy có số điện thoại mà chau mày suy nghĩ, Trần Đường hài lòng mỉm cười, cô hỏi hệ thống:
“Thế nào rồi?”
Hệ thống 001: 【Cốt truyện… diễn ra suôn sẻ.】
Mặc dù nó quan sát toàn bộ quá trình, không bỏ sót một chi tiết nào nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc trước màn xử lý của Trần Đường. Mỗi lần cốt truyện có nguy cơ lệch hướng, cô đều có thể kéo lại ngoạn mục.
【Tiếp theo…】
Hệ thống vừa mới lên tiếng thì Trần Đường đã vẫy tay với tài xế, ra lệnh:
“Tiếp theo, chú dừng lại ở ngã rẽ phía trước nhé.”
Tần Thì Uyên đang xem số điện thoại thì ngẩng đầu lên, bỗng thấy khu dân cư cũ kỹ xung quanh.
“Đây là đâu?”
Trần Đường tháo dây an toàn. “Tôi đến nhà rồi.”
Tần Thì Uyên kinh ngạc.
Anh còn chưa tan làm, thư ký đã muốn tan làm?
“Chưa có sự cho phép của tôi mà cô muốn tan làm? Mau sắp xếp lại nội dung công việc hôm nay, nhập dữ liệu bản hợp đồng vừa ký, rồi lập kế hoạch nửa năm theo nội dung hợp đồng và nộp cho tôi vào sáng mai.” Tần Thì Uyên lạnh lùng ra lệnh.
Trần Đường không hề dao động.
“Có tính lương làm thêm không?”
“Không.”
Mẹ kiếp!
Vẫn keo kiệt như cũ.
“Bye nhé.”
Trần Đường chuẩn bị xuống xe.
Không có lương, không có đãi ngộ, không có phúc lợi thì cô liều mạng vì cái gì?
Tần Thì Uyên tức đến sôi máu.
“Khốn kiếp! Rốt cuộc là ai tuyển cô vào làm?”
Trần Đường: “Anh.”
Mặt Tần Thời Uyên xám ngoét, anh nghẹn cả cục tức, lúc phỏng vấn thì giỏi giang lắm mà, sao vừa vào công ty đã trái ý anh mọi đường rồi?
Thật muốn đâm mù mắt mình luôn.
“Đứng lại! Cô không tăng ca! Cô dám không tăng ca! Ít nhất…” anh hít sâu một hơi, “ít nhất thì cũng gọi cho cô ấy, bảo cô ấy đến gặp tôi.”
Mục đích lộ rõ, anh đưa mẩu giấy ra.
Trần Đường đang bước xuống xe lại rụt vào, cô quay đầu đánh giá tổng tài bá đạo trước mắt.
“Tổng giám đốc Tần, lúc nãy anh cầm tờ giấy mãi mà không gọi điện là vì không dám à?”
Ra là ánh mắt sâu thẳm, u tối vừa rồi là do không dám?
Giấy vò nát thế kia, chắc nghĩ tới nghĩ lui không ít đâu nhỉ?
Tần Thì Uyên trừng mắt nhìn cô.
“Chuyện nhỏ như vậy, không đáng để tôi đích thân ra tay.”
Trần Đường nhận lấy mẩu giấy nhăn nhúm ấy rồi tiện tay nhét vào cặp.
“Được thôi, tổng giám đốc Tần. Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép tan làm. Bây giờ là năm giờ mười, tôi đã làm thêm mười phút rồi đấy.”
Tần Thời Uyên bực bội khoát tay đuổi.
Còn Trần Đường thì xuống xe rời đi.
Một lúc sau tài xế mới hoàn hồn, qua gương chiếu hậu, ông nhìn thấy mặt tổng giám đốc u ám, dường như anh đang giận dữ, chẳng biết là đang tức Trần thư ký hay tức bản thân.
“Tổng giám đốc Tần, tôi đưa anh về nhà nhé?” Tài xế dè dặt hỏi, sợ bị vạ lây.
Tần Thì Uyên nhíu mày, đầy u oán.
“Không về nữa, đưa tôi về công ty.”
“Cô ta không tăng ca thì tôi tăng!”