Biệt thự Nghe Hải Uyển - ven biển Tân Châu

Bên ngoài, cửa kính sát đất mở ra một vùng trời bao la màu lam, biển cả tĩnh lặng trải dài đến tận chân trời, thỉnh thoảng loé lên vài ánh sao le lói.

Trong phòng, trên chiếc ghế mây gần khung cửa, người đàn ông ngồi tựa nghiêng, chân dài bắt chéo hờ hững. Mái tóc rũ che bớt nửa trán, làm mờ đi nét mặt lạnh nhạt. Sống mũi cao, môi mỏng, không một chút huyết sắc - cả người anh như một bức tượng tạc từ băng lạnh.

Bộ đồ trên người Lục Cảnh Thâm tuy tối giản nhưng từng đường cắt đều tinh xảo, đắt đỏ, khác biệt hoàn toàn với vẻ luộm thuộm, rẻ tiền của những chàng trai trẻ trong bữa cơm mai mối hôm qua. Giữa anh và họ, giống như hai thế giới.

“Thiếu gia, chiêu hôm qua thật sự cao tay. Nhìn vẻ mặt nhà họ Hạ chắc đang tưởng Lục gia chúng ta phá sản, không dám mơ tưởng nữa.”

Giang Nguyên - trợ lý lâu năm vừa nói vừa đắp thêm tấm chăn mỏng lên người ông chủ. Tân Châu không lạnh, nhưng Lục Cảnh Thâm lại mang bệnh, cơ thể sợ gió, chỉ cần nhiễm lạnh một chút là phát sốt.

Lục Cảnh Thâm không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm lướt qua anh ta, lạnh như đêm đông.

“Gửi tin về cho ông nội.”

Anh chậm rãi mở lời: “Nói tôi đang tĩnh dưỡng ở đây, khỏe lại sẽ quay về.”

Trên danh nghĩa, anh bị đẩy về Tân Châu để lo hai việc: cưới vợ và dưỡng bệnh. Nhưng bản thân anh hiểu rõ cả hai việc này đều là chuyện viển vông.

Lục lão gia - người duy nhất trong dòng họ từng thật lòng đối tốt với anh đã già, mà anh thì không nỡ để ông phải tận mắt chứng kiến cảnh cháu trai bị cả gia tộc hất hủi. Anh chọn đi một cách yên lặng và dễ chịu nhất.

“Vâng.”

Giang Nguyên gật đầu, lấy điện thoại ra, chưa kịp gọi thì một cuộc khác đã đến.

...

“Có tin nội bộ báo về.” Đầu dây bên kia nói: “Nhà họ Hạ định gả con gái lớn Hạ Vãn Tình cho cậu. Gì chứ, hủy hôn thì hủy, giờ lại muốn vá víu kiểu này? Thật không biết xấu hổ. Cậu không thể chịu thiệt như thế được, để tôi cho người đi xử lý...”

Giang Nguyên là người hầu truyền đời của Lục gia, lại lớn lên cùng Lục Cảnh Thâm từ nhỏ nên tính cách chẳng khác gì bà mẹ già lắm lời, đặc biệt mỗi khi chuyện liên quan đến cậu chủ.

“Im lặng.” Lục Cảnh Thâm giơ tay, giọng lạnh cắt.

Ánh mắt anh tối lại, sâu như đáy hồ mùa đông, lạnh và sắc.

Hạ gia... quả nhiên coi thường anh đến vậy?

Lục Cảnh Thâm cụp mắt, khẽ cười.

“Giang Nguyên.” Anh nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng: “Kích hoạt kế hoạch B.”

“Cậu chủ... nhưng cô ta là... cô ngốc thật sự đó...”

“Đi làm đi.” Giọng nói không mang theo chút cảm xúc.

Quyết định của Lục Cảnh Thâm – không ai có thể lay chuyển.

Sáng sớm hôm sau

Hạ Vãn Tình bị trói tay trói chân, nhét vào chiếc xe riêng của nhà họ Hạ như một món hàng sắp mang đi bán.

Chuyến đi chỉ có duy nhất một tài xế. Cả nhà họ Hạ không ai muốn đưa tiễn, ngại chuyện gả con cho một kẻ "bại gia tử" lại còn tật nguyền, sợ mất mặt.

Trời còn chưa sáng hẳn, tài xế vừa lái xe vừa lầm bầm khó chịu. Anh ta biết người ngồi phía sau là cô con gái ngốc nghếch nổi tiếng của Hạ gia, nên lời lẽ chẳng hề kiêng nể.

“Dù sao cũng là gả con gái nhà họ Hạ, đến bộ áo cưới ra hồn còn không thèm chuẩn bị.”

Hạ Vãn Tình ngồi tựa vào ghế sau, mắt nhắm hờ như đang lim dim dưỡng sức, nhưng khi nghe vậy, cô vẫn cười khờ đáp:

“Anh ơi, ‘gả con gái’ là cái gì vậy?”

“Chậc! Cái này mà cũng không biết? Ngốc xứng với phế, cũng coi như là trời tác hợp. Nghe nói người nhà họ Lục kia ngồi xe lăn, đúng là phúc của cô đó.”

“Ha ha...”

Cô cười ngây ngô, nghe có vẻ vô tư, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy tính.

Lục Cảnh Thâm thật ra không yếu đuối đến mức ấy. Dù sức khỏe kém, nhưng từ nhỏ đã được Lục lão gia nuôi dạy kỹ lưỡng, rất được coi trọng. Nếu đúng là như lời đồn, sao có thể để Hạ gia muốn gả ai là gả?

Chẳng lẽ...

Hạ Vãn Tình khẽ nhếch môi. Nếu đúng như cô đoán, lần này gả qua không những không thiệt, ngược lại còn là bước đệm để cô trở lại Yến Kinh, đạp đổ cả nhà họ Hạ bằng chính tay mình.

Nói chuyện với người giả ngốc thật chẳng ai buồn giữ lễ nghĩa. Tài xế đạp ga mạnh hơn, đưa cô đến cổng khu tiệc cưới - nơi Lục gia từng tổ chức hôn lễ xa hoa.

Nhưng xe vừa dừng hẳn, tài xế còn chưa kịp mở cửa thì bỗng từ bốn phía, một nhóm đàn ông mặc vest đen như từ dưới đất trồi lên, vây kín lấy xe!
“Các người... các người định làm gì? Tôi là tài xế nhà họ Hạ đấy!”

Tài xế dù gì cũng từng trải, chưa đến mức quá sợ hãi mà không nói nổi nên lời. Nhưng rõ ràng, trước cảnh tượng trước mắt, thần sắc hắn vẫn không giấu được vẻ căng thẳng.

Người đàn ông lực lưỡng đi đầu bước lên, đưa ra một tấm thiệp mời màu đỏ rực, trên nền in họa tiết rồng phượng cầu kỳ sang trọng. Ngay phía sau, một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại trịnh trọng bên lề đường, khí thế không tầm thường.

“Chúng tôi đến đón tam thiếu phu nhân." Giọng người đàn ông vang lên dứt khoát, không cho phản bác: “Phiền anh chuyển tấm thiệp này cho ông Hạ Vệ Quốc.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play