Ba người nhà họ Hạ mang theo thiệp mời vội vã đến khách sạn Hào Đình thì lễ cưới đã diễn ra được quá nửa.
Trên sân khấu rộng lớn, Lục Cảnh Thâm đang nắm tay Hạ Vãn Tình, phát biểu bài diễn văn dài trước quan khách.
Dưới ánh đèn trắng lạnh, bộ vest xanh lam cắt may hoàn hảo ánh lên sắc bạc sang trọng trên người anh. Dáng vẻ kiêu lạnh, phong độ ngút trời, trông như một vị thần không thể chạm tới.
Làm gì còn chút hình bóng nào của một gã nghèo hèn, bệnh tật như trong lời họ kể.
Ngay cả người chị ngốc nghếch của cô ta - Hạ Vãn Tình hôm nay cũng trông khác hẳn ngày thường. Đặc biệt là chiếc váy cưới trên người cô ấy đúng kiểu hàng độc của tiệm Tân Châu, không mở bán công khai, từng đường kim mũi chỉ đều do thợ thủ công thêu tay.
Hạ Uyển Du nhìn cặp đôi trên sân khấu, cảm giác như có ngọn lửa ghen tuông đang thiêu đốt lồng ngực.
Trên sân khấu, Hạ Vãn Tình liếc mắt đã thấy ba người họ bước vào muộn. Đôi mắt khẽ cong lên, nụ cười như có như không. Ánh nhìn lướt qua Lục Cảnh Thâm, thấy anh trấn tĩnh như đã dự liệu tất cả, trong lòng cô càng chắc chắn: tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh.
Từ lúc gia đình cô còn đang giả vờ nghèo khổ, bệnh tật, Lục Cảnh Thâm đã âm thầm giăng lưới khắp nơi ở Tân Châu. Nhưng mục tiêu thật sự của anh là gì? Chắc chắn không chỉ để cưới cô.
Nghĩ đến đây, Hạ Vãn Tình hơi cong môi: Lục Cảnh Thâm đúng là người thú vị.
Trái lại, người tức giận hơn cả là Lý Diễm Mai. Từ lúc bước vào đại sảnh, nhìn khung cảnh sang trọng, tiệc rượu xa hoa, trong mắt bà ta chỉ còn thấy... tiền.
Còn Lục Cảnh Thâm? Trong mắt Lý Diễm Mai, anh chính là một chiếc "thẻ tín dụng không giới hạn".
“Ông Hạ à, nhà mình bị tên họ Lục này lừa rồi! Ông nhìn hắn đi, không bệnh không tật, lại còn giàu có đến mức tổ chức hẳn lễ cưới hoành tráng thế này!”
So với vợ mình, Hạ Vệ Quốc lại chú ý đến những người đến dự tiệc. Ngoài những gương mặt lạ, còn không ít người ông quen, toàn là doanh nhân lớn ở Tân Châu. Những người như vậy chịu đến tham dự, hẳn là nhờ vào bản lĩnh không nhỏ của nhà trai.
Ông hừ lạnh một tiếng: “Còn tưởng gạt được tôi! Họ Lục tài giỏi gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là con rể nhà họ Hạ thôi. Tôi phải đi chào hỏi vài người đã.”
“Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!” Hạ Uyển Du nhìn Lục Cảnh Thâm, lửa giận bốc lên đầu, vị trí cạnh anh lẽ ra phải là của cô mới đúng!
“Uyển Du, đừng làm lộ liễu quá, bao nhiêu người đang nhìn đấy.” Lý Diễm Mai đảo mắt, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi rói.
“Sau này Lục Cảnh Thâm là anh rể con. Tiền của anh ta chính là tiền nhà mình. Chờ thời cơ rút cạn ví hắn, để dành cho con làm của hồi môn, chứ lo gì không gả được chỗ tốt?”
Lời bà ta nói khiến Hạ Uyển Du thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Lý Diễm Mai nhanh chóng cùng Hạ Vệ Quốc đi giao lưu. Còn lại một mình, Hạ Uyển Du đang thấy nhàm chán thì một ly champagne được đưa đến.
“Một tiểu thư xinh đẹp thế này mà trông có vẻ không vui thì thật đáng tiếc.”
Người đàn ông trong bộ vest trắng, phong thái lịch lãm, nét mặt cười nhàn nhạt.
Hạ Uyển Du ngẩng lên, vừa nhìn thấy người đến là ai, mắt cô liền sáng rỡ. Cô vui vẻ nhận lấy ly rượu.
“Tô đại ảnh đế, đến cả anh cũng đến dự tiệc này sao?”
Người đàn ông gật đầu: “Tiểu thư khách khí quá rồi, cứ gọi tôi là Duẫn Hạo là được.”
Hạ Uyển Du như bị cuốn theo nụ cười của Tô Duẫn Hạo. Dù anh là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí nhà cô, nhưng hiện tại đã là ngôi sao hạng A - cây hái ra tiền hàng đầu của giới giải trí Tân Châu. Đến cả Hạ Vệ Quốc cũng phải lễ độ khi tiếp chuyện với anh.
Hạ Uyển Du khẽ mím môi, vừa tiếc nuối vừa không cam lòng. Nhưng rất nhanh, cô lại đổi mục tiêu mới và có vẻ còn hấp dẫn hơn.
Trên sân khấu, nghi lễ cưới đã gần hoàn tất. Suốt buổi, Hạ Vãn Tình luôn giữ vẻ mặt tươi cười, vô hại đến mức khiến MC phải toát cả mồ hôi vì lo không điều khiển được tình huống.
Cuối cùng cũng đến phần kết.
“Sau đây, cô dâu sẽ ném bó hoa cưới để gửi lời chúc phúc đến những người độc thân. Xin mời!”
Lục Cảnh Thâm nghiêng người, nâng tay Hạ Vãn Tình lên: “Tùy ý ném ra ngoài là được.”
Hạ Vãn Tình chớp mắt, cười ngọt ngào gật đầu.
Nhìn thì có vẻ cô chỉ ném đại, nhưng thực ra, hướng bay của bó hoa đã được cô tính toán kỹ lưỡng, theo đúng một đường cong hoàn hảo.