Trước mặt Trần Đường là một ly nước ép dưa hấu ướp lạnh, nước ép đỏ rực tươi mát đựng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, những giọt nước đọng lại ngưng tụ rồi men theo thành ly chảy xuống, gom lại thành một vệt nước tròn trịa trên mặt bàn.
Tí tách.
“Xác nhận lại lần nữa nhé, chỉ cần ta làm theo cốt truyện gốc, hoàn thành việc sửa chữa thế giới này, để nam nữ chính thành đôi viên mãn, là ta có thể quay trở về thế giới ban đầu đúng không?” Trần Đường liếc nhìn ly nước dưa hấu, hỏi thầm trong đầu.
Giọng của Hệ thống 001 nhẹ nhàng, mang theo âm thanh rè rè như dòng điện yếu:
【Đúng vậy. Cốt truyện của thế giới này đã bị lệch khỏi quỹ đạo, việc của cô là sửa lại cho đúng.】
Ba ngày trước, Trần Đường còn đang lượm rác trong khu ổ chuột thì bỗng nhiên xuyên không đến thế giới này, trở thành ký chủ của Hệ thống 001. Theo như lời hệ thống, cô chỉ có thể rời khỏi nơi đây nếu hoàn thành nhiệm vụ.
Đây là một thế giới tiểu thuyết và cốt truyện giống hệt những cuốn tiểu thuyết tổng tài cẩu huyết đời đầu mà Trần Đường từng nghe qua.
Giống như phần lớn nam chính khác, Tần Thời Uyên ngầu lòi, bá đạo vô đối, coi trời bằng vung, có thể nói là người gánh một nửa bộ luật hình sự quốc gia trên lưng. Vì phát hiện nữ chính Bạch Điềm Điềm giống với "bạch nguyệt quang" trong lòng mình, anh liền bắt cóc cô về làm thế thân.
Giam cầm, bỏ trốn, tai nạn xe, bịt đầu mối…
Sau một loạt tình tiết cưỡng cầu yêu đương kiểu “anh đuổi em chạy, em khổ sở quấn lấy anh”, rốt cuộc hai người cũng rơi vào lưới tình, kết hôn rồi sinh con.
Trần Đường đọc xong cả cuốn truyện mà tối sầm mặt mày liên tục, đúng kiểu phim truyền hình 8 giờ tối đầy máu chó từng gây sốt toàn cầu trong tương lai mà.
Thật muốn tát cho nữ chính một cái!
Nam chính thì phải hai cái!
Một người yếu đuối dễ bắt nạt, một người thì vô pháp vô thiên đến mức vô phương cứu chữa.
Nếu ở thế giới tương lai, ít nhất những hành vi của nam chính cũng phải lãnh án ba trăm năm tù. Còn nữ chính thì như dây tơ hồng không có bản thân, bị nam chính bóc lột đến cùng mà không hề phản kháng.
Thường ngày ở khu ổ chuột, Trần Đường đã phải giành ăn với chó hoang cũng đủ mệt rồi, không ngờ xuyên không sang đây, so với hai người kia, lũ chó hoang trông còn đỡ đáng ghét hơn.
Hệ thống 001: 【Đây là một cơ hội tốt đấy, còn hơn nhặt rác như trước nhiều.】
Trần Đường không phục.
“Ta nhặt rác hợp pháp đấy nhé, tôi có giấy chứng nhận hành nghề nhặt rác hẳn hoi! Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, có phần thưởng gì không?”
Hệ thống 001: 【Cô sẽ được quay lại thế giới ban đầu.】
Trần Đường: ……
Thưởng kiểu này thì khác gì không thưởng?
Để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống 001 sắp xếp cho Trần Đường làm thư ký của nam chính.
Hiện tại, Trần Đường đã làm việc tại công ty MQ được ba ngày, cô tận tụy quên mình, cuối cùng cũng đợi được ngày nam nữ chính gặp nhau.
Trong quán cà phê, nam chính Tần Thời Uyên đang đàm phán làm ăn với đối tác ngồi đối diện.
Là thư ký, Trần Đường hơi mất tập trung.
Cô cúi đầu nhìn bộ vest công sở màu đen thanh lịch trên người mình, chất vải mềm mại vừa vặn, khuy áo bó sát ở eo.
Đôi tay thon dài đặt gọn gàng trên đầu gối, không có vết bỏng do khí độc, cũng không còn vết bẩn từ việc bới rác, cả vết chó hoang cắn khi tranh đồ ăn cũng không thấy nữa, thật sạch sẽ và trắng trẻo. Cô vừa ngẩn người nhìn tay mình, vừa cảm nhận nhiệt độ dễ chịu xung quanh, không nóng cũng chẳng lạnh.
Quán cà phê được trang trí theo phong cách rừng rậm, cây xanh phủ kín mọi góc, tươi tốt rực rỡ, tiếng nhạc nhẹ du dương lan tỏa trong không khí.
Dù đã đến đây ba ngày, cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với thế giới và thân phận mới này.
Ngũ quan của cô không khác mấy so với trước, nhưng mọi vết thương trên cơ thể đã biến mất, không còn xanh xao gầy gò, cứ như đang sống trong mơ vậy.
Trần Đường siết tay lại, cảm nhận sức sống tràn đầy trong cơ thể. Nghe Tần Thời Uyên gọi lấy tài liệu, cô lập tức ngẩng đầu.
Nam chính Tần Thời Uyên ngồi cạnh, bộ vest thủ công do thợ may Ý chế tác ôm lấy vóc dáng cao gần 1m9 của anh, phác họa rõ những đường nét cơ bắp mạnh mẽ ở ngực, vai rộng, eo thon, mông cong - quả là kiệt tác của Nữ Oa, chỉ tiếc là không làm người, mấy việc sau này làm đủ để ngồi tù cả đống lần đấy.
Trần Đường đưa tài liệu qua, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện giữa anh và giám đốc đối tác, vừa chú ý đến miếng bánh ngọt thơm phức trên bàn, khóe mắt thì dõi theo một bóng người đang đi đi lại lại gần đó.
Là một nhân viên phục vụ trong quán cà phê.
Người này mượn cớ bưng cà phê mà đến sau lưng Trần Đường, cúi người xuống ở một khoảng cách rất gần, gần như sắp dán vào lưng cô.
Ánh mắt Trần Đường lập tức trở nên sắc lạnh, cô dời tầm nhìn khỏi bánh ngọt. Giây tiếp theo, cô nắm chặt lấy tay tên phục vụ đang định thò vào lưng quần mình.
“Anh định làm gì?”
Trong thế giới tương lai, không có phúc lợi xã hội, Trần Đường lớn lên một mình ở khu ổ chuột, lăn lộn với chó hoang để tranh giành đồ ăn, đấu trí với kẻ biến thái nên sớm đã rèn luyện cho mình một đôi mắt tinh như cú vọ.
Tên này, dễ xử lý hơn chó hoang nhiều.
“Ai da!”
Tên phục vụ lập tức hét thảm, đau đến mức khuỵu một chân xuống.
Tiếng động lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, ai nấy đều nhìn về phía bên này. Nam chính bên kia bàn, người đang bàn chuyện làm ăn, cũng quay đầu lại lúc này.
“Thư ký Trần, cô đang làm gì vậy? Bây giờ là giờ làm việc!”
Giọng Tần Thời Uyên không hài lòng, lúc này lông mày anh nhíu lại, ánh mắt sắc bén, khí thế mạnh mẽ áp người.
Trần Đường siết chặt cổ tay tên phục vụ, ánh mắt đầy hoang dã.
“Tôi ngừng làm việc một chút, tôi bắt được một tên biến thái.”
Tên nhân viên phục vụ đau đến vã mồ hôi lạnh, cuống cuồng vùng vẫy, nhưng lại phát hiện tuy người phụ nữ trước mặt dáng người nhỏ nhắn, nhìn thì mảnh mai yếu ớt, mà sức lực lại kinh người, tay cô cứ như cái kìm thép, khóa chặt gã không nhúc nhích nổi.
Lúc này, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô ánh lên tia hung ác như sói hoang, sắc bén dữ dằn khiến anh không dám phản kháng, chỉ có thể cúi đầu, chột dạ.
Bên kia, sắc mặt Tần Thời Uyên vẫn khó coi. Cái cô thư ký mới đến này, lý lịch đúng là đẹp như mơ, nhưng kinh nghiệm làm việc quá thiếu, chẳng giống thư ký mà trông giống gì vệ sĩ hơn.
“Giải quyết nhanh lên, đừng ảnh hưởng đến công việc tiếp theo.” Anh lạnh lùng ném ra một câu.
Trần Đường gật đầu, cô xoắn chặt tay tên phục vụ lại, vậy mà thật sự nhấc bổng gã từ mặt đất lên.
Trong lúc đó, gã này vùng vẫy mấy lần định trốn, đều bị cô mạnh mẽ đè xuống, còn bị cô đá một cú vào bắp chân nữa.
Mọi người xung quanh thấy cô ra tay dứt khoát như vậy thì đồng loạt kinh hô.
Trần Đường nói: “Đừng động đậy, nếu không thì lần sau tôi không chắc sẽ đá trúng chỗ nào đâu.”
Mặt tên phục vụ lập tức trắng bệch, không dám nhúc nhích nữa.
Trần Đường túm gã đi thẳng tới quầy rồi giao cho quản lý, dặn đối phương đưa người đến đồn cảnh sát. Làm xong tất cả, cô phủi phủi tay rồi quay người định quay lại chỗ ngồi thì phát hiện cả quán cà phê đều đang nhìn mình.
……
“Nhìn tôi làm gì vậy?”
Bốp bốp bốp.
Một người bắt đầu vỗ tay, rồi ngày càng nhiều tiếng vỗ tay vang lên.
“Quá ngầu!”
“Chị gái học võ đúng không? Mấy chiêu vừa rồi chất lượng thật đấy!”
“Gặp loại biến thái này thì phải xử lý thế! Làm tốt lắm!”
……
Nhìn dáng vẻ tên phục vụ, chắc là kẻ quen thói ở đây, không biết bao nhiêu người từng bị gã quấy rối, hôm nay cuối cùng mới có người dám đứng ra.
Quán này vốn đa phần là khách nữ, kẻ xấu bị bắt, sau này môi trường sẽ an toàn hơn, mọi người vui mừng còn không kịp, huống hồ lúc nãy Trần Đường thật sự rất ngầu!
Trần Đường có chút ngại ngùng mà phẩy tay.
Chuyện nhỏ ấy mà, chuyện nhỏ.
Cô không nhịn được mà bật cười, tâm trạng trở nên vui vẻ, vừa ngồi xuống, cô đã hỏi hệ thống trong đầu: “Xong rồi, nhiệm vụ tiếp theo là gì?”
Hệ thống 001: 【Chứng kiến lần gặp gỡ đầu tiên của nữ chính và nam chính.】
OK!
Trần Đường yên tâm chờ đợi, vừa ngồi, cô vừa gọi hết món trong menu ra, dọn đầy cả bàn trong ánh mắt kinh ngạc của nam chính. Dù sao cũng được công ty chi trả, lát nữa cô có thể gói mang về hết.
Sau khi ký xong hợp đồng, bọn họ chuẩn bị rời đi.
……
Trần Đường bắt đầu cuống lên.
“Sao nữ chính vẫn chưa xuất hiện?”
Không đến bây giờ là nam chính đi mất thật đấy!
Để đợi được cảnh hôm nay, cô đã kiên nhẫn ngồi chờ suốt ba ngày đó!
Hệ thống 001: 【Theo kịch bản, hôm nay nữ chính sẽ hẹn bạn gặp mặt ở quán cà phê này. Trong lúc chờ đợi, cô ấy bị một tên biến thái quấy rối, nam chính tình cờ nhìn thấy thì ra tay giúp đỡ. Sau đó, nam chính phát hiện khuôn mặt nữ chính rất giống mối tình đầu trong lòng mình, thế là anh ấy bắt cô ấy về làm thế thân. Từ đó mới dẫn đến chuỗi tình tiết tiếp theo.】
Bị quấy rối…
Bị quấy rối…
Hôm nay có ai bị quấy rối đâu?
Trần Đường bỗng sững người.
“Khoan đã, chẳng lẽ kẻ quấy rối nữ chính chính là tên phục vụ ban nãy?”
Hệ thống 001: 【……】
Trần Đường: “Tên phục vụ đó… không chỉ định quấy rối nam chính, mà còn định quấy rối nữ chính? Gã bận rộn thế cơ à? Giờ gã đâu rồi?”
Hệ thống 001 tra cứu một lúc, bất lực đáp: 【Đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.】
“Thế là toi rồi.”
Hệ thống 001: 【Nếu nam chính và nữ chính lỡ mất cơ hội gặp nhau lần này, toàn bộ tuyến cốt truyện sẽ lệch hướng, thế giới này sẽ xảy ra biến động nghiêm trọng!】
Xét đến hậu quả nghiêm trọng, giọng hệ thống cũng lộ ra vẻ gấp gáp.
“Nhưng giờ ta biết đi đâu tìm một tên biến thái để quấy rối nữ chính chứ?”
Khéo quá hóa vụng.
Không có biến thái thì làm sao nam nữ chính gặp nhau?
Giờ Trần Đường hơi hối hận rồi, có lẽ vừa nãy cô không nên bắt tên phục vụ kia. Bị sờ một cái cũng không chết ai, cốt truyện mới là điều quan trọng.
“Giờ nữ chính đang ở đâu?”
Hệ thống 001: 【Phía trước bên trái của cô.】
Trần Đường ngẩng đầu nhìn thì thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất với mái tóc dài đen nhánh hơi xoăn, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thanh tú, bên chân là một chú chó Samoyed trắng muốt như kẹo bông.
Theo nguyên tác, nữ chính hiện đang gặp khủng hoảng tài chính, nghèo đến mức trong sạch tuyệt đối, đang định gửi chó nhờ nhà bạn chăm hộ, nên hôm nay hẹn gặp mặt tại quán cà phê.
Trông cô ấy rất sốt ruột, luôn nhìn vào điện thoại, không hề ngẩng đầu lên.
Lúc này, Tần Thời Uyên đã đàm phán xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trần Đường xách cặp văn kiện đi sau anh, trơ mắt nhìn Tần Thời Uyên không liếc ngang dọc gì mà đi ngang qua nữ chính, sắp sửa ra khỏi cửa.
Phải làm sao đây?
Nam chính không nhìn thấy mặt nữ chính thì sẽ không phát hiện cô ấy giống bạch nguyệt quang, thì đoạn cốt truyện thay thế mối tình đầu phía sau cũng không có.
Trần Đường nghiến răng, cô quay người túm lấy chân chú Samoyed, xoa xoa vài cái.
“Bảo bối, tay em mềm thật đấy, bình thường dùng loại kem dưỡng nào thế? Bảo dưỡng kỹ thế này cơ mà.”
“Chỉ là hơi lạnh, có cần tôi làm ấm giúp không?”
“Nào nào nào, đến đây, để trong lòng tôi làm ấm một chút ~~”
Hệ thống 001: 【?】
Chú Samoyed: 【?????】