“Aaa! Cứu với!”

Hai người giúp việc hoảng loạn nhào xuống tầng một, quần áo xộc xệch, mặt cắt không còn giọt máu.

Ánh đèn sáng trưng ở phòng khách như thể là nơi duy nhất có thể níu kéo sự tỉnh táo của họ.

“Mẹ, mẹ với bác làm cái gì vậy?”

Hạ Uyển Du vừa đắp mặt nạ xong, tay còn cầm lọ kem dưỡng da. Gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, nhìn đâu cũng thấy sang chảnh.

Chưa kịp để Lý Diễm Mai hoàn hồn, Hạ Vãn Tình đã từ hành lang chạy tới, tay cầm một quả bóng phát sáng.

“Ha ha, vui ghê, bóng sáng sáng nè!”

Cô cười khanh khách, cầm quả bóng như thể đang ôm một báu vật trong tay.

“Trời ơi! Mẹ sao lại thả con dở hơi này ra chứ!”

Hạ Uyển Du lập tức lùi lại mấy bước, ánh mắt tràn đầy ghê tởm, như thể Hạ Vãn Tình không phải người, mà là con thú trong chuồng nhà họ đang lỡ để xổng.

Lý Diễm Mai là phu nhân chủ nhà, cố gắng hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Vãn Tình đang chạy nhảy tung tăng, bà ta càng thêm kinh ngạc.

Không chết?

Không những không chết, mà còn vui vẻ thế kia?

Bà ta quay sang quát vào mặt người giúp việc: “Bà Vương! Bà bị lú lẫn rồi hả? Lương tháng này trừ một nửa!”

Lý Diễm Mai xuất thân danh giá, trước giờ chưa từng mất mặt đến mức quần áo bẩn thỉu, tóc tai bù xù như hôm nay. Bà càng nghĩ càng bực, chụp lấy bình hoa trên bàn, nhắm thẳng vào Hạ Vãn Tình mà ném.

Đúng lúc đó, quả bóng phát sáng trong tay Hạ Vãn Tình rơi ra, lăn về phía sau lưng Hạ Uyển Du. Cô vừa chạy theo vừa la hét:

“Ơi! Bóng chạy mất tiêu rồi!”

Hạ Uyển Du đang cúi đầu thoa kem, không hề hay biết.

“RẦM!”

Chiếc bình hoa đập trúng vai cô ta, vỡ tan tành trên sàn.

“Aaaa đau quá!”

Hạ Uyển Du ôm vai la lên oai oái, nước mắt trực trào.

Hạ Vãn Tình vì tiếng động quá lớn mà sợ đến mức ngồi thụp xuống sát bên tủ, ôm chặt đầu.

“Con gái mẹ ơi...”

Lý Diễm Mai thấy con gái ruột mình bị thương thì hốt hoảng lao tới, lo lắng như thể cô ta bị chặt mất nửa cái tay.

Tất cả chỉ vì con dở hơi này dám chạy loạn!

“Bà Vương! Còn đứng đực ra đấy làm gì! Dắt con dở này xuống tầng hầm, đánh cho nó một trận nhớ đời cho tôi!”

Người giúp việc tên Vương gật đầu lia lịa. Bà ta cứ tưởng Hạ Vãn Tình chết đuối rồi, giờ thấy không sao thì cũng muốn nhân cơ hội "xử lý" luôn thể.

“Đang làm cái quái gì dưới đó vậy?!”

Giọng Hạ Vệ Quốc từ tầng trên vang xuống. Ông ta vừa tỉnh giấc vì đám hỗn loạn dưới lầu.

“Ba à, ba nhìn vai con nè, sưng đỏ cả rồi đó!”

Hạ Uyển Du tranh thủ làm nũng với bố. Hạ Vệ Quốc nhìn đứa con gái yêu bị thương thì cũng tức tối chẳng kém.

Tất cả những gì diễn ra, Hạ Vãn Tình đều thu hết vào mắt. Lông mi dài khẽ cụp xuống, che đi ánh nhìn lạnh băng như thép rỉ.

Gia đình gì mà “tình thân ấm áp” thế kia?

Cùng là con ruột, Hạ Uyển Du bị xước vai thì cả nhà nháo nhào, còn cô từ đầu đến chân đầy vết thương thì ai thèm để ý?

Tiếng cãi vã, la ó dưới lầu mỗi lúc một to. Hạ Vệ Quốc không muốn ầm ĩ thêm nên ra lệnh:

“Thôi đủ rồi. Cũng muộn rồi. Mai còn phải mang con bé này sang nhà họ Lục giao cho thằng phế vật kia nữa, giờ mà bị thương thêm thì rách chuyện!”

Lục Cảnh Thâm…

Cái tên này gợi cho Hạ Vãn Tình chút ký ức mơ hồ. Cậu ba nhà họ Lục ở Yến Kinh, nghe nói là thiên tài một thời, chỉ tiếc cơ thể yếu ớt nên bị gia đình giấu kín như bảo vật.

Cho dù không phải người thừa kế thì cũng đâu đến nỗi là “phế vật”.

Chỉ là... một gia tộc tầm cỡ như Lục gia sao lại mò về thành phố hạng hai như Tân Châu để cưới vợ? Mà cưới ai không cưới, lại đòi rước một đứa bị gọi là “con dở”?

Không lẽ có gì mờ ám?

Bị bà Vương lôi xuống tầng hầm, nhưng nhớ lời Hạ Vệ Quốc dặn, bà ta không dám đánh mạnh tay, chỉ dằn mặt vài cái rồi bỏ đi.

Trong bóng tối, chiếc đèn trần lờ mờ chớp tắt, tầng hầm lạnh lẽo và nồng nặc mùi ẩm mốc. Hạ Vãn Tình lần trong quần áo, lấy ra chiếc điện thoại bàn cũ giấu từ phòng khách.

Cô nhớ rõ từng con số…

Một dãy số quen thuộc được bấm nhanh chóng, không một giây chần chừ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play