Trần Đường gật đầu: “Cô nói đi.”
Bạch Điềm Điềm hỏi: “Anh ta muốn trả tôi bao nhiêu tiền?”
Ánh mắt cô tràn đầy khát vọng được ăn no, ngoài ra thì không có chút cảm xúc nào khác.
Trần Đường khẽ thở dài, cô hiểu được sự khao khát tiền bạc của cô ấy, cũng thấu may vì mình đã sớm giúp cô ấy đàm phán thù lao.
“Ban đầu Tổng giám đốc Tần định trả cho cô mỗi tháng 10 vạn, tôi đã giúp cô đàm phán lên 50 vạn rồi.”
“50 vạn?!”
Vừa nghe 10 vạn là Bạch Điềm Điềm đã rất vui rồi, đến khi nghe 50 vạn, cô trợn to mắt, ánh mắt nhìn Trần Đường chẳng khác nào đang nhìn Thần Tài cả.
Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu, những lời tiếp theo của Trần Đường khiến Bạch Điềm Điềm vừa phấn khích vừa kinh ngạc.
“Hơn nữa cô cứ yên tâm, trong thời gian bao dưỡng, nếu không được sự đồng ý của cô, Tần Thời Uyên sẽ không được động vào cô.”
“Tôi còn giúp cô treo danh nghĩa làm việc tại công ty, được hưởng đầy đủ bảo hiểm xã hội và quỹ nhà ở, có kinh nghiệm làm việc tại công ty MQ, sau này sẽ dễ tìm việc hơn.”
“Bảo hiểm xã hội và quỹ nhà ở đều đóng mức cao nhất.”
“Mỗi tháng được hoàn trả chi phí ăn uống, chỗ ở, không cần chấm công.”
“Đây là hợp đồng, cô xem có cần bổ sung gì không.” Bạch Điềm Điềm hoàn toàn kích động, cô cầm lấy bản hợp đồng mà Trần Đường đưa, không tin vào mắt mình, suýt chút nữa thì quỳ xuống.
“Chị em! Ban đầu tôi cứ tưởng Tần Thời Uyên là ân nhân cứu mạng, hóa ra cô mới chính là người cứu tôi!”
Thực ra, lúc mới nghe đến chuyện bao dưỡng, trong lòng cô cũng từng do dự, giằng xé giữa đạo đức và hiện thực nhưng giờ nhìn bản hợp đồng này, có khác gì cô đi làm đâu chứ?
Trong nguyên tác, sự xuất hiện của Tần Thời Uyên đúng là đã giúp Bạch Điềm Điềm vượt qua cơn nguy cấp nên cô luôn coi anh là ân nhân, vâng lời mọi chuyện.
Giờ thì ân nhân lại biến thành Trần Đường rồi.
“Chị em, cô thật tốt với tôi.”
Bạch Điềm Điềm khoác tay Trần Đường, tuy bị đói mấy ngày có hơi tiều tụy nhưng cô vẫn xinh đẹp như hoa sen vừa nở, ngọt ngào như quả đào, đúng là nữ chính không sai.
Lúc này cô nũng nịu làm nũng với Trần Đường, ai mà không mềm lòng cho được?
Một cô gái thế này ở cạnh Tần Thời Uyên, chẳng khác nào dê vào miệng cọp cả.
“Có thể không dẫn cô ấy đến gặp Tần Thời Uyên không?” Trần Đường hỏi trong đầu.
Hệ thống 001: 【Không được, đây là yêu cầu của cốt truyện, tiếp theo nữ chính bắt buộc phải sống chung với nam chính để phát triển tình cảm.】
Phát triển tình cảm cái khỉ gì?
Rõ ràng là đưa người ta đến cho nam chính hành hạ mà.
Nhìn nữ chính trước mặt ngây thơ như một đóa hoa trắng nhỏ, Trần Đường chợt nghĩ rồi quyết định dạy cho cô ấy một bài học trước.
“Cô Bạch, cô từng nghe câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời.”
…
Biệt thự xa hoa của Tần Thời Uyên nằm ngay trung tâm thành phố, quy mô hoành tráng khiến người ta kinh ngạc, ngay từ cổng vào đã là vườn hoa, đài phun nước, tượng điêu khắc xa xỉ không chút nhân tính, hoàn toàn không có tí hơi thở của chủ nghĩa xã hội cả.
Xa hoa trụy lạc như vậy, sao chẳng ai báo cáo thế?
Thật vô lý.
Trần Đường âm thầm phản đối trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh dẫn Bạch Điềm Điềm vào trong.
Đến trước cửa phòng làm việc, Bạch Điềm Điềm kéo tay áo Trần Đường, ngượng ngùng hỏi nhỏ: “Thư ký Trần, bình thường Tần Thời Uyên thích gì vậy? Tôi có thể học theo một chút.”
Trần Đường cạn lời.
Nãy giờ nói bao nhiêu, hóa ra đều là nước đổ đầu vịt à?
“Cô tận tâm quá mức rồi đấy?”
Bạch Điềm Điềm chớp mắt, cảm động với chính mình: “Tôi đã nhận nhiều tiền như thế, đây là điều tôi nên làm mà.”
Trần Đường: ……
Chẳng trách sau này cô ấy lại bị nam chính hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, còn bị đám nhân vật phụ bắt nạt nữa.
Với tính cách thế này, e là nhất thời khó mà thay đổi, chi bằng đổi cách tiếp cận xem.
Trần Đường nảy ra một ý, cô hạ giọng nói: “Mối tình đầu của sếp Tần tên là Tiêu Vũ Phi, tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện, bình thường cũng chẳng để tâm tới sếp Tần. Cô có thể học theo.”
Vừa dứt lời, hệ thống 001 kinh ngạc: 【Cô quen Tiêu Vũ Phi à? Làm sao biết được tính cách của cô ấy?】
Trần Đường: “Tôi bịa đấy.”
Trong nguyên tác, tình cảm giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm được miêu tả rất kỹ nhưng về mối tình đầu Tiêu Vũ Phi thì chỉ nói lướt qua vài câu, rõ ràng là tác giả không muốn đề cập nhiều.
Thế thì cô được tha hồ tự do sáng tạo rồi.
Hệ thống 001 im re không đáp được.
Còn Bạch Điềm Điềm thì hơi chần chừ.
“Làm lơ Tần Thời Uyên? Như vậy không khiến anh ta tức giận sao?”
Trần Đường quả quyết: “Bây giờ cô thay thế cho mối tình đầu, cô càng mạnh mẽ, sếpTần càng thích. Lát nữa có thể anh ấy sẽ thử cô, nếu cô diễn không giống, hợp đồng sẽ bị hủy, cô sẽ không có tiền đâu.”
Nghe đến câu cuối cùng, Bạch Điềm Điềm lập tức nghiêm túc mà gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi dặn dò xong, Trần Đường gõ cửa phòng làm việc rồi bước vào.
Tần Thời Uyên đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống phía dưới, trong mắt đầy ngạo mạn, đôi mắt sắc như dao.
“Đã đưa người đến rồi?”
Trần Đường giữ vẻ chuyên nghiệp của một thư ký: “Đúng vậy. Bạch Điềm Điềm đã đồng ý làm người thay thế, đây là hợp đồng tôi đã soạn thảo, mời Tổng giám đốc Tần xem qua.”
Tần Thời Uyên nhận lấy, dòng đầu tiên đập vào mắt là: mỗi tháng năm mươi vạn, dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn nghẹn một chút trong lòng.
Tiếp tục xem xuống: bảo hiểm xã hội, quỹ nhà ở, thưởng nửa năm, thưởng cuối năm, n+1… xem đến mức anh suýt tức đến nghẹt thở.
Anh nhắm mắt lại, nhìn sang Trần Đường: “Cô có thiên phú viết hợp đồng đấy.”
Còn chi tiết hơn cả hợp đồng tuyển dụng của công ty MQ nữa.
Trần Đường khiêm tốn đáp: “Cảm ơn sếp Tần đã khen ngợi, tôi vẫn còn có thể tiến bộ thêm.”
“Cô đừng tiến bộ thêm nữa thì hơn.”
Tần Thời Uyên phất tay, ném bản hợp đồng lên bàn.
“Hợp đồng này… khỏi cần xem cũng được.”
Càng xem càng tức, đây là thay thế? Hay là tổ tông?
“Dẫn cô ta vào cho tôi xem.”
“Vâng.”
Trần Đường vừa định ra ngoài dẫn người vào thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu lại dặn dò:
“Sếp Tần, những lời tôi đã nói với anh trước đó, anh còn nhớ chứ? Dù anh coi Bạch Điềm Điềm là thế thân, nhưng cô ấy vẫn là một cá thể độc lập.”
Tần Thời Uyên mất kiên nhẫn mà phẩy tay.
“Đưa cô ta vào đi.”
Rất nhanh, Trần Đường lập tức đưa nữ chính như thỏ trắng đang chờ bên ngoài vào, sau đó cô theo lời căn dặn của Tần Thời Uyên thì rời khỏi thư phòng, nhưng cô không đi xa mà lén trốn ngay ngoài cửa, vểnh tai nghe động tĩnh bên trong.
Trong phòng.
Tần Thời Uyên ngang nhiên quan sát Bạch Điềm Điềm.
Lần đầu gặp ở quán cà phê, anh đã biết cô có gương mặt giống Tiêu Vũ Phi. Nhưng lúc này khi cô thật sự đứng trước mặt, vẫn khiến lòng anh dậy sóng.
Mặc dù vừa rồi đã đồng ý với Trần Đường rất đàng hoàng nhưng trong lòng anh vẫn khinh thường.
Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Tần Thời Uyên định cho cô biết ai mới là "cha" thật sự.
Anh ngoắc ngón tay:
“Lại đây.”
Bạch Điềm Điềm từng bước rụt rè tiến lại gần.
“Tổng giám đốc Tần…”
Xoạt!
Vừa cất lời, cô đã bị Tần Thời Uyên kéo ngã lên sofa rồi bị lật người lại, một tay anh chống cạnh vai cô, tay còn lại bóp cằm cô. Người đàn ông nhếch môi, cười tà mị:
“Nữ nhân, cô…”
Đáng lẽ đây là một động tác rất ngầu, vừa đòi hỏi thể lực, sức tay, lại phải đẹp trai nữa. Bình thường Tần Thời Uyên có thể plank 10 phút nên theo lý thì nên không vấn đề gì. Nhưng hôm nay chưa nói xong câu thì thân thể anh đã lảo đảo, suýt chút nữa ngã luôn.
Bạch Điềm Điềm hoảng sợ, cô vội vàng đỡ lấy anh.
“Tổng giám đốc Tần, anh không sao chứ?”
Tần Thời Uyên thở dốc một chút rồi phẩy tay:
“Không sao, hôm nay xem 200 bản báo cáo, hoa mắt thôi.”
Bạch Điềm Điềm cảm kích nói:
“Sếp Tần, anh vừa quản lý tập đoàn MQ, lại còn làm việc chăm chỉ như vậy, thật là lợi hại.”
Tần Thời Uyên mím môi không nói.
Sao không cố gắng được? Một tháng 50 vạn đó.
Đổi lại là cô, cô cũng cố thôi.
“Chăcs Thư ký Trần đã nói với cô rồi nhỉ? Bắt đầu từ hôm nay, cô chỉ là người thay hế. Nên làm gì, không nên làm gì, mong cô hiểu rõ.”
Bạch Điềm Điềm gật đầu nghiêm túc.
“Tôi biết rồi, sếp Tần.”
“Vậy là tốt.”
Tần Thời Uyên gật đầu hài lòng, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt cô, một lần nữa, anh lại thấy được hình bóng của “bạch nguyệt quang” từ gương mặt giống hệt này, ánh mắt dần trở nên say mê.
“Tiêu Vũ Phi… Vũ Phi…”
Anh lẩm bẩm gọi tên.
Bạch Điềm Điềm cảm nhận rõ ràng được cánh tay siết ở eo ngày càng chặt, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên làn da ở vai cô, như thiêu đốt vậy.
Từ nhỏ cô đã là người mềm mỏng, luôn nhẫn nhịn chịu đựng, dù bị bắt nạt cũng không phản kháng.
Giờ phút này, vốn dĩ cô cũng định nhẫn nhịn nhưng bỗng nhớ lại lời Trần Đường vừa nói.
Tần Thời Uyên đang gọi tên mối tình đầu, chẳng lẽ là đang kiểm tra mình?
Nếu đóng không đạt, hợp đồng sẽ bị hủy, một đồng cũng không có.
Năm mươi vạn đấy! Là năm mươi vạn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Điềm Điềm trở nên nghiêm túc, cô cẩn thận nhớ lại những đặc điểm của “bạch nguyệt quang” mà Trần Đường nói rồi dũng cảm giơ tay lên!
Bốp!
Một cái tát giòn tan vang lên trong phòng, đến cả cửa cũng không ngăn nổi, vang thẳng vào tai Trần Đường đang lén nghe bên ngoài.
“Xong đời rồi.”
Hệ thống 001: 【Xong thật rồi.】
Nữ chính tát nam chính? Không thể nào!
Muốn cô ấy mạnh mẽ độc lập cũng đâu nói là phải ra tay luôn chứ?
Chẳng lẽ tuyến tình cảm sụp đổ rồi?
Trần Đường hơi lo.
“Có khi nào Tần Thời Uyên vì tức giận mà giết Bạch Điềm Điềm luôn không? Dù gì thì đây cũng là người đàn ông từng bước nửa chân vào luật hình sự rồi. Nếu tình hình không ổn, ta sẽ xông vào cứu người! Hệ thống, đưa ta 1 tỷ, ta vào đập chết anh ta!”
Hệ thống 001: 【Cô nằm mơ đi.】
Hứ.
Không mắc bẫy.
Trần Đường bĩu môi.
Bên trong phòng là sự im lặng tuyệt đối.
Sau khi Bạch Điềm Điềm tát xong, cô vẫn luôn quan sát phản ứng của Tần Thời Uyên. Thấy anh ngơ ngác sững sờ tại chỗ, mãi không nói gì thì cô bắt đầu thấp thỏm lo âu.
Lần đầu tiên đánh người, thật sự hơi hoảng.
Tay cũng đau nữa… Anh ta có thấy mình diễn không giống không nhỉ?
Hay là… tát thêm phát nữa?
Ngay lúc cô đang định dồn lực lần hai, cuối cùng Tần Thời Uyên cũng cử động.
Anh đưa tay lên, chậm rãi đặt lên bên má bị đánh, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen tối không chút ánh sáng.
Ngay lúc Trần Đường tưởng anh sắp ra tay, Tần Thời Uyên lại mở miệng:
“Quả nhiên… cô rất giống cô ấy.”
Trần Đường bên ngoài: ???
Đoán trúng thật rồi?!
“Rốt cuộc là Tiêu Vũ Phi người thế nào vậy? Có cơ hội nhất định phải làm quen một lần.”
Hệ thống 001 cũng hơi ngơ: 【Không biết nữa, chưa từng nghe họ nhắc đến.】
Năm phút sau, Bạch Điềm Điềm cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Trần Đường, cô lập tức kích động chạy đến, nắm lấy tay đối phương.
“Thư ký Trần, cô nói đúng thật! Anh ta đúng là thích kiểu này, tôi đã vượt qua vòng phỏng vấn rồi!”
Tâm trạng Trần Đường phức tạp.
“Miễn hai người vui là được, đừng quan tâm sống chết của tôi. Nhưng sao chỉ có cô ra, Tổng giám đốc đâu?”
“Anh ấy nói còn hai mươi bản báo cáo chưa xem xong, bảo tôi về phòng trước.”
Thấy cả tổng tài bá đạo cũng làm việc cật lực như thế, Trần Đường không khỏi nghiêm túc kính nể.
Tần Thời Uyên mà có ý chí như vậy, làm gì mà chẳng thành công.
“Đi thôi, tôi dẫn cô về phòng, tiện thể xem còn thiếu gì không, đừng lo, mấy thứ đó được hoàn trả hết.”
Ánh mắt Bạch Điềm Điềm sáng bừng.
Phòng của cô được sắp xếp ngay cạnh phòng của Tần Thời Uyên, nó có không gian rộng rãi sáng sủa, ban công lớn, quần áo thì đếm không xuể. Đến cả Trần Đường cũng có chút động lòng, liền hỏi hệ thống trong đầu:
“Nếu ta hoàn thành hết nhiệm vụ, có thể mua được biệt thự như thế này không?”
Hệ thống 001: 【Cô nói ở thế giới này? Hay thế giới cũ của cô?】
Trần Đường nghĩ một lúc: “Thế giới cũ.”
Hệ thống 001 hình như đang tính toán gì đó rất nhanh, cuối cùng nó đáp:
【Ở thế giới cũ của cô, tài nguyên bất động sản khan hiếm, biệt thự rất đắt. Nhưng nếu cô hoàn thành hết nhiệm vụ, tiền thưởng đủ để mua một căn nhà, sống cả đời không lo cơm áo.】
Trần Đường: “Nếu mua ở ngoại ô, đủ xây một cô nhi viện không?”
Hệ thống 001 khựng lại, có chút do dự:
【Chắc là…】
Mới nói được hai chữ, hệ thống ngừng một chút rồi sửa lại:
【Đủ!】
“Vậy thì tốt rồi.”
Trần Đường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng cảm thấy bản thân có mục tiêu để hướng tới rồi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Bạch Điềm Điềm, Trần Đường lại bị Tần Thời Uyên gọi vào thư phòng.
Người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc cắm đầu viết, gần như bị hơn hai trăm bản báo cáo dìm chết nên không rảnh ngẩng đầu.
“Những ngày qua cô làm việc khá tốt. Vốn dĩ vẫn còn vài ngày thử việc nhưng tôi chấp thuận sớm, từ giờ cô chính thức được nhận rồi.”
Trần Đường mắt sáng rỡ, cô hết buồn ngủ luôn, lập tức hỏi hệ thống trong đầu:
“Hệ thống, lương và thưởng mà tôi kiếm được ở thế giới này có mang về thế giới thật của tôi được không? Có thể quy đổi 1:1 chứ?”
Hệ thống 001: 【…Được.】
Trần Đường vui sướng đến mức không giấu nổi.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tần.”
Kỳ lạ thật.
Mới mấy ngày trước nhìn anh còn ghét muốn chết, sao hôm nay nhìn ngũ quan lại đẹp như tiên thế này?
Tần Thời Uyên gật nhẹ đầu.
“Tiếp theo cô cần túc trực 24/24, hoàn thành mọi nhiệm vụ tôi giao bất cứ lúc nào.”
Nụ cười trên mặt Trần Đường lập tức biến mất.
“Cái đó thì không được.”
Tần Thời Uyên cau mày, vừa nghe là đoán ra cô đang nghĩ gì.
“Có lương tăng ca.”
Trần Đường: “Thế thì được.”
“Mọi nhiệm vụ tôi giao đều phải hoàn thành.”
“Thế thì không được.”
“Làm tốt sẽ có thưởng.”
“Thế thì được.”
Tốc độ lật mặt thật sự quá nhanh.
Tần Thời Uyên thầm lẩm bẩm, ánh mắt sâu thẳm, mở miệng nói:
“Bây giờ, thư ký Trần, tôi có nhiệm vụ đầu tiên giao cho cô.”