Chiếc Rolls-Royce Phantom lao nhanh trên đường, hướng thẳng đến khách sạn sang trọng bậc nhất Tân Châu. Hạ Vãn Tình được đưa đến sảnh tiệc VIP dành riêng cho nhân vật quan trọng.
Cô khẽ cười trong lòng. Quả nhiên đúng như cô đoán, Lục Cảnh Thâm đâu phải kẻ tàn tật nghèo khổ gì - chính Hạ gia mới là những kẻ đang mệt mỏi tìm cách níu kéo vận may.
Nhưng Lục Cảnh Thâm... tại sao lại đồng ý cưới một “đứa ngốc”?
Hạ Vãn Tình quyết định sẽ thử dò tình hình trong buổi lễ hôm nay. Với thân phận hiện tại của mình, cô không thể để người khác dễ dàng lợi dụng được.
Lúc này, bên ngoài phòng thay đồ nữ vang lên tiếng xôn xao. Một chuyên viên trang điểm hoảng hốt kéo Giang Nguyên lại:
“Trợ lý Giang, mau đến xem đi! Phòng thay đồ lộn xộn cả lên, Hạ tiểu thư không chịu phối hợp, còn gây gổ rất dữ. Cứ thế này e là chậm mất giờ lành mất!”
Trang điểm cho một người thiểu năng vốn đã khó, đừng nói là “ngốc” kiểu như Hạ tiểu thư hôm nay.
Giang Nguyên nhíu mày khó chịu. Ngay từ đầu, anh đã không tin tưởng vào cuộc hôn nhân quái gở này. Để xem buổi lễ liệu có thể diễn ra suôn sẻ được không.
Bước vào phòng thay đồ, cảnh tượng khiến anh thoáng ngẩn người: dụng cụ trang điểm vương vãi dưới đất, giá treo quần áo bị đẩy ngã, mọi thứ rối tung cả lên.
Hạ Vãn Tình đang co người ngồi trong một góc, hai tay ôm chặt đầu gối, ánh mắt đen lay láy chứa đầy hoảng sợ.
“Hạ tiểu thư, cô ngồi đó làm gì? Mau đứng dậy thay đồ đi.”
Giang Nguyên thở dài, vẻ mặt bất lực. Anh bước đến định kéo cô dậy thì bất ngờ bị cắn mạnh một cái.
“Tôi không quen biết anh! Đừng chạm vào tôi!” Cô gái vừa nói vừa siết chặt lấy bản thân hơn nữa.
“Cái gì!? Con chó hoang này còn dám cắn người à!”
Giang Nguyên không phải kiểu người có tính kiên nhẫn. Nhìn vết răng hằn trên tay mình, máu rỉ ra, anh tức đến run người.
“Đi gọi bác sĩ tới, tiêm cho cô ta một mũi an thần! Phải làm cô ta im đi mới được...”
“Khoan đã.”
Một giọng nam trầm, lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời Giang Nguyên.
Lục Cảnh Thâm đẩy cửa bước vào, cả căn phòng hỗn loạn lập tức yên lặng. Sự xuất hiện của anh như một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo uy lực khiến người ta không dám cất lời.
Đây là lần đầu tiên Hạ Vãn Tình tận mắt thấy Lục Cảnh Thâm - làn da trắng lạnh, sống mũi cao, hàng lông mày sắc như lưỡi kiếm, đôi mắt dài sâu hun hút như vực tối.
Cô từng gặp nhiều người đàn ông đẹp trai, nhưng vẻ ngoài của Lục Cảnh Thâm rõ ràng không thể xếp hạng chung, anh là một đẳng cấp khác biệt.
Chưa kể, vai rộng, eo thon, chân dài... rõ ràng hoàn toàn không cần dùng đến xe lăn!
Ba người nhà họ Hạ đúng là bị mù cả rồi!
Lục Cảnh Thâm ngồi xổm xuống trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn kỹ cô gái nhỏ đang co rúm trong góc.
Lúc này, đôi mắt cô hoe đỏ, cả người trông chẳng khác gì một con sóc con hoảng sợ.
“Thiếu gia, cẩn thận đấy, cô ta cắn người. Không lạ gì chuyện Hạ gia khi đưa tới đã phải trói chặt tay chân cô ta lại.”
Lục Cảnh Thâm liếc mắt nhìn vết lằn in sâu trên cổ tay cô, ánh mắt chợt trầm xuống.
“Đau lắm đúng không?”
Anh không phải kiểu người dễ mềm lòng, nhưng không hiểu vì sao, nhìn cô gái nhỏ tội nghiệp co mình trước mặt, anh lại buột miệng nói ra một câu lạ lẫm:
“Từ giờ sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa.”
“Thật không?” Giọng cô run nhẹ, mang theo một chút dè dặt và hy vọng mong manh.
“Ừ.”
Lục Cảnh Thâm rút từ túi áo vest ra một viên kẹo thủy tinh bọc giấy màu vàng trong suốt.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác bóc kẹo vừa nhanh gọn vừa toát lên vẻ tao nhã như thể đang thao tác trên một món đồ thủ công quý giá.
Đôi mắt Hạ Vãn Tình lập tức sáng lên khi thấy viên kẹo.
“Em... em ăn được không?”
“Được, nếu em nghe lời.”
Giọng anh trầm thấp, nhẹ như sương đêm, nhưng lại có sức mê hoặc đến kỳ lạ, vài lời thôi đã khiến người ta không thể không tin tưởng.
Lục Cảnh Thâm đúng là thiên chi kiêu tử trong truyền thuyết, danh tiếng quả không hề sai.
Vị chanh ngọt ngọt, chua nhẹ lan ra nơi đầu lưỡi, khiến gương mặt đang căng thẳng của Hạ Vãn Tình dần dịu lại.
Đôi mắt to đang cảnh giác cũng cong cong lên theo nụ cười.
“Kẹo ngon lắm... Có kẹo ăn, Vãn Tình nghe lời!”
Đứng bên cạnh, Giang Nguyên dụi mắt một cái. Thiếu gia nhà anh từ trước đến nay vốn là người lạnh nhạt, vô tình. Không ngờ lại có thể dịu dàng đến thế... với một cô gái bị cho là “ngốc”!
Mà lạ thật, cô “ngốc” đó vậy mà lại không hề cắn Lục Cảnh Thâm, trái lại còn răm rắp nghe lời thế có tức không chứ!