Trần Đường chậm rãi giơ ra năm ngón tay: “50 vạn.”

Tần Thời Uyên lập tức trừng to mắt.

“50 vạn?! Cô coi chỗ tôi là máy rút tiền chắc?!”

Thật là…

Trần Đường chưa từng thấy tổng tài bá đạo nào keo kiệt như thế này.

Tổng tài nhà người ta thì một phút vung ra cả trăm vạn, còn Tần Thời Uyên thì keo như gà sắt vậy.

Theo thiết lập trong nguyên tác, hiện giờ nữ chính Bạch Điềm Điềm nghèo rớt mồng tơi. Sau khi nhận được điện thoại của nam chính, cô ấy lập tức đồng ý yêu cầu của đối phương, trở thành người thay thế cho mối tình đầu Tiêu Vũ Phi, thù lao mỗi tháng là 10 vạn.

Thoạt nhìn thì có vẻ cao, nhưng thực chất chẳng tiêu được xu nào, bởi sau đó nữ chính còn phải trải qua các tình tiết như người nhà bị bệnh nặng, bị phản diện uy hiếp, bị thằng em vô dụng hút máu, khiến cô ấy luôn trong cảnh tay trắng, đến cuối cùng còn chẳng có tiền mua vé để bỏ trốn nên bị bắt lại giữa đường.

Trần Đường cũng nghèo rớt mồng tơi nên vô cùng đồng cảm.

Vừa rồi cô đã hỏi hệ thống rồi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính một cách suôn sẻ, thì các tình tiết khác có thể thay đổi chút ít, không ảnh hưởng gì lớn.

Thế nên, Trần Đường quyết định khiến bản thân thoải mái hơn một chút.

Cô nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ xuống sau tai, nghiêm túc nói: “Theo tôi được biết, anh và cô Tiêu là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm. Tình cảm như vậy không có 50 vạn thì không đủ thể hiện. Đây không phải là phí bao dưỡng, mà là giá trị của một tấm chân tình.”

Tần Thời Uyên hơi bị thuyết phục rồi.

Khi xưa mối tình đầu của Tiêu Vũ Phi chia tay anh, chuyện náo động khắp thành phố, Tần Thời Uyên cũng sống dở chết dở, tự cho rằng tình yêu mà mình dành cho Tiêu Vũ Phi là thật lòng không gì sánh bằng.

Nên giờ đây nghe lời Trần Đường nói, đây không phải phí bao dưỡng, mà là chân tình của anh, Tần Thời Uyên bỗng cảm thấy 50 vạn còn hơi ít.

“Chỉ cần 50 vạn là cô ấy đồng ý thật sao?”

Trần Đường: “Đây chỉ là bước đầu tiên. Sau đó còn hàng loạt chi tiết cần làm rõ. Ví dụ, anh cần một người thay thế về ngoại hình? Hay là thay thế về mặt tình cảm?”

“Nói kỹ hơn xem.”

“Nếu là thay thế ngoại hình, thì tônge giám đốc tổng anh thích gương mặt của Bạch Điềm Điềm, vậy chỉ cần cô ấy ở bên anh, để anh nhìn thấy gương mặt đó là đủ. Còn nếu là thay thế tình cảm, thì cô ấy sẽ phải đáp ứng một số nhu cầu tình cảm của anh, bao gồm cả việc có cần bắt chước ngữ điệu, động tác và thói quen của cô Tiêu hay không. Những cái này tốt nhất nên tính phí riêng.”

“Ngoài ra, trong thời gian cô ấy làm người thay thế, anh không được có bất kỳ hành vi quấy rối nào đối với Bạch Điềm Điềm.”

Tần Thời Uyên cau mày, khó chịu: “Ý cô là tôi bỏ tiền ra bao dưỡng cô ta mà lại không được động vào cô ta à?”

Trong nguyên tác, sau khi uống rượu, lúc nửa đêm hay khi tâm trạng tồi tệ, Tần Thời Uyên thường xuyên sẽ coi Bạch Điềm Điềm là Tiêu Vũ Phi mà ôm ấp hôn hít cô ấy. Vậy thì khác gì quấy rối nơi làm việc đâu?

Thế mà khi đối mặt với mối tình đầu Tiêu Vũ Phi thật, anh ta lại chẳng dám làm gì, ngay cả tay còn chưa từng nắm.

Đúng là đàn ông, toàn nhìn mặt mà đối xử thôi.

Trần Đường: “Sếp Tần, tôi đang nghĩ cho anh thôi. Anh đã coi Bạch Điềm Điềm là cô Tiêu thì hãy tự hỏi bản thân, nếu đối mặt với cô Tiêu, anh có ép buộc hay quấy rối cô ấy không?”

Tần Thời Uyên cụp mắt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Trần Đường: “Đối với đàn ông, sính lễ tốt nhất là sự trong sạch. Nếu vài năm sau, cô Tiêu quay lại, phát hiện ra anh đã ‘người người đều có phần’ thì liệu cô ấy còn muốn anh không? Tôi nghĩ là không.”

“Bao dưỡng là lựa chọn của anh, nhưng giữ mình là ranh giới cuối cùng của anh.”

Trần Đường nói chuyện trôi chảy, lập luận chặt chẽ, khiến Tần Thời Uyên chìm vào trầm tư.

Một tháng bỏ ra 50 vạn để bao dưỡng người thay thế mà còn không được đụng vào, cùng bao nhiêu quy định như vậy, ai mà chấp nhận nổi?

Một lúc sau, Tần Thời Uyên hít sâu một hơi: “Liên hệ với Bạch Điềm Điềm, cứ làm theo cô nói.”

Cuối cùng, Trần Đường cũng nở nụ cười.

“Được, sếp Tần. Nếu không còn việc gì nữa, tôi sẽ đi liên hệ với cô Bạch.”

Tần Thời Uyên rất mất kiên nhẫn mà xua tay.

Trần Đường khẽ gật đầu rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, Tần Thời Uyên nhíu mày, đi đi lại lại.

Một lúc lâu sau, như hạ quyết tâm rất lớn, anh nhấn máy gọi cho trợ lý.

“Gửi hết kế hoạch công việc tháng sau... không, ba tháng tới vào đây.”

Trợ lý ngẩn người.

“Sếp Tần, chẳng phải anh định nghỉ phép sao?”

Tần Thời Uyên hừ lạnh một tiếng.

“Không nghỉ nữa, từ hôm nay bắt đầu tăng ca. Một tháng 50 vạn, hừ, phải tăng ca kiếm lại cho bằng được!”

Cúp máy, trợ lý ngơ ngác nhìn theo Trần Đường vừa rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

“Cô vừa nói gì với sếp Tần vậy? Tự nhiên lại hủy lịch nghỉ phép, còn bảo tôi mang kế hoạch của cả quý vào, định bắt đầu tăng ca rồi.”

Trần Đường: “Đàn ông có tiền thì sẽ hư, nhưng có áp lực thì mới có động lực.”

Trợ lý tròn mắt, tuy cô không hiểu rõ nhưng vẫn thấy có lý nên tò mò đánh giá người thư ký mới đến này.

Cô ấy có dáng người cao gầy, áo vest đen hai hàng cúc ôm lấy vòng eo thon, tóc ngắn đến tai gọn gàng mạnh mẽ, không giống người mới chút nào mà xử lý công việc rất lão luyện.

Sáng nay vừa đến đã đi trễ, còn tự ý vắng mặt, vậy mà cô ấy vẫn có thể bình yên đi ra từ văn phòng tổng giám đốc Tần.

Càng kỳ lạ hơn là sau cuộc nói chuyện, thư ký thì không tăng ca, còn sếp lại bắt đầu tăng ca.

Phục thật mà.

Ban đầu Trần Đường định nghỉ việc, mới vào làm ba ngày, cũng chưa để tâm làm quen với ai. Nhưng giờ tình thế đã khác, nếu đã quyết định tiếp tục thực hiện nhiệm vụ thì có lẽ người trợ lý trước mắt sẽ là đồng nghiệp lâu dài của cô.

Trợ lý và thư ký - hai nhân vật bị tổng tài bá đạo ngược đãi nhiều nhất trong nguyên tác.

Cô mỉm cười, hơi cảm thông mà đưa tay ra.

“Chào cô, tôi là Trần Đường. Trợ lý Chương, cô tên là…”

“Đều là đồng nghiệp cả, cô cứ gọi tôi là Thanh Đồng là được.”

Trần Đường: …

“Gọi thẳng cấp bậc của cô hả? Không hay lắm đâu nhỉ?”

Trợ lý Chương sững người, sau đó bật cười.

“Thanh trong xanh xao, Đồng trong đỏ hồng. Tôi là Chương Thanh Đồng, không phải ‘thanh đồng’ cấp bậc gì đâu. Thư ký Trần, rất vui được làm việc cùng cô. Chế độ đãi ngộ ở MQ khá tốt đấy.”

Trần Đường cười gượng.

“Ha ha, cô vui mừng sớm quá rồi.”

Lương thưởng và chế độ của MQ đúng là từng rất tốt, nhưng đó là chuyện trước kia, sau này vì tình yêu lố bịch của nam nữ chính thì còn mệt dài dài.

Vừa ngồi lại vào chỗ, tiếng hệ thống lập tức vang lên trong đầu cô.

【Cô nói những lời khi nãy... có gây ảnh hưởng gì đến tình tiết không?】

Trần Đường quả quyết: “Không đâu, tôi làm vậy là để giúp cảm tình của nam nữ chính tiến triển thêm. Ai lại đi thích một người vừa bá đạo vừa keo kiệt chứ?”

Hệ thống 001 bán tín bán nghi: 【Vậy là nữ chính sẽ đồng ý làm người thay thế thật sao?】

“Tất nhiên.”

Trần Đường cầm lấy tờ giấy ghi số điện thoại, suy nghĩ một chút, cô quyết định không gọi điện mà đi gặp mặt nói chuyện trực tiếp với Bạch Điềm Điềm.

Sau khi gửi tin hẹn gặp, cô xách cặp công văn rời đi nhanh chóng.

Vừa ra khỏi công ty, cô lập tức đi thẳng tới trung tâm thương mại bên cạnh.

Hệ thống 001: 【Không phải cô định đi tìm nữ chính sao?】

Trần Đường cầm thẻ ngân hàng, mặt mày rạng rỡ: “Giờ tôi là triệu phú rồi, không tiêu xài một trận thì uổng phí quá.”

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có nhiều tiền thế này. Bây giờ cuối cùng cũng khá giả, nhất định phải lên đồ cho ra dáng mới được.

Hệ thống 001 kiên nhẫn khuyên bảo: 【Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm nữ chính, hoàn thành nhiệm vụ sếp Tần tổng. Trung tâm thương mại này là nơi xa hoa nhất cả nước, trong đó toàn là hàng hiệu, mua vài món là sạch túi ngay. Hãy cẩn thận! Nhất định phải cẩn thận!】

Hệ thống vô cùng sốt ruột, nó lo rằng Trần Đường nghèo lâu ngày, giờ đột nhiên phát tài là sẽ vừa cầm được tiền đã lao ngay vào mua sắm xa xỉ, từ đó hình thành thói quen tiêu xài hoang phí.

【Ký chủ! Cảnh giác với bẫy tiêu dùng! Ký chủ!】

Trần Đường làm như không nghe thấy.

Lúc này trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến tiêu tiền, nhất định phải tiêu cho thật đã!

Có tiền mà không tiêu, thì khác gì mắc ẻ mà không đi?

Cô đi thẳng tới cửa trung tâm thương mại, vừa định bước vào thì đột nhiên rẽ chân, chuyển hướng sang quầy bán bánh kếp ngay cửa rồi đứng lại, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mấy món trên quầy.

“Ông chủ, cho tôi hai suất!”

Hệ thống 001: 【……】

Hệ thống 001: 【Cô bảo tiêu xài cho đã, là mua cái bánh kếp năm tệ này á?】

“Hừ.”

Trần Đường khẽ cười.

Cái hệ thống này vẫn còn non lắm.

Cô chậm rãi giơ tay phải lên, đưa ra trước mặt ông chủ quầy đồ ăn năm ngón tay, sau đó xoay bàn tay lại, đưa ra lần nữa, giọng trầm xuống:

“Ông chủ, tôi muốn thêm mười quả trứng!”

Mười quả trứng, cảm giác như đang mua mười căn nhà vậy.

Hệ thống 001: 【…… Đây là điều cô gọi là xa xỉ sao?】

Trần Đường hít sâu một hơi, cảm xúc dâng trào.

“Thế này còn chưa đủ xa xỉ à? Mười quả trứng! Mười tệ! Làm hai suất, tổng cộng là ba mươi tệ! Ngươi biết ở tương lai, tôi phải nhặt bao nhiêu chai nhựa mới đổi được ba mươi tệ không? Biết tính không?”

Hệ thống 001: 【Ba trăm cái?】

“Sai, là hai trăm chín mươi bảy cái, mỗi chai nhựa một 0.1 tệ, nhưng chủ vựa ve chai sẽ tặng 0.1 tệ nữa khi gom đủ mười cái.”

Hệ thống 001: 【……】

Nó lại học thêm được một mớ kiến thức vô dụng rồi.

Chẳng bao lâu sau, ông chủ quầy làm xong hai chiếc bánh kếp đưa qua, Trần Đường nhận lấy, gói kỹ rồi bỏ vào cặp công văn, sau đó nhanh chóng đi đến điểm hẹn.

Bạch Điềm Điềm sống ở phía tây thành phố, Trần Đường đi thẳng đến nhà cô ấy. Ban đầu, cô định quan sát cuộc sống của nữ chính ở cự ly gần, ai ngờ vừa bước vào là quan sát được luôn bởi cái căn nhà nhỏ bé đó chẳng còn gì ngoài cô ấy và mấy bức tường chịu lực cả.

Trần Đường đột nhiên cảm thấy một tháng 50 vạn vẫn là quá ít.

Cô bước vào rồi đưa một chiếc bánh kếp còn nóng hổi cho đối phương.

“Ăn không? Tôi mang bữa sáng cho cô đây.”

Bạch Điềm Điềm mỉm cười yếu ớt. Vì từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì, cô toát ra vẻ đẹp mong manh sắp chết đói nhưng vẫn khéo léo từ chối.

“Cảm ơn cô, không cần đâu.”

Trần Đường: “Tôi thêm mười quả trứng đấy.”

“... Thật xa hoa, cảm ơn cô.”

Bạch Điềm Điềm bây giờ đã nghèo đến mức không một xu dính túi. Hôm qua có người bạn mời ăn một bữa ở quán cà phê, từ đó đến giờ cô chưa hề ăn gì, bụng đói réo ầm ầm từ lâu rồi.

Sau khi gia đình phá sản, cô từng định tìm việc làm nhưng từ nhỏ mười ngón tay chưa từng dính nước lã, rửa bát thì làm vỡ chén, bưng đồ ăn thì làm đổ canh nên đều chưa đến hai ngày đã bị đuổi việc.

Cô thật sự không còn đường nào khác, nếu tiếp tục không được, chỉ có thể về quê trồng rau thôi.

Hai người mỗi người cầm một chiếc bánh kếp siêu cấp xa hoa ăn một cách ngon lành, suốt quá trình không ai nói gì, chỉ tập trung ăn sạch sẽ từng miếng.

Ăn xong, lau miệng xong, Trần Đường nghiêm túc, tỏ rõ thái độ công việc.

“Cô Bạch, tôi đến thay mặt Tổng giám đốc Tần để tìm cô. Tần Thời Uyên ấy, cô còn nhớ chứ?”

Bạch Điềm Điềm ăn no rồi, sắc mặt trông khá hơn hẳn, cô nhớ lại chuyện ở quán cà phê hôm qua thì ngượng ngùng cười.

“Nhớ chứ, là vì chuyện con chó à? Tứ Hỉ đã triệt sản rồi, tôi không chắc nó còn chịu được…”

“Không phải chó, mà là cô.” Trần Đường nghiêm túc nói: “Cô Bạch, cô có ngoại hình rất giống mối tình đàu của sếp Tần, vì vậy anh ấy muốn mời cô làm người thay thế. Nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng mà…”

“Được thôi.”

Trần Đường: ……

Biết chắc nữ chính sẽ đồng ý, nhưng không ngờ lại gật đầu nhanh đến thế.

Chẳng phải đây là cô gái trong sáng, thuần khiết sao?

Hệ thống 001: 【Đây là thiết lập kịch bản.】

Trần Đường không nhịn được mà nhắc lại: “Cô Bạch, sếp Tần muốn bao dưỡng cô, không phải nuôi cô đâu, cô nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi, tôi biết là mình không nên đồng ý nhưng tôi sắp chết đói rồi.”

Bạch Điềm Điềm nói câu này với nụ cười chua chát, có vẻ như sắp không sống nổi thật vậy. Sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng là hậu quả của việc thiếu dinh dưỡng. Ánh mắt cô kiên định nhìn Trần Đường:

“Thư ký Trần, bây giờ tôi chỉ có một câu hỏi, có thể hỏi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play