Dịch: Việt Dạ
Văn án:
Hạ Vãn Tình cả đời vì người nhà mà chịu đủ đắng cay: bị em gái cùng mẹ kế dồn vào chỗ chết, bán đứng làm thế thân cưới gả cho Lục gia thiếu gia - người bị đồn vừa nghèo, vừa bệnh nặng, vừa không sống được bao lâu.
Cứ ngỡ đời này vùi thân nơi địa ngục, ai ngờ ông trời thương tình cho cô trọng sinh về lại chính ngày cưới, trở lại trên thân thể "cô dâu ngốc" bị thế thân năm đó. Đời này, cô không còn ngu ngốc nhẫn nhịn nữa.
Kẻ phản bội - trả lại!
Kẻ hãm hại - vạch mặt!
Cô một tay lật ngược ván cờ, xé toang lớp mặt nạ giả tạo của trà xanh và mẹ kế độc ác.
Còn về Lục thiếu gia mà mọi người cười chê là "nghèo - bệnh - tàn", cô vốn định nhắm mắt cưới đại để trả thù, ai ngờ... càng sống chung càng thấy sai sai. Người đàn ông bị cả thế giới chê cười ấy, lại dần bộc lộ khí chất nguy hiểm, quyền lực và không thể xem thường. Hóa ra, bệnh thì giả, nghèo cũng giả, phế nhân càng là giả, anh chính là đại lão giấu mình, tay che trời đất!
Phu thê hai người, một người giả ngu, một người giả bệnh, mạnh ai nấy diễn, cuối cùng trở thành tổ hợp đánh đâu thắng đó, ngọt ngào vô đối.
Khi người nhà trước kia quay về cầu xin tha thứ, đám "cặn bã" run rẩy nói:
“Lục thiếu, vợ anh giả ngốc, anh không lo sao?”
Lục thiếu ôm chặt người trong lòng, khóe môi nhếch lên:
“Cô ấy giả ngốc, tôi giả bệnh. Chúng tôi trời sinh một cặp.”
Dịch: Việt Dạ